Tống Như Nguyệt không từ chối, được Châu nhi đỡ, đi lên cầu, vẻ mặt bình tĩnh.
Vừa lên tới thuyền, mấy quý phụ nhân thường xuyên cùng nàng tụ hội kia đều đi lên đón, cười rạng rỡ hàn huyên.
Mạnh Vũ Lam và Thu nhi đỡ Tần nhị tiểu thư lên thuyền.
Lạc Thanh Chu theo ở phía sau, một mình lên thuyền.
Mấy quý phụ nhân đang nói chuyện náo nhiệt, nhìn thấy Tần nhị tiểu thư yếu đuối nhiều bệnh, lập tức đều xông tới, mỗi người một câu, vẻ mặt tràn đầy thương tiếc và đau lòng.
- Vi Mặc nhà ta xinh đẹp như vậy, ai, chính là thể cốt không tốt lắm.
- Như Nguyệt, ta đã sớm nói với ngươi, đại phu Mạc Thành chúng ta không được, các ngươi nên đi kinh thành xem một chút, nghĩ biện pháp tìm vài ngự y, nói không chừng có thể trị hết.
- Đúng vậy, sang năm đầu xuân, dẫn Vi Mặc đi một chuyến đi. Các lão đại của ngươi không phải ở kinh thành sao? Khẳng định có biện pháp liên hệ được đại phu tốt. Nhìn xem đứa nhỏ này, nhu nhu nhược nhược, ta nhìn thấy đã đau lòng.
Tống Như Nguyệt biết các nàng hảo tâm, nhưng nghe vậy vẫn sầm mặt lại, không muốn các nàng nhắc đến bệnh tình của nữ nhi mình.
Mạnh Vũ Lam vội vàng lôi kéo Tần nhị tiểu thư đi, nói:
- Trương di, Tống di, mấy người các ngươi trò chuyện trước. Ta dẫn Vi Mặc lên lầu, A Tử các nàng đều chờ trên lầu, vừa rồi còn đang hỏi ta Vi Mặc sao còn chưa tới.
Nói xong cùng Thu nhi đỡ Tần nhị tiểu thư yếu đuối đi.
Tần Vi Mặc vội vàng quay đầu ôn nhu kêu:
- Tỷ phu, ngươi cũng tới đi...
Nàng cũng không dám để một mình thiếu niên kia ở đây, mẫu thân nàng cùng những a di kia chắc chắn sẽ không tôn trọng hắn, sẽ làm khó dễ hắn.
Lạc Thanh Chu đương nhiên cũng không dám một mình ở đây, vội vàng đi theo.
Tống Như Nguyệt nhìn hắn, tay giơ lên, tựa hồ muốn ngăn cản, do dự một chút, lại để tay xuống.
- A, Như Nguyệt, tên ở rể nhà các ngươi cũng tới sao?
- Thiếu niên lang kia chính là hắn? Chậc chậc, quả nhiên lớn lên tuấn tú lịch sự, tài hoa không tệ, khó trách Thanh Uyển nhà ta trở về cứ khen không dứt miệng.
- Như Nguyệt, ngươi nói mấy câu thơ và chuyện xưa kia thật sự là hắn viết? Ngươi truyền lâu như vậy, chúng ta còn chưa từng tận mắt thấy hắn làm tại chỗ đâu.
- Đúng đúng đó, vừa hay đêm nay hắn tới, chút nữa chúng ta cần phải tận mắt chứng kiến mới được.
- Chúng ta cũng không phải không tin ngươi, chẳng qua là cảm thấy loại thi từ chuyện xưa kia, cũng không giống như thư sinh bình thường có thể viết ra...
Các phu nhân lao nhao, đến khi Lạc Thanh Chu lên bậc thang, còn vẫn đang nghị luận.
Vẻ mặt Tống Như Nguyệt bình tĩnh, trong lòng cười lạnh, cũng không lập tức tranh luận.
Hiện tại không cần thiết tranh luận.
Chút nữa để tiểu tử thúi kia dùng thực lực nói chuyện, các nàng đương nhiên sẽ không kêu ca nữa.
- Vi Mặc, xem ngươi rất quan tâm vị tỷ phu này của ngươi? Đi đâu cũng muốn dẫn theo nha?
Lúc lên lầu, Mạnh Vũ Lam nhìn thiếu niên đi theo phía sau một chút, nói khẽ trêu chọc với thiếu nữ bên cạnh.
Tần Vi Mặc cười cười, ôn nhu giải thích:
- Vũ Lam, tỷ phu ta bình thường chưa từng ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong nhà khắc khổ đọc sách, khác với các thư sinh khác, không có giao tiếp, cũng chưa từng tham gia qua thi hội như vậy. Nếu ta để một mình hắn ở dưới, hắn lại không có bằng hữu nói chuyện, sẽ không vui vẻ. Mà mẫu thân của ta... Sẽ làm khó hắn.
Mạnh Vũ Lam cười nói:
- Quả nhiên là rất quan tâm hắn nha.
Tần Vi Mặc biết nàng cố ý đang đùa cái gì, đuôi lông mày bỗng nhúc nhích, quay đầu nhìn lén một chút, thấp giọng thản nhiên nói:
- Đương nhiên quan tâm.
Mạnh Vũ Lam nghe vậy sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ được nàng sẽ thật sự thừa nhận.
Loại chuyện này, sao có thể quang minh chính đại thừa nhận như thế?
Mạnh Vũ Lam ngẩn người, đỡ nàng lên lầu hai, lúc đi đến chỗ vắng vẻ gần cửa sổ, xích lại gần bên tai nàng thấp giọng nói:
- Nha đầu ngốc, lời này cũng không thể nói trước mặt người khác, người khác nghe được, họ sẽ cười ngươi.
Tần Vi Mặc mỉm cười nói:
- Không sao đâu, ta sẽ không quan tâm người khác cười ta thế nào. Ta đương nhiên sẽ không nói với người khác, ta không quan tâm nhưng sẽ liên lụy tỷ phu.
Mạnh Vũ Lam nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng thật sâu, lại quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên sau lưng, thấp giọng nói:
- Vi Mặc, ngươi sẽ không thật...
- Ta cũng không biết.
Tần Vi Mặc biết nàng muốn nói gì, ánh mắt yên tĩnh, ôn nhu, trong lòng lại thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Thật không biết...”
- Vi Mặc! Rốt cuộc ngươi đã đến!
- Mau tới mau tới, tiểu mỹ nhân yếu đuối của chúng ta, nhanh ngồi vào đây, nơi này không có gió, sẽ không thổi ngươi đi.
- Ha ha ha ha...
Mạnh Vũ Lam còn muốn nói gì nữa, chỗ vắng vẻ đột nhiên truyền đến vài tiếng thiếu nữ nhiệt tình chào hỏi và tiếng cười như chuông bạc.
Nhưng khi mấy người kia muốn vây quanh thiếu nữ, thấy phía sau đi theo tên thiếu niên, lập tức ngưng cười, sửng sốt một chút, vội vàng ngồi xuống, tranh thủ thời gian chỉnh lý váy áo và mái tóc.