_ Duật Nhiên đã không sao rồi, cũng may nhờ có cô nên nó mới được hạ sốt
Sau khi khám kiểm tra cho Phó Duật Nhiên xong, Phó Duật Hạo khẽ đóng cửa lại và sải bước đến chỗ Mộc Uyển Thanh.
Nghe hắn nói vậy cô cũng an tâm hơn nhiều, nhưng lúc nãy điều cô không ngờ đến vị bác sĩ đến khám cho Phó Duật Nhiên lại là anh trai của anh.
_ Ừ, cảm ơn anh
_ Không có gì, nhưng mấy ngày nay Duật Nhiên cần phải theo dõi tình trạng, vậy cô có thấy phiền không khi tôi phải nhờ cô chăm sóc nó ?
Mộc Uyển Thanh lúc này có dáng vẻ chừng chừ khẽ cắn môi dưới mà suy ngẫm, lúc sau cô gật đầu với Phó Duật Hạo.
_ Được
_ Cảm ơn cô, vậy tôi đi trước đây
Dứt lời, hắn đã xoay người rời đi nhưng trên khóe môi hắn không ngừng cong lên đầy thích thú.
Thật ra trong lúc khám cho Phó Duật Nhiên thì bất giác thấy anh đang dần có ý thức.
Phó Duật Nhiên đã nhờ anh trai mình mua một căn hộ gần nhà của Mộc Uyển Thanh và còn nhờ hắn phải nói về tình trạng của mình cần phải chăm sóc trong một thời gian.
Vì muốn giúp em trai nhanh nhanh thoát cảnh độc thân nên Phó Duật Hạo chẳng hề do dự mà đồng ý.
Thấy Phó Duật Hạo đã đi rồi, Mộc Uyển Thanh cũng đẩy cửa bước vào vừa vặn thấy Phó Duật Nhiên đang mở mắt ra.
_ Anh tỉnh rồi ?
Anh không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu đầy yếu ớt, hít thở dài sâu sau đó anh khẽ ho hai tiếng giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng.
_ Thanh Thanh
Nghe anh gọi, Mộc Uyển Thanh không chừng chừ mà bước nhanh ngồi xuống mép giường, có chút ân cần nhìn anh.
_ Làm sao vậy, anh thấy khó chịu ở đâu sao ?
Phó Duật Nhiên khẽ lắc đầu, trên khóe môi lại nở nụ cười nhưng ánh mắt ngập tràn yêu thương của anh dành cho cô
_ Em hãy đưa tôi về căn hộ được không
_ Căn hộ ?
Cô nhất thời khó hiểu, chăng phải Phó Duật Nhiên có một căn biệt thự riêng nhưng anh chẳng sống ở đó mà ngược lại sống ở Phó Gia, mà bây giờ anh còn nói đến căn hộ ?
Mắt thấy ánh mắt khó hiểu của Mộc Uyển Thanh thì anh chỉ khẽ nói.
_ Đúng vậy, là căn hộ của tôi mới mua
_ À, vậy thì tôi đưa anh về đó
Trong phút chốc thì Mộc Uyển Thanh đã đưa Phó Duật Nhiên đến căn hộ của anh, nhưng điều khiến cô hơi bất ngờ là căn hộ của anh rất gần nhà của cô.
Cẩn thận đặt anh nằm xuống giường sau đó ân cần đắp chăn định đứng dậy rời giường thì bị Phó Duật Nhiên nắm chặt tay.
_ Em...em muốn đi đâu ?
Mộc Uyển Thanh có chút giật mình khẽ quay sang nhìn anh.
_ Hửm ? tôi chỉ muốn về nhà báo với ba mẹ của tôi vài câu để có thể còn chăm sóc cho anh
_ Hả ? à...ừm, được rồi em đi đi
Nghe cô nói thế, trong lòng anh đã không ngừng hứng khởi vừa vui mừng khôn xiết nhưng vẫn tỏ ra vẻ mặt yếu ớt.
Đợi sau khi bóng lưng mảnh khảnh của Mộc Uyển Thanh rời đi thì anh mới lộ ra vẻ mặt xán lạn, nhưng mà quá khó khăn với cô khi gia đình của cô rất truyền thống, huống hồ việc cô đi xin phép ông bà Mộc đi qua đêm, anh e là quá khó.
Nhưng suy nghĩ của anh hình như quá xa rồi, chưa được ba mươi phút thì đã thấy Mộc Uyển Thanh đẩy cửa bước vào, điều này khiến cho anh khá là bất ngờ.
_ Chẳng phải là ba mẹ của em rất khó sao ?
Trái lại thì cô chỉ nhún vai nói :
_ Ngay cả tôi cũng khá bất ngờ, chỉ cần nhắc đến tên anh thì ba mẹ của tôi lại hứng khởi như vậy
Chỉ là vừa nhắc đến tên Phó Duật Nhiên thì ba mẹ của cô lại kích động như vậy, thật khiến cô rất khó hiểu. Quả thật trong một lần cô làm việc từng tăng ca đến hai giờ sáng mới về được nhà.
