Mộc Uyển Thanh đang chăm chú vào màn hình máy tính thì đột nhiên điện thoại của cô rung lên.
Nhìn cái tên hiển thị trên màn khiến cô có chút bất ngờ, nhưng vẫn chậm rãi bắt máy :
_ Alo ! Lý Nguyệt
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng cười thanh thoát của một cô gái, sau đó hơi kích động lên tiếng.
_ Hehe...Uyển Thanh của tớ ơi, tớ đã trở về thành phố Lạc Thành rồi giờ tớ chỉ còn chờ cậu đón thôi
Bất giác cô khẽ quay sang nhìn Phó Duật Nhiên thì thấy anh cũng đang nhìn mình, nhưng trong mắt cô bây giờ cho thấy anh đang nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Do dự vài giây thì Mộc Uyển Thanh cũng trả lời với cô gái đầu dây bên kia :
_ Được rồi, bây giờ thì tớ sẽ đến đón cậu ngay
_ Cảm ơn cậu nhé Uyển Thanh, chỉ có cậu mới tốt với tớ
Khoé môi cô khẽ co giật lên. Cô bạn thân này, cô cũng đã quen thuộc với sự nịnh nọt của cô nàng.
Sau khi cúp máy, cô nhanh chóng đứng dậy tiến đến chỗ Phó Duật Nhiên và không ngần ngại mà ngồi hẳn lên đùi anh.
_ Nhiên, anh làm sao vậy ? sao lại nhăn nhó mặt mày đến thế kia
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà thẳng thừng chuyển qua hỏi chủ đề khác.
_ Vừa rồi là ai đã gọi cho em, mà khiến em vui vẻ như vậy ?
_ Là bạn của em, cậu ấy đang ở sân bay đang đợi em đến đón
Mày của Phó Duật Nhiên càng nhíu chặt hơn, bàn tay đang ôm lấy eo của cô lại càng ôm siết chặt lại, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng anh không thể lộ ra ngoài mà vẫn điềm tĩnh hỏi cô.
_ Người bạn đó của là gái hay trai ?
_ Hửm ?
Mộc Uyển Thanh bất ngờ choàng tay qua cổ anh sau đó áp sát khuôn mặt xinh đẹp gần anh hơn, dù anh có giấu đi cảm xúc của mình giỏi đến đâu thì cô cũng có thể nhận ra.
Thái độ khó chịu đó của anh là sao ? chợt nhận ra điều gì đó hai mắt Mộc Uyển Thanh sáng ngời.
Khoé môi cong lên, sau đó giở giọng trêu chọc :
_ Anh là cái đồ vò giấm chua
_ Vò giấm chua ư ? không hề nha
Gương mặt của anh thoáng chốc đỏ bừng, vội vàng tránh ngay ánh nhìn của cô. Người đàn này có lúc cũng biết thế nào là ngại ngùng nhỉ, nhưng mà đối với cô anh lại rất đáng yêu làm sao.
_ Trong lòng còn đang khó chịu thế kia mà vẫn còn mạnh miệng nói không phải, được rồi ! bạn của em là con gái và duy nhất một mình cô bạn ấy
Nghe cô nói thế, lòng anh dần buông thõng sự khó chịu xuống khẽ thở dài ngao ngán.
_ Được rồi, đừng để cô bạn của em chờ lâu nữa em mau đi đi
_ Dạ
Mộc Uyển Thanh nhảy phốc khỏi người anh, và còn không quên hôn thật sâu vào gò má của Phó Duật Nhiên.
Khi cô đi chưa bao lâu thì Phó Duật Nhiên đã nhận được một cuộc điện thoại, anh nhanh chóng cầm lấy áo khoác rồi rời khỏi phòng làm việc và trợ lý Hạ Vũ theo anh đến sân bay.
...
Mắt vừa thấy Mộc Uyển Thanh, cô nàng Lý Nguyệt liền hứng khởi đưa hai tay vẫy vẫy để cho cô nhìn thấy.
_ Uyển Thanh yêu dấu, tớ ở bên này...bên này, bên này..haha
Cô đi nhanh về phía cô nàng, chưa kịp làm gì hay hỏi han gì thì đã bị Lý Nguyệt bổ nhào ôm chầm lấy cả người cô.
