Trong lương đình hoàn toàn yên tĩnh.
Gió đêm phất qua, lá sen trong hồ nước phía trước nhẹ nhàng lay động, nước nổi lên gợn sóng, vò nát ánh trăng lấm ta lấm tấm, vẩy xuống trong con ngươi đen nhánh thâm thúy của thiếu nữ trong đình.
Thân ảnh tuyết trắng kia vẫn không có nói chuyện, từ từ đặt sách trong tay xuống.
Nàng ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, hai con ngươi nhìn qua điểm điểm ánh trăng lắc lư trong hồ nước, đột nhiên hoảng hốt, suy nghĩ xuất thần.
Thần sắc thiếu nữ váy phấn buông lỏng, ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu nữ băng lãnh đứng hầu ở một bên, đột nhiên cười nói:
- Ta vừa mới nhìn thấy ngươi mới trở về, ra ngoài nhìn mấy lần?
- Hừ.
Thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm, quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt cũng nhìn về phía hồ nước.
Trên gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh như băng sương.
Hôm sau, mây đen dày đặc.
Ngoài phòng gió lạnh gào thét, thổi cửa gỗ soạt rung động.
Lạc Thanh Chu trời gần sáng mới ngủ.
Lúc này bị đánh thức, đang muốn nhắm mắt ngủ tiếp, bên cạnh Tiểu Điệp đột nhiên giật giật y phục của hắn, khiếp vía thốt:
- Công tử, người nhìn bên ngoài.
Lạc Thanh Chu ngồi dậy, từ cửa sổ nhìn về phía ngoài.
Trong tiểu viện, một đạo thân ảnh quen thuộc đứng đấy.
Một bộ váy áo màu hồng, mái tóc đen nhánh bị gió lay động, trong tay ngọc trắng thuần cầm một bó hoa, đang đặt ở trước mũi híp mắt nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Trên gương mặt xinh đẹp kia lộ ra biểu lộ hưởng thụ.
- Sao nàng lại tới đây?
Lạc Thanh Chu lập tức từ dưới đất đứng lên.
Lúc này mới nhìn thấy, trong tiểu viện còn có một đạo thân ảnh khác đang đứng.
Một bộ váy dài xanh nhạt, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, một mặt lạnh lùng như băng.
Hạ Thiền không ngờ lại cũng tới.
Lạc Thanh Chu lập tức tỉnh táo lại, hoàn toàn không có bối rối.
Chủ tớ hai người mặc y phục tử tế, từ trong nhà ra ngoài, đứng ở trong tiểu viện nhìn xem hai thiếu nữ đột nhiên xuất hiện ở nội viện.
Bách Linh cầm hoa tươi trong tay, cười thản nhiên hỏi:
- Cô gia, ngủ có ngon không?
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nghi hoặc nhìn hai người một chút, hỏi:
- Các ngươi làm sao tìm được nơi này?
Bách Linh cười nói:
- Hỏi một chút không phải sẽ biết, nơi này chính là nơi cô gia ra đời. Cô gia hôm qua ra viếng mồ mả, trắng đêm chưa về, có thể đi nơi nào chứ?
Lập tức đánh giá miếng vá trên y phục của hắn, ân cần nói:
- Cô gia, y phục này...
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn thoáng qua, bình tĩnh nói:
- Hôm qua ngã một phát trong núi rừng, y phục đều bị phá tan, Tiểu Điệp giúp ta vá lại.
May mắn không nhìn thấy vết thương bên trong.
Tiểu Điệp một bên cúi đầu, không dám lên tiếng.
Bách Linh lại hít hà hoa trong tay, cười nói:
- Cô gia đã không sao, vậy thì trở về đi. Nhìn thời tiết này, trời muốn mưa.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn một chút bầu trời mây đen dày đặc, nhẹ gật đầu.
Bốn người đi ra tiểu viện.
Bên ngoài có một chiếc xe ngựa.
Phụ nhân to con được Bách Linh gọi là Thập thẩm mang theo mũ rơm, ngồi ở trên xe ngựa, một cỗ biểu lộ thật thà.
- Cô gia, ngươi cùng Tiểu Điệp khẳng định đói bụng, trên xe ngựa có điểm tâm hoa quả, các ngươi trước tiên có thể lót dạ một chút.
Bách Linh trước nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa, vươn tay, chuẩn bị kéo hắn.
Lạc Thanh Chu đang muốn đi lên, trong lòng đột nhiên khẽ động, quay đầu nhìn về phía cuối thôn.
Cửa ra vào gian phòng ốc kia, lão nhân tóc trắng xoá ngồi ở chỗ đó, ánh mắt nhìn về phía nơi này.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, đưa tay nói:
- Bách Linh cô nương, đều cho ta mấy món đồ ăn được không?
Bách Linh không có hỏi nhiều, tiến vào xe ngựa, đem hai hộp điểm tâm cùng một rổ hoa quả tươi mới lấy ra, đưa vào trong tay hắn, cười nói:
- Cô gia, theo ta được biết, người trong thôn này đã từng khi dễ qua mẹ con các ngươi.
Lạc Thanh Chu không nói gì, cầm điểm tâm cùng hoa quả đi tới chỗ lão nhân.
Bách Linh nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt lấp lóe, nhảy xuống xe ngựa, nhìn về phía thiếu nữ ôm kiếm bên cạnh nói:
- Đi thôi, đi xem một chút.
Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt của lão nhân, đặt mấy thứ trong tay trên mặt đất ở cửa ra vào, nói:
- Cửu bà bà, những vật này người giữ lại ăn, chúng ta cần phải đi.
Con mắt lão nhân đục ngầu nhìn một chút đồ vật trên đất, lại liếc mắt nhìn hắn, sau đó, vừa nhìn về phía hai xinh đẹp thiếu nữ đi tới, há to miệng, nghi ngờ nói:
- Thanh Chu, ngươi...
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh:
- Ta ở rể, bây giờ đang làm tiểu bạch kiểm, ăn bám.
Lão nhân: - ...
- Phốc phốc...
Bách Linh đi theo tới cười khúc khích, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền đẹp mắt.
Hạ Thiền phía sau ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh lùng như băng.
Lão nhân lại nhìn chằm chằm hai nữ thiếu nữ xinh đẹp như tiên mấy lần, mới gật đầu nói:
- Thanh Chu, ăn bám cũng tốt, làm tiểu bạch kiểm cũng tốt, không có gì mất mặt. Đầu năm nay, không có chết đói liền tốt. Hai nương tử này của ngươi đẹp giống như thiên tiên, đây là phúc phận mà ngươi đã tu luyện tám đời.
Lạc Thanh Chu: - ...