Không đợi hắn kịp phản ứng, lại một tiếng như sấm rền trước ngực vang lên!
- Ầm!
Hắn lần đầu tiên bị nắm đấm đối phương đánh trúng vào lồng ngực, lập tức bay ngược ra, nặng nề té ngã xuống đất.
Vừa xuống đất, hắn đột nhiên lăn mình lại, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, cúi đầu xem xét, lại phát hiện ngực một mảng cháy đen, máu thịt be bét!
Một trận kịch liệt đau nhức đánh tới!
Hắn không kịp nhìn nhiều, tiếng vang như sấm lại vang lên trước mắt!
Bôn Lôi Quyền kia tốc độ càng lúc càng nhanh, thanh thế càng ngày càng đáng sợ, mà uy lực...
Mẹ nó cái này là Bôn Lôi Quyền hắn từng biết sao?
- Oanh!
Lại một quyền đập tới!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cắn răng, toàn thân sót lại không còn bao nhiêu nội lực điên cuồng rót vào cánh tay, màng da lóe ra như ánh sáng kim loại, hung ác nghênh kích!
Một tiếng bạo hưởng, lại giống như tia thiểm điện màu lam!
“Két” một tiếng, nắm đấm nam tử gầy nhỏ vung ra không chỉ bị rách da huyết nhục mơ hồ, xương tay cũng nổ tung!
- A ——
Hắn ta nhịn không được phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Nhưng nắm đấm này cũng không dừng lại, lại một quyền đánh vào ngực hắn ta!
Hắn ta bị đập bay ra ngoài, đang bay đến giữa không trung thì nhìn thấy bộ ngực mình lõm xuống, xương sườn bị gãy, đồng thời “Oa” phun ra một ngụm máu tươi.
Giờ khắc này, hắn ta thật sự sợ hãi!
‘Không! Ta không thể chết!
Ta tuyệt không thể chết ở chỗ này! Tuyệt không thể chết trên tay một tên mọt sách... Một tiểu tạp chủng âm hiểm xảo trá!’
- Rầm!
Hắn ta té ngã xuống đất, ngực truyền đến một cỗ đau nhức kịch liệt, cơ hồ khiến trước mắt hắn ta tối đen, muốn hôn mê.
Hắn ta không dám choáng!
Hắn ta cắn nát đầu lưỡi, đột nhiên nhảy lên, xoay người chạy.
Nhưng xương sườn bị gãy, trong cơ thể hao hết sức lực, khiến cho hắn ta lảo đảo, đau đớn khó nhịn, chỉ chạy mấy bước, tốc độ của hắn ta đã chậm lại.
- Oanh!
Sau lưng lần nữa truyền đến một tiếng sấm rền!
Kình phong gào thét mà đến!
Nam tử gầy nhỏ kinh hãi tuyệt đối, đành phải hét lớn:
- Đừng giết ta! Ta nói... Ta nói toàn bộ...
- Ầm!
Không đợi hắn nói xong, nắm đấm kia đột nhiên đánh vào phía sau lưng của hắn!
- Cạch!
Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên.
Nam tử gầy nhỏ bay về phía trước văng ra ngoài, nặng nề té nhào trên mặt đất, thân thể co quắp mấy lần, miệng mũi tràn đầy máu tươi, mở to hai mắt, miệng “Ôi ôi” tựa hồ muốn nói cái gì.
Lạc Thanh Chu đi đến gần hắn, một cước giẫm lên chỗ lõm trên lưng hắn, mạnh mẽ dùng sức, “Phốc” một tiếng, máu tươi phun ra, trực tiếp đạp vỡ trái tim hắn!
Nam tử gầy nhỏ thân thể cứng đờ, lập tức mềm nhũn, trừng to mắt, triệt để mất mạng.
Trong rừng cây, khôi phục yên tĩnh.
Chỉ có tiếng gió thổi qua, và tiếng thở dốc nặng nề của Lạc Thanh Chu.
Hắn đứng tại chỗ, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Y phục trên người rách nát, đầy người tím xanh.
Rất nhiều nơi da thịt đã tróc ra, máu thịt be bét.
Đau đớn từng đợt truyền tới.
Trong miệng, trong cổ họng, vẫn như cũ tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
Bắp thịt toàn thân bắt đầu run rẩy, hai chân bắt đầu như nhũn ra.
Không phải sợ hãi vì lần đầu tiên giết người, mà là thân thể và tinh thần căng thẳng quá lâu, rốt cuộc buông lỏng xuống...
Sau một lúc lâu.
Hắn lau vết máu trên khóe miệng, lảo đảo mấy bước, tựa vào thân cây lớn phía sau, chậm rãi ngồi xuống.
- Hô... Hô...
Tiếng thở dốc nặng nề vang vọng trong núi rừng yên tĩnh, càng nghe thấy rõ ràng.
Lạc Thanh Chu nhìn thi thể và máu tươi trước mắt, nghĩ đến trận chiến đấu sinh tử vừa rồi, trong thoáng chốc, hắn lại có một loại cảm giác nằm mộng.
Lại qua một lát.
Tiểu Điệp mới từ bụi cây cách đó không xa đứng dậy, trong tay vẫn nắm thật chặt chuôi chủy thủ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch chạy tới, khóc nói:
- Công tử...
- Ta không sao, đi lục soát thân thể của hắn ta một chút...
Lạc Thanh Chu ngăn nàng tới gần, toàn thân da thịt đau đớn, song quyền khẽ run, trên mu bàn tay da thịt rách nát, máu thịt be bét, không thể đụng vào.
Tiểu Điệp sửng sốt một chút, cầm chủy thủ, run rẩy đi tới trước thi thể nam tử gầy nhỏ.
Mặc dù hoảng hốt sợ hãi, nhưng nàng biết, lúc này nàng nhất định phải kiên cường, nhất định phải dũng cảm.
Công tử cần nàng!
Nàng run rẩy duỗi tay nhỏ ra, sờ sờ trên thi thể tràn đầy máu tươi.
- Công tử, một... Một hầu bao...
Trên thân nam tử gầy nhỏ này chỉ mang theo một hầu bao vàng nhạt.
Tiểu Điệp móc ra.
- Không có thứ gì khác sao?
Lạc Thanh Chu thở hổn hển hỏi.
Tiểu Điệp lại sờ soạng một lần, lắc đầu, run giọng nói:
- Không, không có.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu lấp lóe, nhíu mày.
Người này là một võ giả, trên thân không có khả năng chỉ có một hầu bao.
Chí ít hẳn là có không ít bạc đi?
Hắn nhìn về phía hầu bao trong tay Tiểu Điệp, thấy hầu bao kia phình lên, nói:
- Ngươi mở ra nhìn một chút, nhìn xem bên trong chứa cái gì.
Tiểu Điệp nghe vậy, run rẩy mở hầu bao ra.