Kết quả bị hai ông bà Mộc mắng toe toét, nhưng hôm nay là chuyện khá là kinh hoàng với cô.
Phó Duật Nhiên nghe cô nói thế cũng không khác gì cô, tuy rất thắc mắc nhưng lại không hỏi gì.
_ Được rồi, chắc là anh cũng đói bụng rồi phải không ? để tôi nấu cháo thập cẩm cho anh
_ Ừm, cảm ơn em
Mộc Uyển Thanh khẽ gật đầu rồi quay người đi, đợi khoảng năm phút thì cháo thập cẩm cũng đã nấu xong xuôi.
Khẽ đặt cháo thập cẩm vừa nóng hổi xuống bàn rồi quay sang nhìn Phó Duật Nhiên ân cần hỏi.
_ Để tôi đỡ anh ngồi dậy
_ Ừm
Dứt lời, Mộc Uyển Thanh đi lại đỡ người Phó Duật Nhiên lên để dựa vào thành giường. Được rồi, đã hứa là chăm sóc cho anh nên cô phải đút ăn cho anh.
Cầm lấy tô cháo lên rồi khẽ mút một muỗng sau đó thổi một cách nhẹ nhàng, những hành động vừa rồi của cô đã điều được anh chứng kiến.
Khi nhìn vào đôi môi chu chu lên của cô khi thổi cháo mà anh đã khẽ nuốt nước bọt.
_ Anh há miệng ra ?
_ Được
Rất nhanh Phó Duật Nhiên há miệng để cho đút cháo vào, khoảng một lúc sau anh đã thành công ăn hết một tô cháo ấy.
Mộc Uyển Thanh đứng dậy bưng tô cháo đi rửa thì bất ngờ tay bị anh lần nữa túm lấy.
_ Anh cần gì nữa sao ?
_ Không cần gì cả, tôi muốn hỏi em một điều
Hai lông mày của cô nhất thời nhướng lên, vừa khó hiểu vừa thắc mắc khi nhìn vào ánh mắt nghiêm túc.
_ Thanh Thanh, em không cảm nhận được sự chân tình của tôi sao ?
Cả người Mộc Uyển Thanh khựng lại, đợi một lúc mới định thần lại.
_ Tất nhiên...tôi cảm nhận được
Sau khi khám kiểm tra cho Phó Duật Nhiên xong, Phó Duật Hạo khẽ đóng cửa lại và sải bước đến chỗ Mộc Uyển Thanh.
Nghe hắn nói vậy cô cũng an tâm hơn nhiều, nhưng lúc nãy điều cô không ngờ đến vị bác sĩ đến khám cho Phó Duật Nhiên lại là anh trai của anh.
_ Ừ, cảm ơn anh
_ Không có gì, nhưng mấy ngày nay Duật Nhiên cần phải theo dõi tình trạng, vậy cô có thấy phiền không khi tôi phải nhờ cô chăm sóc nó ?
Mộc Uyển Thanh lúc này có dáng vẻ chừng chừ khẽ cắn môi dưới mà suy ngẫm, lúc sau cô gật đầu với Phó Duật Hạo.
_ Được
_ Cảm ơn cô, vậy tôi đi trước đây
Dứt lời, hắn đã xoay người rời đi nhưng trên khóe môi hắn không ngừng cong lên đầy thích thú.
Thật ra trong lúc khám cho Phó Duật Nhiên thì bất giác thấy anh đang dần có ý thức.
Phó Duật Nhiên đã nhờ anh trai mình mua một căn hộ gần nhà của Mộc Uyển Thanh và còn nhờ hắn phải nói về tình trạng của mình cần phải chăm sóc trong một thời gian.
Vì muốn giúp em trai nhanh nhanh thoát cảnh độc thân nên Phó Duật Hạo chẳng hề do dự mà đồng ý.
Thấy Phó Duật Hạo đã đi rồi, Mộc Uyển Thanh cũng đẩy cửa bước vào vừa vặn thấy Phó Duật Nhiên đang mở mắt ra.
_ Anh tỉnh rồi ?
Anh không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu đầy yếu ớt, hít thở dài sâu sau đó anh khẽ ho hai tiếng giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng.
_ Thanh Thanh
Nghe anh gọi, Mộc Uyển Thanh không chừng chừ mà bước nhanh ngồi xuống mép giường, có chút ân cần nhìn anh.
_ Làm sao vậy, anh thấy khó chịu ở đâu sao ?
Phó Duật Nhiên khẽ lắc đầu, trên khóe môi lại nở nụ cười nhưng ánh mắt ngập tràn yêu thương của anh dành cho cô
_ Em hãy đưa tôi về căn hộ được không
_ Căn hộ ?
