Khi nghe hai câu sắc lạnh từ chính miệng Phó Duật Nhiên phun ra khiến Mina vừa kinh hãi vừa xấu hổ không thôi.
Nhưng có điều cô ta không hề cam tâm bỏ cuộc mà vẫn cương quyết, Mina uyển chuyển đứng dậy dùng bộ mặt vô cùng đáng thương nhìn Phó Duật Nhiên.
_ Hức..Anh Duật Nhiên, là em đây mà
Phó Duật Nhiên không thèm đoái hoài đến cô ta mà chăm chú nhìn vào vết bầm trên tay Mộc Uyển Thanh do bị cô ta siết chặt.
Ngay lập tức ánh mắt của anh hằn lên những tia gợn sóng, anh cố kiềm nén bản tính mà quay qua nhìn cô ta.
_ Xin hỏi, cô là ai ?
Bởi câu hỏi của anh làm cho cô ta cứng họng ngay lập tức, mặt mũi của cô ta không biết phải giấu đi đâu.
Nhưng Mina cô ta không thể nào chịu được cú nhục nhã này, vội vã lấy lại bình tĩnh mà nói.
_ Anh Duật Nhiên, anh không nhớ em sao ? lúc trước chúng ta từng gặp nhau ở bữa tiệc sinh nhật của em
Nếu cô ta đã nói vậy rồi thì chắc chắn anh sẽ nhớ mà thôi, Mina nhếch môi đầy đắc ý lại vừa khiêu khích nhìn Mộc Uyển Thanh.
Mi tâm Phó Duật Nhiên liền nhướng lên một cách khó chịu, quả thật chuyện của cô ta vừa nói ra càng khiến anh không tài nào nhớ ra.
Tuy không nhớ nhưng Phó Duật Nhiên chỉ khẽ nhếch môi cười nham hiểm sau đó châm biếm :
_ À, tôi nhớ ra rồi...cô chính là cô gái trước kia luôn tìm mọi cách đến quyến rũ tôi
" Hừ, muốn quyến rũ ông đây đâu phải dễ chứ ? ông đây còn đang bận dụ thỏ hoang vào hang"
Lời của Phó Duật Nhiên vừa mới dứt là tất cả mọi người tại đây phá lên cười, ngay cả Mộc Uyển Thanh lạnh lùng thường ngày cũng phải khởi động khoé môi nhếch lên cười.
Sau đó cô mới điềm đạm lên tiếng nhưng thực chất là đang châm biếm cô ta.
_ Chậc, hóa ra là loại người thích ăn vạ ư ?
_ Cô...
Mina bị mọi người chế nhạo vừa bị Mộc Uyển Thanh châm chọc khiến cô ta phừng phừng nổi cơn giận, toan định vung tay tát vào mặt cô nhưng Phó Duật Nhiên đã kịp thời ngăn bàn tay cô ta.
Anh vốn không có ý định giữ bàn tay cô ta quá lâu nên đã hất mạnh ra khiến cho cô ta suýt ngã nhào xuống đất.
Sắc mặt Phó Duật Nhiên trở nên u ám, hai hàm răng nghiến như cảnh cáo cô ta :
_ Cô tốt nhất nên thu lại thủ đoạn xảo quyệt của cô lại đi, nếu tôi còn thấy cô ý định xấu đối với người phụ nữ của tôi thì kết cục của cô sẽ không nhẹ nhàng đâu
Mina nghe xong liền cả người muốn nhũn ra, cô ta nhìn Phó Duật Nhiên một cách đau lòng không ngờ anh lại một mực bảo vệ ả tiện nhân trời sinh đó.
Hai bàn tay cô ta siết chặt lại, ánh mắt đỏ rực nhìn vào Mộc Uyển Thanh như muốn nuốt chửng người cô luôn vậy.
Cô ta bất giác chỉ thẳng tay vào mặt Mộc Uyển Thanh, dường như cô ta đã mất đi lý trí nên tức giận quát.
_ Anh Duật Nhiên, anh không được bị ả tiện nhân đó mê hoặc, cô ta là một con người dã nhân
_ Câm mồm ! tôi không cho phép cô phỉ báng cô ấy, dã nhân ư ? nếu cô đã nói cô ấy là dã nhân nhưng lại biết hai chữ lễ phép, còn cô không phải dã nhân nhưng lại còn không bằng dã nhân
Mina trong tình cảnh này rồi chỉ biết cứng họng không biết nói gì nữa, nhìn vào ánh mắt của cô khiến Phó Duật Nhiên cảm thấy chán ghét.
Anh bình thản đi lại gần Mộc Uyển Thanh sau đó choàng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, rồi cả hai rời đi.
Nhưng trước khi rời đi anh còn không quên gọi người đem cái cô Mina đi vứt.
...
