Sau khi đưa Mộc Uyển Thanh về nhà thì Phó Duật Nhiên cũng không vội trở về nhà mà đến hộp đêm cùng bạn thân của anh là Doãn Kiên.
Hôm nay tâm trạng của anh được coi là đang tốt nên anh mới có nhã hứng uống nhiều ly, Doãn Kiên ngồi vắt chéo chân đối diện anh không ngừng nhếch môi cười khẩy.
Anh ta nất một ly rượu vào trong họng rồi mới lên tiếng :
_ Chà, nhìn gương mặt đang nở hoa của cậu chắc hẳn được cô Thư Ký xinh đẹp động tâm rồi chăng ?
_ Không hẳn, tại hôm nay tôi được cùng Thanh Thanh đến bữa tiệc thượng lưu, và tôi còn được cô ấy chủ động
Khoé môi Doãn Kiên bất giác co giật liên hồi, được người mình thương chủ động thì vui sướng đến như vậy à ? anh ta nhìn Phó Duật Nhiên khẽ lắc đầu ngao ngán.
_ Phó Duật Nhiên, cậu có cần phải vui mừng đến mức không còn tôn nghiêm nữa ư ?
_ Đó là thứ gì ? hoàn toàn không quan trọng, Chỉ cần Thanh Thanh chủ động với tôi thì tôn nghiêm đó đừng mơ mà khống chế được tôi
Phó Duật Nhiên lại trở lời một cách bình thản không hề khoa trương khiến Doãn Kiên cũng phải cứng họng, đúng là bị tình yêu đã che đi hết lý trí trong Phó Duật Nhiên.
Uống hết một ngậm rồi anh bất ngờ đứng dậy, đưa mắt nhìn Doãn Kiên nhàn nhạt nói :
_ Về trước đây, tôi còn phải bận dưỡng da để có sức hút với con thỏ nhỏ của tôi
_ Chậc, làm ơn về nhanh đi
Ngay lúc này Doãn Kiên không tài nào chịu đựng được nữa, anh lúc nào cũng mở miệng cũng phải nhắc đến con thỏ nhỏ của mình, nghe mà ngứa cả tai.
Phó Duật Nhiên về một mạch đến Phó Gia, anh thẳng thừng đi vào phòng ngủ của mình rồi nhanh chóng ngã người xuống giường.
Chớp chớp mắt vài cái rất nhanh anh đã chìm vào trong giấc ngủ sâu. Buổi sáng sớm anh khẽ mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra, thì bất chợt trên cơ bụng săn chắc của anh có cảm giác nặng trĩu.
Phó Duật Nhiên khẽ cúi đầu xuống nhìn thì thấy ngay một cậu nhóc với khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu, anh khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên trán.
_ Này Tử Quân, con mau xuống khỏi người chú ngay
Cậu nhóc Tử Quân liền bĩu môi sau đó nhảy phốc xuống người, như một ông cụ non lên tiếng :
_ Chú nhỏ à, giờ này rồi mà chú vẫn còn ngủ được ư ? mọi người đang đợi chú xuống dùng bữa sáng đó
_ Hầy ! được rồi nhóc, chú dậy là được chứ gì
Nhóc Phó Tử Quân liền nhoẻn miệng cười khúc khích rồi nhảy phốc xuống người Phó Duật Nhiên sau đó chạy một mạch ra khỏi phòng của anh.
Khoảng chục phút sau Phó Duật Nhiên mới đi xuống dưới lầu, tất cả ánh mắt hằm hè chỉa thẳng lên người anh, khiến anh bất giác rùng mình một cái.
_ Sao mọi người lại nhìn con với ánh mắt đó chứ ?
Phó phu nhân nhanh chóng thay đổi sắc mặt, để cho anh kéo ghế ngồi xuống rồi bà mới lên tiếng.
_ Duật Nhiên, sao rồi ? cô Thư Ký bé bỏng của con đã để mắt đến con chưa
Lần nữa tất cả ánh mắt đều nhìn Phó Duật Nhiên chằm chằm, khiến anh khẽ nuốt nước bọt một tiếng.
Ngay sau đó anh dùng ánh mắt đáng thương nhìn Phó phu nhân :
_ Mẹ à, cô ấy vẫn chưa động tĩnh gì với con cả chắc cần phải nhiều thời gian hơn nữa
_ Chậc ! còn không phải tại con không đủ sức hấp dẫn hay sao, Duật Nhiên con vẫn nên học hỏi từ anh hai của con đi
Phó phu nhân khẽ chậc lưỡi lên một tiếng sau đó dùng từ ngữ đầy chế nhạo Phó Duật Nhiên, và còn không quên nhắc đến con trai lớn của mình.
Nhưng ngược lại Phó Duật Nhiên vẫn bình thản cất tiếng :
_ Tại vì anh hai quá may mắn đấy thôi
Bị nhắc đến tên mình khiến Phó Duật Hạo thoáng chốc ngứa ngáy ngồi không yên khi bị người vợ ngồi bên cạnh đang không ngừng nhéo vào đùi hắn.