_ Này Lý Nguyệt, cậu mau bỏ tớ ra ngay cậu định giết chết tớ bằng cái ôm này à ?
Bị cô nàng ôm bất ngờ thì thôi đi đã thế còn ôm siết chặt khiến hơi thở của cô có chút khó khăn, nghe cô nói thế cô nàng Lý Nguyệt nhanh chóng buông cô ra.
_ À haha... tớ không có ý đâu Uyển Thanh, tại tớ nhất thời vui mừng quá thôi
_ Thôi được rồi, chúng ta về nhà thôi ba mẹ tớ cũng đang đợi cậu
Nhắc đến hai ông bà Mộc thì hai mắt cô nàng càng sáng rực hơn cả gặp Mộc Uyển Thanh, cô nàng càng phấn khích.
_ Vậy thì chúng ta còn không mau về nhanh, tớ thật sự nhớ Cậu và Mợ lắm rồi
_ Xem ra tớ chỉ là người thừa, nói chuyện cũng đã nhiều rồi nhưng tớ chưa thấy cậu nhắc đến từ nhớ với tớ cả
Mộc Uyển Thanh vờ bĩu môi giận dỗi, ngay lập tức cô nàng Lý Nguyệt hiểu ý của cô ngay.
_ À thì ra...Uyển Thanh cậu lại ghen tị với Cậu và Mợ, haha
Bị cô nàng chế nhạo cô liền không hài lòng vội bỏ đi trước không thèm đoái hoài đến cô nàng, thấy thế cô nàng cũng xách cái vali to đùng đuổi theo cô.
Thật ra cô và cô nàng Lý Nguyệt là hai chị em họ, ba của cô và mẹ của Lý Nguyệt là hai anh em ruột thịt, cô và Lý Nguyệt tính ra bằng tuổi nhau và chơi với nhau từ nhỏ.
Nhưng vì gia đình Lý Nguyệt chuyển đến sống ở thành phố D nên cô và cô nàng không còn chơi với nhau nhưng vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.
Ngay lúc này, bước chân của Mộc Uyển Thanh chợt khựng lại khi thấy Phó Duật Nhiên đang đứng đối diện với một người phụ nữ cũng khá là xinh đẹp.
Đứng ở xa nên cô không nghe thấy họ nói gì nhưng nhìn tình hình có vẻ căng đét.
Bên này, người phụ nữ với bộ váy cổ vuông màu trắng dáng xòe họa tiết bướm và cùng với gương mặt đầy hết sức tươi tắn định chạy đến chỗ Phó Duật Nhiên.
Muốn bổ nhào lên ôm anh nhưng không ngờ anh nhanh trí lùi lại vài bước, khiến cô ta hụt hẫng không thôi.
_ Anh Duật Nhiên ?
_ An Nhiên, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn
Phó Duật Nhiên không lạnh không nhạt mà lên tiếng nhắc nhở, người phụ nữ được anh gọi là An Nhiên kia liền khó chịu khi thấy sự lạnh nhạt của anh.
Dường như cô ta không cam tâm mà vẫn kiên trì hỏi lý do :
_ Tại sao chúng ta cần phải giữa khoảng cách chứ anh Duật Nhiên ?
_ Rất đơn giản, vì tôi lo ngại bạn gái bé bỏng của tôi sẽ hiểu nhầm
Bạn gái ? Trương An Nhiên khi nghe chính miệng anh nói anh đã có bạn gái thì như một tiếng sét đánh ngang tai vậy ? khiến cô ta nhất thời hóa đá tại chỗ.
Lấy lại bình tĩnh nhất có thể, cô ta nở nụ cười gắng gượng đến khó coi nhưng vẫn giữ thái độ bình thường mà vờ hỏi.
_ Thì ra anh đã có bạn gái rồi sao, chúc mừng anh nhé nhưng mà cô ấy có xinh đẹp không anh ?
Phó Duật Nhiên không vội trả lời cô ta mà là vì ánh mắt của anh đã vô tình chạm phải ánh mắt của Mộc Uyển Thanh, anh có chút giật mình nhưng lúc sau lại cười nham hiểm.