Vào ngày cuối tuần, theo như lời mời đến Phó Gia dùng bữa của Phó phu nhân, nên Mộc Uyển Thanh hôm nay mặc cho mình bộ váy hoa Vinnie kiểu Pháp và mang phong cách nhẹ nhàng.
Sau đó cô xin phép ba mẹ mình rồi mới đi ra khỏi nhà thì đã thấy Phó Duật Nhiên đậu xe gần đó không xa.
Hôm nay anh quả rất đẹp trai, trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi đen quần tây ống côn đen, Mộc Uyển Thanh nhìn anh kiểu nào cũng cảm thấy rất đẹp trai.
Phó Duật Nhiên còn sở hữu chiếc mũi thẳng và đôi mắt mạnh mẽ, anh điển trai đến nỗi cô không thể rời mắt.
Thình..Thịch.!!!
Bất giác trái tim Mộc Uyển Thanh trở nên kích động nhưng cô không thể nào hiểu được lý do nó đập, khẽ ho một tiếng sau đó đi nhanh về phía anh.
_ Em đến rồi
Thấy cô đã đến không hiểu sao anh lại cảm thấy vui mừng đến vậy, bất ngờ ánh mắt anh dính chặt vào người cô và nhìn đến ngây người.
Hôm nay cô thật sự rất đẹp !
Khụ.
Mộc Uyển Thanh không nhịn được cái ánh nhìn của anh liền vờ ho một tiếng, anh lúc này mới bừng tĩnh lại.
_ Hở ? À...em mau trong xe đi
Sau đó Phó Duật Nhiên cẩn thận mở cửa xe để cho cô đi vào. Khoảng chừng bốn chục phút là đã đến Phó Gia.
Quản gia Kim đã đứng đợi sẵn, vừa thấy anh và cô đang đi đến liền cùng với mấy người hầu nhanh chóng cung kính.
_ Chào mừng Nhị thiếu gia và Mộc tiểu thư đã đến
Đối với lời cung kính chào này thì Phó Duật Nhiên chỉ nhàn nhạt.
_ Ừ
Sau đó cô cùng anh đi vào trong nhà, Phó phu nhân vừa nhìn thấy Mộc Uyển Thanh thì đã không giữ được bình tĩnh.
Bà ấy đang ngồi trong phòng khách thì bất ngờ đứng phắt dậy đi nhanh về phía cô, bà có chút vội vàng mà lên tiếng.
_ Con dâ....Ách, Tiểu Uyển Thanh đến rồi đấy sao ? thật xin lỗi con vì bà già này quá hấp tấp
Nhưng có điều cô ta không hề cam tâm bỏ cuộc mà vẫn cương quyết, Mina uyển chuyển đứng dậy dùng bộ mặt vô cùng đáng thương nhìn Phó Duật Nhiên.
_ Hức..Anh Duật Nhiên, là em đây mà
Phó Duật Nhiên không thèm đoái hoài đến cô ta mà chăm chú nhìn vào vết bầm trên tay Mộc Uyển Thanh do bị cô ta siết chặt.
Ngay lập tức ánh mắt của anh hằn lên những tia gợn sóng, anh cố kiềm nén bản tính mà quay qua nhìn cô ta.
_ Xin hỏi, cô là ai ?
Bởi câu hỏi của anh làm cho cô ta cứng họng ngay lập tức, mặt mũi của cô ta không biết phải giấu đi đâu.
Nhưng Mina cô ta không thể nào chịu được cú nhục nhã này, vội vã lấy lại bình tĩnh mà nói.
_ Anh Duật Nhiên, anh không nhớ em sao ? lúc trước chúng ta từng gặp nhau ở bữa tiệc sinh nhật của em
Nếu cô ta đã nói vậy rồi thì chắc chắn anh sẽ nhớ mà thôi, Mina nhếch môi đầy đắc ý lại vừa khiêu khích nhìn Mộc Uyển Thanh.
Mi tâm Phó Duật Nhiên liền nhướng lên một cách khó chịu, quả thật chuyện của cô ta vừa nói ra càng khiến anh không tài nào nhớ ra.
Tuy không nhớ nhưng Phó Duật Nhiên chỉ khẽ nhếch môi cười nham hiểm sau đó châm biếm :
_ À, tôi nhớ ra rồi...cô chính là cô gái trước kia luôn tìm mọi cách đến quyến rũ tôi
" Hừ, muốn quyến rũ ông đây đâu phải dễ chứ ? ông đây còn đang bận dụ thỏ hoang vào hang"
Lời của Phó Duật Nhiên vừa mới dứt là tất cả mọi người tại đây phá lên cười, ngay cả Mộc Uyển Thanh lạnh lùng thường ngày cũng phải khởi động khoé môi nhếch lên cười.
Sau đó cô mới điềm đạm lên tiếng nhưng thực chất là đang châm biếm cô ta.