Lời của Phó Duật Nhiên nói không hề đúng chút nào, quả thật trước kia hắn không theo đuổi được vợ hắn chính là Đường Yên nên đã dùng chiêu trò dụ dỗ cô ấy lên giường, sau đó gạo nấu thành cơm.
Đường Yên vì lời nói của Phó Duật Nhiên mà ngượng ngùng, sau đó thẹn quá hóa giận nên thẳng tay nhéo đùi chồng mình.
Phó phu nhân nhất thời không nói gì, sau vài giây bà mới lên tiếng đề nghị với Phó Duật Nhiên.
_ Duật Nhiên, hay con thử mời cô ấy đến nhà chúng ta dùng bữa đi. Nếu con bé có ý định từ chối thì con hãy lấy danh nghĩa là Phó phu nhân mời
Hai mắt Phó Duật Nhiên lập tức sáng lên, tại sao anh lại không nghĩ đến việc này chứ nhưng cũng may mà có mẹ của anh.
_ Cách này hay đó mẹ, nhưng con sợ cô ấy sẽ không có thời gian
_ Không sao, cuối tuần này mẹ tin chắc chắn con bé sẽ rảnh thôi
Phó Duật Nhiên khẽ gật đầu nhưng trong lòng sớm đã mừng muốn nhảy đành đạch lên, Phó lão gia nãy giờ vẫn im lặng lúc này ông mới vờ ho một tiếng.
_ Khụ...Mọi người còn muốn dùng bữa nữa không đây hả
Nghe giọng điệu gắt gổng của chồng mình khiến Phó phu nhân không khỏi khó chịu ra mặt.
_ Bộ ông không thấy chúng tôi đang ăn đấy à ?
_ ... !!!
Ngay lập tức Phó lão gia im phăng phắc không hề hé môi lấy một lời nào nữa, tất cả mọi người cùng im lặng mà ăn cơm.
Tại tập đoàn Phó Thị, văn phòng làm việc của Phó Duật Nhiên.
Doãn Kiên ngồi phịch xuống ghế trong lòng khổ não với Phó Duật Nhiên.
_ Tại sao cậu không chọn cô Thư Ký bé bỏng của cậu đi công tác mà sao nhất thiết phải là tôi chứ ?
_ Cậu có ý kiến ?
Phó Duật Nhiên vẫn cắm cụi vào tài liệu không để ý đến anh ta nhưng vẫn lên tiếng, nghe giọng điệu muốn nuốt chửng người của anh khiến anh ta nhất thời sợ hãi.
_ Haha...Không, tôi nào dám ý kiến chứ ? mắc công kiến lại cắn
Hôm nay tâm trạng của anh được coi là đang tốt nên anh mới có nhã hứng uống nhiều ly, Doãn Kiên ngồi vắt chéo chân đối diện anh không ngừng nhếch môi cười khẩy.
Anh ta nất một ly rượu vào trong họng rồi mới lên tiếng :
_ Chà, nhìn gương mặt đang nở hoa của cậu chắc hẳn được cô Thư Ký xinh đẹp động tâm rồi chăng ?
_ Không hẳn, tại hôm nay tôi được cùng Thanh Thanh đến bữa tiệc thượng lưu, và tôi còn được cô ấy chủ động
Khoé môi Doãn Kiên bất giác co giật liên hồi, được người mình thương chủ động thì vui sướng đến như vậy à ? anh ta nhìn Phó Duật Nhiên khẽ lắc đầu ngao ngán.
_ Phó Duật Nhiên, cậu có cần phải vui mừng đến mức không còn tôn nghiêm nữa ư ?
_ Đó là thứ gì ? hoàn toàn không quan trọng, Chỉ cần Thanh Thanh chủ động với tôi thì tôn nghiêm đó đừng mơ mà khống chế được tôi
Phó Duật Nhiên lại trở lời một cách bình thản không hề khoa trương khiến Doãn Kiên cũng phải cứng họng, đúng là bị tình yêu đã che đi hết lý trí trong Phó Duật Nhiên.
Uống hết một ngậm rồi anh bất ngờ đứng dậy, đưa mắt nhìn Doãn Kiên nhàn nhạt nói :
_ Về trước đây, tôi còn phải bận dưỡng da để có sức hút với con thỏ nhỏ của tôi
_ Chậc, làm ơn về nhanh đi
Ngay lúc này Doãn Kiên không tài nào chịu đựng được nữa, anh lúc nào cũng mở miệng cũng phải nhắc đến con thỏ nhỏ của mình, nghe mà ngứa cả tai.
Phó Duật Nhiên về một mạch đến Phó Gia, anh thẳng thừng đi vào phòng ngủ của mình rồi nhanh chóng ngã người xuống giường.
Chớp chớp mắt vài cái rất nhanh anh đã chìm vào trong giấc ngủ sâu. Buổi sáng sớm anh khẽ mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra, thì bất chợt trên cơ bụng săn chắc của anh có cảm giác nặng trĩu.