Quay sang nhìn Trương An Nhiên trả lời một cách nhởn nhơ :
_ Hửm ? cô ấy rất đẹp, cô ấy rất duyên dáng và cô ấy cũng có thể đấm cô một cú vào mặt
" Nếu như cô dám lại gần tôi "
Nhìn cái tên hiển thị trên màn khiến cô có chút bất ngờ, nhưng vẫn chậm rãi bắt máy :
_ Alo ! Lý Nguyệt
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng cười thanh thoát của một cô gái, sau đó hơi kích động lên tiếng.
_ Hehe...Uyển Thanh của tớ ơi, tớ đã trở về thành phố Lạc Thành rồi giờ tớ chỉ còn chờ cậu đón thôi
Bất giác cô khẽ quay sang nhìn Phó Duật Nhiên thì thấy anh cũng đang nhìn mình, nhưng trong mắt cô bây giờ cho thấy anh đang nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Do dự vài giây thì Mộc Uyển Thanh cũng trả lời với cô gái đầu dây bên kia :
_ Được rồi, bây giờ thì tớ sẽ đến đón cậu ngay
_ Cảm ơn cậu nhé Uyển Thanh, chỉ có cậu mới tốt với tớ
Khoé môi cô khẽ co giật lên. Cô bạn thân này, cô cũng đã quen thuộc với sự nịnh nọt của cô nàng.
Sau khi cúp máy, cô nhanh chóng đứng dậy tiến đến chỗ Phó Duật Nhiên và không ngần ngại mà ngồi hẳn lên đùi anh.
_ Nhiên, anh làm sao vậy ? sao lại nhăn nhó mặt mày đến thế kia
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà thẳng thừng chuyển qua hỏi chủ đề khác.
_ Vừa rồi là ai đã gọi cho em, mà khiến em vui vẻ như vậy ?
_ Là bạn của em, cậu ấy đang ở sân bay đang đợi em đến đón
Mày của Phó Duật Nhiên càng nhíu chặt hơn, bàn tay đang ôm lấy eo của cô lại càng ôm siết chặt lại, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng anh không thể lộ ra ngoài mà vẫn điềm tĩnh hỏi cô.
_ Người bạn đó của là gái hay trai ?
_ Hửm ?
Mộc Uyển Thanh bất ngờ choàng tay qua cổ anh sau đó áp sát khuôn mặt xinh đẹp gần anh hơn, dù anh có giấu đi cảm xúc của mình giỏi đến đâu thì cô cũng có thể nhận ra.
Thái độ khó chịu đó của anh là sao ? chợt nhận ra điều gì đó hai mắt Mộc Uyển Thanh sáng ngời.
Khoé môi cong lên, sau đó giở giọng trêu chọc :
_ Anh là cái đồ vò giấm chua
_ Vò giấm chua ư ? không hề nha
Gương mặt của anh thoáng chốc đỏ bừng, vội vàng tránh ngay ánh nhìn của cô. Người đàn này có lúc cũng biết thế nào là ngại ngùng nhỉ, nhưng mà đối với cô anh lại rất đáng yêu làm sao.
_ Trong lòng còn đang khó chịu thế kia mà vẫn còn mạnh miệng nói không phải, được rồi ! bạn của em là con gái và duy nhất một mình cô bạn ấy
Nghe cô nói thế, lòng anh dần buông thõng sự khó chịu xuống khẽ thở dài ngao ngán.
_ Được rồi, đừng để cô bạn của em chờ lâu nữa em mau đi đi
_ Dạ
Mộc Uyển Thanh nhảy phốc khỏi người anh, và còn không quên hôn thật sâu vào gò má của Phó Duật Nhiên.
Khi cô đi chưa bao lâu thì Phó Duật Nhiên đã nhận được một cuộc điện thoại, anh nhanh chóng cầm lấy áo khoác rồi rời khỏi phòng làm việc và trợ lý Hạ Vũ theo anh đến sân bay.
...
Mắt vừa thấy Mộc Uyển Thanh, cô nàng Lý Nguyệt liền hứng khởi đưa hai tay vẫy vẫy để cho cô nhìn thấy.
_ Uyển Thanh yêu dấu, tớ ở bên này...bên này, bên này..haha
Cô đi nhanh về phía cô nàng, chưa kịp làm gì hay hỏi han gì thì đã bị Lý Nguyệt bổ nhào ôm chầm lấy cả người cô.
_ Này Lý Nguyệt, cậu mau bỏ tớ ra ngay cậu định giết chết tớ bằng cái ôm này à ?