_ Chậc, hóa ra là loại người thích ăn vạ ư ?
_ Cô...
Mina bị mọi người chế nhạo vừa bị Mộc Uyển Thanh châm chọc khiến cô ta phừng phừng nổi cơn giận, toan định vung tay tát vào mặt cô nhưng Phó Duật Nhiên đã kịp thời ngăn bàn tay cô ta.
Anh vốn không có ý định giữ bàn tay cô ta quá lâu nên đã hất mạnh ra khiến cho cô ta suýt ngã nhào xuống đất.
Sắc mặt Phó Duật Nhiên trở nên u ám, hai hàm răng nghiến như cảnh cáo cô ta :
_ Cô tốt nhất nên thu lại thủ đoạn xảo quyệt của cô lại đi, nếu tôi còn thấy cô ý định xấu đối với người phụ nữ của tôi thì kết cục của cô sẽ không nhẹ nhàng đâu
Mina nghe xong liền cả người muốn nhũn ra, cô ta nhìn Phó Duật Nhiên một cách đau lòng không ngờ anh lại một mực bảo vệ ả tiện nhân trời sinh đó.
Hai bàn tay cô ta siết chặt lại, ánh mắt đỏ rực nhìn vào Mộc Uyển Thanh như muốn nuốt chửng người cô luôn vậy.
Cô ta bất giác chỉ thẳng tay vào mặt Mộc Uyển Thanh, dường như cô ta đã mất đi lý trí nên tức giận quát.
_ Anh Duật Nhiên, anh không được bị ả tiện nhân đó mê hoặc, cô ta là một con người dã nhân
_ Câm mồm ! tôi không cho phép cô phỉ báng cô ấy, dã nhân ư ? nếu cô đã nói cô ấy là dã nhân nhưng lại biết hai chữ lễ phép, còn cô không phải dã nhân nhưng lại còn không bằng dã nhân
Mina trong tình cảnh này rồi chỉ biết cứng họng không biết nói gì nữa, nhìn vào ánh mắt của cô khiến Phó Duật Nhiên cảm thấy chán ghét.
Anh bình thản đi lại gần Mộc Uyển Thanh sau đó choàng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, rồi cả hai rời đi.
Nhưng trước khi rời đi anh còn không quên gọi người đem cái cô Mina đi vứt.
...
Vào ngày cuối tuần, theo như lời mời đến Phó Gia dùng bữa của Phó phu nhân, nên Mộc Uyển Thanh hôm nay mặc cho mình bộ váy hoa Vinnie kiểu Pháp và mang phong cách nhẹ nhàng.
Sau đó cô xin phép ba mẹ mình rồi mới đi ra khỏi nhà thì đã thấy Phó Duật Nhiên đậu xe gần đó không xa.
Hôm nay anh quả rất đẹp trai, trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi đen quần tây ống côn đen, Mộc Uyển Thanh nhìn anh kiểu nào cũng cảm thấy rất đẹp trai.
Phó Duật Nhiên còn sở hữu chiếc mũi thẳng và đôi mắt mạnh mẽ, anh điển trai đến nỗi cô không thể rời mắt.
Thình..Thịch.!!!
Bất giác trái tim Mộc Uyển Thanh trở nên kích động nhưng cô không thể nào hiểu được lý do nó đập, khẽ ho một tiếng sau đó đi nhanh về phía anh.
_ Em đến rồi
Thấy cô đã đến không hiểu sao anh lại cảm thấy vui mừng đến vậy, bất ngờ ánh mắt anh dính chặt vào người cô và nhìn đến ngây người.
Hôm nay cô thật sự rất đẹp !
Khụ.
Mộc Uyển Thanh không nhịn được cái ánh nhìn của anh liền vờ ho một tiếng, anh lúc này mới bừng tĩnh lại.
_ Hở ? À...em mau trong xe đi
Sau đó Phó Duật Nhiên cẩn thận mở cửa xe để cho cô đi vào. Khoảng chừng bốn chục phút là đã đến Phó Gia.
Quản gia Kim đã đứng đợi sẵn, vừa thấy anh và cô đang đi đến liền cùng với mấy người hầu nhanh chóng cung kính.
_ Chào mừng Nhị thiếu gia và Mộc tiểu thư đã đến
Đối với lời cung kính chào này thì Phó Duật Nhiên chỉ nhàn nhạt.
_ Ừ
Sau đó cô cùng anh đi vào trong nhà, Phó phu nhân vừa nhìn thấy Mộc Uyển Thanh thì đã không giữ được bình tĩnh.
Bà ấy đang ngồi trong phòng khách thì bất ngờ đứng phắt dậy đi nhanh về phía cô, bà có chút vội vàng mà lên tiếng.
_ Con dâ....Ách, Tiểu Uyển Thanh đến rồi đấy sao ? thật xin lỗi con vì bà già này quá hấp tấp