Phó Duật Nhiên khẽ cúi đầu xuống nhìn thì thấy ngay một cậu nhóc với khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu, anh khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên trán.
_ Này Tử Quân, con mau xuống khỏi người chú ngay
Cậu nhóc Tử Quân liền bĩu môi sau đó nhảy phốc xuống người, như một ông cụ non lên tiếng :
_ Chú nhỏ à, giờ này rồi mà chú vẫn còn ngủ được ư ? mọi người đang đợi chú xuống dùng bữa sáng đó
_ Hầy ! được rồi nhóc, chú dậy là được chứ gì
Nhóc Phó Tử Quân liền nhoẻn miệng cười khúc khích rồi nhảy phốc xuống người Phó Duật Nhiên sau đó chạy một mạch ra khỏi phòng của anh.
Khoảng chục phút sau Phó Duật Nhiên mới đi xuống dưới lầu, tất cả ánh mắt hằm hè chỉa thẳng lên người anh, khiến anh bất giác rùng mình một cái.
_ Sao mọi người lại nhìn con với ánh mắt đó chứ ?
Phó phu nhân nhanh chóng thay đổi sắc mặt, để cho anh kéo ghế ngồi xuống rồi bà mới lên tiếng.
_ Duật Nhiên, sao rồi ? cô Thư Ký bé bỏng của con đã để mắt đến con chưa
Lần nữa tất cả ánh mắt đều nhìn Phó Duật Nhiên chằm chằm, khiến anh khẽ nuốt nước bọt một tiếng.
Ngay sau đó anh dùng ánh mắt đáng thương nhìn Phó phu nhân :
_ Mẹ à, cô ấy vẫn chưa động tĩnh gì với con cả chắc cần phải nhiều thời gian hơn nữa
_ Chậc ! còn không phải tại con không đủ sức hấp dẫn hay sao, Duật Nhiên con vẫn nên học hỏi từ anh hai của con đi
Phó phu nhân khẽ chậc lưỡi lên một tiếng sau đó dùng từ ngữ đầy chế nhạo Phó Duật Nhiên, và còn không quên nhắc đến con trai lớn của mình.
Nhưng ngược lại Phó Duật Nhiên vẫn bình thản cất tiếng :
_ Tại vì anh hai quá may mắn đấy thôi
Bị nhắc đến tên mình khiến Phó Duật Hạo thoáng chốc ngứa ngáy ngồi không yên khi bị người vợ ngồi bên cạnh đang không ngừng nhéo vào đùi hắn.
Lời của Phó Duật Nhiên nói không hề đúng chút nào, quả thật trước kia hắn không theo đuổi được vợ hắn chính là Đường Yên nên đã dùng chiêu trò dụ dỗ cô ấy lên giường, sau đó gạo nấu thành cơm.
Đường Yên vì lời nói của Phó Duật Nhiên mà ngượng ngùng, sau đó thẹn quá hóa giận nên thẳng tay nhéo đùi chồng mình.
Phó phu nhân nhất thời không nói gì, sau vài giây bà mới lên tiếng đề nghị với Phó Duật Nhiên.
_ Duật Nhiên, hay con thử mời cô ấy đến nhà chúng ta dùng bữa đi. Nếu con bé có ý định từ chối thì con hãy lấy danh nghĩa là Phó phu nhân mời
Hai mắt Phó Duật Nhiên lập tức sáng lên, tại sao anh lại không nghĩ đến việc này chứ nhưng cũng may mà có mẹ của anh.
_ Cách này hay đó mẹ, nhưng con sợ cô ấy sẽ không có thời gian
_ Không sao, cuối tuần này mẹ tin chắc chắn con bé sẽ rảnh thôi
Phó Duật Nhiên khẽ gật đầu nhưng trong lòng sớm đã mừng muốn nhảy đành đạch lên, Phó lão gia nãy giờ vẫn im lặng lúc này ông mới vờ ho một tiếng.
_ Khụ...Mọi người còn muốn dùng bữa nữa không đây hả
Nghe giọng điệu gắt gổng của chồng mình khiến Phó phu nhân không khỏi khó chịu ra mặt.
_ Bộ ông không thấy chúng tôi đang ăn đấy à ?
_ ... !!!
Ngay lập tức Phó lão gia im phăng phắc không hề hé môi lấy một lời nào nữa, tất cả mọi người cùng im lặng mà ăn cơm.
Tại tập đoàn Phó Thị, văn phòng làm việc của Phó Duật Nhiên.
Doãn Kiên ngồi phịch xuống ghế trong lòng khổ não với Phó Duật Nhiên.
_ Tại sao cậu không chọn cô Thư Ký bé bỏng của cậu đi công tác mà sao nhất thiết phải là tôi chứ ?
_ Cậu có ý kiến ?
Phó Duật Nhiên vẫn cắm cụi vào tài liệu không để ý đến anh ta nhưng vẫn lên tiếng, nghe giọng điệu muốn nuốt chửng người của anh khiến anh ta nhất thời sợ hãi.
_ Haha...Không, tôi nào dám ý kiến chứ ? mắc công kiến lại cắn