Bị cô nàng ôm bất ngờ thì thôi đi đã thế còn ôm siết chặt khiến hơi thở của cô có chút khó khăn, nghe cô nói thế cô nàng Lý Nguyệt nhanh chóng buông cô ra.
_ À haha... tớ không có ý đâu Uyển Thanh, tại tớ nhất thời vui mừng quá thôi
_ Thôi được rồi, chúng ta về nhà thôi ba mẹ tớ cũng đang đợi cậu
Nhắc đến hai ông bà Mộc thì hai mắt cô nàng càng sáng rực hơn cả gặp Mộc Uyển Thanh, cô nàng càng phấn khích.
_ Vậy thì chúng ta còn không mau về nhanh, tớ thật sự nhớ Cậu và Mợ lắm rồi
_ Xem ra tớ chỉ là người thừa, nói chuyện cũng đã nhiều rồi nhưng tớ chưa thấy cậu nhắc đến từ nhớ với tớ cả
Mộc Uyển Thanh vờ bĩu môi giận dỗi, ngay lập tức cô nàng Lý Nguyệt hiểu ý của cô ngay.
_ À thì ra...Uyển Thanh cậu lại ghen tị với Cậu và Mợ, haha
Bị cô nàng chế nhạo cô liền không hài lòng vội bỏ đi trước không thèm đoái hoài đến cô nàng, thấy thế cô nàng cũng xách cái vali to đùng đuổi theo cô.
Thật ra cô và cô nàng Lý Nguyệt là hai chị em họ, ba của cô và mẹ của Lý Nguyệt là hai anh em ruột thịt, cô và Lý Nguyệt tính ra bằng tuổi nhau và chơi với nhau từ nhỏ.
Nhưng vì gia đình Lý Nguyệt chuyển đến sống ở thành phố D nên cô và cô nàng không còn chơi với nhau nhưng vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.
Ngay lúc này, bước chân của Mộc Uyển Thanh chợt khựng lại khi thấy Phó Duật Nhiên đang đứng đối diện với một người phụ nữ cũng khá là xinh đẹp.
Đứng ở xa nên cô không nghe thấy họ nói gì nhưng nhìn tình hình có vẻ căng đét.
Bên này, người phụ nữ với bộ váy cổ vuông màu trắng dáng xòe họa tiết bướm và cùng với gương mặt đầy hết sức tươi tắn định chạy đến chỗ Phó Duật Nhiên.
Muốn bổ nhào lên ôm anh nhưng không ngờ anh nhanh trí lùi lại vài bước, khiến cô ta hụt hẫng không thôi.
_ Anh Duật Nhiên ?
_ An Nhiên, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn
Phó Duật Nhiên không lạnh không nhạt mà lên tiếng nhắc nhở, người phụ nữ được anh gọi là An Nhiên kia liền khó chịu khi thấy sự lạnh nhạt của anh.
Dường như cô ta không cam tâm mà vẫn kiên trì hỏi lý do :
_ Tại sao chúng ta cần phải giữa khoảng cách chứ anh Duật Nhiên ?
_ Rất đơn giản, vì tôi lo ngại bạn gái bé bỏng của tôi sẽ hiểu nhầm
Bạn gái ? Trương An Nhiên khi nghe chính miệng anh nói anh đã có bạn gái thì như một tiếng sét đánh ngang tai vậy ? khiến cô ta nhất thời hóa đá tại chỗ.
Lấy lại bình tĩnh nhất có thể, cô ta nở nụ cười gắng gượng đến khó coi nhưng vẫn giữ thái độ bình thường mà vờ hỏi.
_ Thì ra anh đã có bạn gái rồi sao, chúc mừng anh nhé nhưng mà cô ấy có xinh đẹp không anh ?
Phó Duật Nhiên không vội trả lời cô ta mà là vì ánh mắt của anh đã vô tình chạm phải ánh mắt của Mộc Uyển Thanh, anh có chút giật mình nhưng lúc sau lại cười nham hiểm.
Quay sang nhìn Trương An Nhiên trả lời một cách nhởn nhơ :
_ Hửm ? cô ấy rất đẹp, cô ấy rất duyên dáng và cô ấy cũng có thể đấm cô một cú vào mặt
" Nếu như cô dám lại gần tôi "