Ngẩng đầu nhìn lại, sơn phong nguy nga, mông lung mờ mịt, như xa như gần.
- Hô... Hô...
Vừa leo khoảng cách đến một phần ba, hắn đột nhiên không nín thở được, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, đầu đầy mồ hôi, đồng thời, đầu truyền đến từng trận nhói nhói như kim đâm.
Quả nhiên, tinh thần lực còn chưa đủ, thần hồn còn chưa đủ cường tráng.
Nếu lại cưỡng ép hướng lên, chỉ sợ sẽ tinh thần hao hết, thần hồn bị hao tổn, mang đến hậu quả không thể khắc phục được.
Lạc Thanh Chu không còn dám thử, vuốt vuốt đầu, hít mấy ngụm khí thật sâu, để cho tâm tư mình bình tĩnh trở lại.
- Hô ——
Đúng vào lúc này, một trận gió lạnh đột nhiên thổi bay cửa sổ.
Lập tức, ngọn nến xung quanh phòng “Phốc phốc” bị dập tắt.
Đồng thời, hai ngọn đèn trên bàn không ngờ lại cũng bị dập tắt.
Trong phòng lập tức tối xuống.
Còn lại mấy ngọn nến, ánh nến cũng bắt đầu kịch liệt lay động.
Lạc Thanh Chu giật mình, vội vàng ngồi xuống nhìn ngoài cửa sổ đen nhánh nói:
- Chờ một chút! Ta có lời...
Hắn đột nhiên cứng đờ, trong miệng im bặt mà dừng.
Trên giường quỷ dị xuất hiện thêm một người, ngồi quỳ chân ở sau lưng của hắn, một tay cầm mệnh môn phía dưới của hắn, một tay nắm cả eo của hắn, miệng hà hơi như lan, thổi vào vành tai của hắn.
Lập tức, một cái miệng nhỏ đột nhiên cắn lỗ tai của hắn.
Thân thể Lạc Thanh Chu run lên, vội vàng nói:
- Bách Linh cô nương, ta biết...
- Ba!
Còn chưa có nói xong, hắn đột nhiên bị một bàn tay đập ngã xuống giường.
Không đợi hắn mở to hai mắt thấy rõ đối phương, ngọn nến còn trong phòng lại đột nhiên “Phốc” một tiếng, toàn bộ dập tắt.
Lập tức một thân thể mềm mại đè hắn lại, cắn miệng của hắn...
Mặc dù hắn kiệt lực để cho mình thanh tỉnh, nhưng đầu vẫn choáng váng, trước mắt lắc lư, không nhìn rõ bất cứ thứ gì...
Đón lấy lại là có tấm vải trói lại ánh mắt của hắn.
Lạc Thanh Chu: - ...
Tại một khắc cuối cùng khi ý chí thanh tỉnh, hắn quyết định làm cho nàng một ký hiệu, một ký hiệu để nàng ngày mai xóa không mất.
- Ừm...
Hắn run rẩy một chút, nhắm mắt lại...
Ngoài cửa sổ, gió đêm gào thét, bông tuyết bay lả tả.
Trong phòng, tú mạn chập chờn, xuân về hoa nở...
Hôm sau.
Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, đột nhiên nghe được ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng hát thanh thúy du dương.
Cẩn thận nghe xong, ca từ lời hát kia nói:
Hoa mai một làm hí kịch phong cao.
Mỏng áo khinh la tự tại phiêu.
Nửa điểm xấu hổ che lá xanh.
Ba phần mừng thầm chiếc áo bào đỏ.
Hoa mai hai làm nghênh xuân khúc.
Tuyết lạnh tan thành băng ngọc cơ.
Đem nhầm hoa rụng lúc có ý.
Hồng trần một giấc chiêm bao cười ai si.
Mai hoa tam lộng gọi quần tiên.
Sương mù quấn mây chưng bách điểu huyên.
Điệp vũ ong bay vút lên dị sắc.
Lòng son viết lên cửu trọng thiên.
Không bằng mơ màng cười hái nhị.
...
- Mai hoa tam lộng (*)?
[* Một trong thập đại danh khúc để đời của Trung Hoa – gg để biết thêm chi tiết]
Lạc Thanh Chu co giật khóe miệng, sắc mặt lúc thì đỏ, lúc lại xanh.
Một làm gọi nguyệt, âm thanh nhập thái hà;.
Hai làm xuyên vân, âm thanh vào trong mây;.
Ba làm hoành giang, cách sông thở dài...
Cẩn thận nghe tới, tiếng ca kia như chim sơn ca, thanh thúy êm tai, uyển chuyển dễ nghe, khúc hát càng thanh u cao nhã, thoải mái yêu kiều, tinh diệu tuyệt luân.
Vốn là ca hát về hoa mai, ca tụng tiết tháo của thần khúc, nhưng khi Lạc Thanh Chu nghe vào trong tai lại là nhục nhã khó nhịn.
Hắn mặc vào y phục, xuống giường, đi qua đẩy ra cửa sổ.
Gió lạnh đập vào mặt.
Bên ngoài vẫn là bông tuyết tung bay như cũ.
Trong tiểu viện, dưới cây lê treo đầy tuyết rơi như hoa nở sau một đêm, Bách Linh một bộ váy hồng, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, cầm trong tay một đóa hoa vừa hái, miệng đang thanh thúy uyển chuyển hát khúc, trên gương mặt xinh đẹp biểu lộ muôn màu muôn vẻ.
Tiểu Điệp đứng ở một bên, mặt mũi tràn đầy si mê nghe.
Môi son nhạt.
Trời xanh lam.
Gió nhẹ như tuyết lưu chuyển.
Không khuyết như hoa năm.
Cười duyên dáng đôi mắt đẹp trông mong.
Bút mực nồng tình xuân ý nhiễm.
Ong múa khoan thai.
...
Một khúc hát xong, Tiểu Điệp sửng sốt một hồi, vội vàng vỗ tay nhỏ kích động nói:
- Bách Linh tỷ tỷ, ngươi hát quá êm tai, thật lợi hại! Có thể dạy ta không?
Bách Linh cười cười, giòn tiếng nói:
- Có thể chứ, bất quá ngươi trước hỏi một chút công tử nhà ngươi, hắn có đồng ý cho ngươi học thủ khúc này không?
Nói xong, quay đầu, cười như không cười nhìn thiếu niên bên cửa dậy trễ.
Tiểu Điệp cũng xoay đầu lại, vội vàng năn nỉ:
- Công tử, nô tỳ muốn học, để Bách Linh tỷ tỷ dạy nô tỳ có được hay không?
Lạc Thanh Chu không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm cổ cùng miệng thiếu nữ xinh đẹp dưới cây lê kia.
Nhưng đều bị che mất.
Bông hoa vừa hay ngăn cản miệng, cổ áo dựng thẳng lên cũng vừa tốt che khuất cổ.
- Bách Linh cô nương, ta có lời nói với ngươi.
Lạc Thanh Chu khác thêm áo ngoài, đi ra.