Cô nhất thời khó hiểu, chăng phải Phó Duật Nhiên có một căn biệt thự riêng nhưng anh chẳng sống ở đó mà ngược lại sống ở Phó Gia, mà bây giờ anh còn nói đến căn hộ ?
Mắt thấy ánh mắt khó hiểu của Mộc Uyển Thanh thì anh chỉ khẽ nói.
_ Đúng vậy, là căn hộ của tôi mới mua
_ À, vậy thì tôi đưa anh về đó
Trong phút chốc thì Mộc Uyển Thanh đã đưa Phó Duật Nhiên đến căn hộ của anh, nhưng điều khiến cô hơi bất ngờ là căn hộ của anh rất gần nhà của cô.
Cẩn thận đặt anh nằm xuống giường sau đó ân cần đắp chăn định đứng dậy rời giường thì bị Phó Duật Nhiên nắm chặt tay.
_ Em...em muốn đi đâu ?
Mộc Uyển Thanh có chút giật mình khẽ quay sang nhìn anh.
_ Hửm ? tôi chỉ muốn về nhà báo với ba mẹ của tôi vài câu để có thể còn chăm sóc cho anh
_ Hả ? à...ừm, được rồi em đi đi
Nghe cô nói thế, trong lòng anh đã không ngừng hứng khởi vừa vui mừng khôn xiết nhưng vẫn tỏ ra vẻ mặt yếu ớt.
Đợi sau khi bóng lưng mảnh khảnh của Mộc Uyển Thanh rời đi thì anh mới lộ ra vẻ mặt xán lạn, nhưng mà quá khó khăn với cô khi gia đình của cô rất truyền thống, huống hồ việc cô đi xin phép ông bà Mộc đi qua đêm, anh e là quá khó.
Nhưng suy nghĩ của anh hình như quá xa rồi, chưa được ba mươi phút thì đã thấy Mộc Uyển Thanh đẩy cửa bước vào, điều này khiến cho anh khá là bất ngờ.
_ Chẳng phải là ba mẹ của em rất khó sao ?
Trái lại thì cô chỉ nhún vai nói :
_ Ngay cả tôi cũng khá bất ngờ, chỉ cần nhắc đến tên anh thì ba mẹ của tôi lại hứng khởi như vậy
Chỉ là vừa nhắc đến tên Phó Duật Nhiên thì ba mẹ của cô lại kích động như vậy, thật khiến cô rất khó hiểu. Quả thật trong một lần cô làm việc từng tăng ca đến hai giờ sáng mới về được nhà.
Kết quả bị hai ông bà Mộc mắng toe toét, nhưng hôm nay là chuyện khá là kinh hoàng với cô.
Phó Duật Nhiên nghe cô nói thế cũng không khác gì cô, tuy rất thắc mắc nhưng lại không hỏi gì.
_ Được rồi, chắc là anh cũng đói bụng rồi phải không ? để tôi nấu cháo thập cẩm cho anh
_ Ừm, cảm ơn em
Mộc Uyển Thanh khẽ gật đầu rồi quay người đi, đợi khoảng năm phút thì cháo thập cẩm cũng đã nấu xong xuôi.
Khẽ đặt cháo thập cẩm vừa nóng hổi xuống bàn rồi quay sang nhìn Phó Duật Nhiên ân cần hỏi.
_ Để tôi đỡ anh ngồi dậy
_ Ừm
Dứt lời, Mộc Uyển Thanh đi lại đỡ người Phó Duật Nhiên lên để dựa vào thành giường. Được rồi, đã hứa là chăm sóc cho anh nên cô phải đút ăn cho anh.
Cầm lấy tô cháo lên rồi khẽ mút một muỗng sau đó thổi một cách nhẹ nhàng, những hành động vừa rồi của cô đã điều được anh chứng kiến.
Khi nhìn vào đôi môi chu chu lên của cô khi thổi cháo mà anh đã khẽ nuốt nước bọt.
_ Anh há miệng ra ?
_ Được
Rất nhanh Phó Duật Nhiên há miệng để cho đút cháo vào, khoảng một lúc sau anh đã thành công ăn hết một tô cháo ấy.
Mộc Uyển Thanh đứng dậy bưng tô cháo đi rửa thì bất ngờ tay bị anh lần nữa túm lấy.
_ Anh cần gì nữa sao ?
_ Không cần gì cả, tôi muốn hỏi em một điều
Hai lông mày của cô nhất thời nhướng lên, vừa khó hiểu vừa thắc mắc khi nhìn vào ánh mắt nghiêm túc.
_ Thanh Thanh, em không cảm nhận được sự chân tình của tôi sao ?
Cả người Mộc Uyển Thanh khựng lại, đợi một lúc mới định thần lại.
_ Tất nhiên...tôi cảm nhận được