Cạch.
Trợ lý Hạ Vũ khẽ đẩy cửa bước vào phòng làm việc của anh, cậu ta cung kính cúi đầu chào một cái.
_ Sếp, có cô Trương tiểu thư muốn xin gặp ngài ạ
Lời của trợ lý Hạ Vũ mới vừa dứt là toàn thân Phó Duật Nhiên bất giác rùng rợn lên.
Mộc Uyển Thanh sắc mặt không vui, đôi mày nhướng lên như lời cảnh cáo anh, sau đó Phó Duật Nhiên quay sang nhìn trợ lý Hạ Vũ lạnh lùng lên tiếng.
_ Nói với cô ấy là tôi rất bận không có thời gian gặp
Trợ lý Hạ Vũ như đã hiểu liền gật đầu :
_ Vâng, tôi hiểu rồi
Đợi trợ lý Hạ Vũ ra ngoài, cô bất ngờ đứng phắt dậy đi thẳng ngồi hẳn lên đùi của anh.
Nhìn cô đang xù lông khiến anh không ngừng cười khẽ, hai tay Phó Duật Nhiên rất tự nhiên đặt lên hai bên vòng eo thon gọn của cô.
Chụt.
Anh không để cô mở miệng nói gì thì đã nhanh chóng hôn chụt vào môi cô, Mộc Uyển Thanh khẽ đấm nhẹ vào vòm ngực săn chắc của anh.
_ Đồ chỉ biết cơ hội
Phó Duật Nhiên nhanh chóng bắt lấy tay cô rồi đưa lên hôn, giọng nói thâm trầm.
_ Bé cưng của anh bớt giận nào, anh đã không cho phép Trương An Nhiên vào đây rồi
_ Hừ, em không ích kỷ đến vậy, em giận anh vì chuyện đêm hôm qua
Mộc Uyển Thanh khoanh tay trước ngực giận dỗi phồng má lên không thèm để ý đến anh.
Thấy hành động vô cùng đáng yêu này của cô khiến trái tim anh liền mềm nhũn ngay lập tức, con thỏ hoang của anh lúc giận dỗi trông đáng yêu phết.
_ Bé cưng của anh đừng giận anh nữa ha, sau này anh hứa sẽ kiềm chế lại mà
Hừ.
_ Em không thèm tin lời của anh nữa đâu, đêm qua có lần nào anh không nói làm một lần cuối thôi rồi nghỉ. Kết quả là làm em tới sáng luôn, em ghét anh rồi !
Phó Duật Nhiên mon men vùi mặt vào hõm cổ của cô, giọng nói khá khàn đặc nhưng lại mang theo ý cười.
_ Thế...sau này thay vì làm tới ba giờ sáng, anh sẽ làm em đến hai giờ sáng hai mươi phút nhé, bé cưng ! em thấy thế nào ?
Người đàn ông này, không ngờ rằng ngày càng nói những điều vô cùng đê tiện vừa lại lưu manh làm sao.
Anh bỗng dưng luồn tay vào bầu ngực căng tròn của cô và không ngừng xoa nắn đủ kiểu, người đàn ông này ? vẫn không hết mấy trò biến thái mà hình như càng ngày càng quá quắt hơn thì phải.
Mộc Uyển Thanh bực bội hất bàn tay đang không ngừng hư hỏng xoa nắn ngực cô, giọng điệu không mấy tự nhiên.
_ Duật Nhiên, anh làm cái trò gì vậy hả ? còn không mau bỏ tay ra khỏi ngực em
Nhưng với độ mặt dày như anh thì làm sao có thể nghe của cô được, gương mặt yêu nghiệt càng áp sát vào hõm cổ trắng nõn của cô. Giở giọng nói nhởn nhơ vừa có chút lười nhác.
_ Thôi mà..cho anh sờ chút thôi, chứ lát anh phải đi ký hợp đồng với đối tác rồi, không được chạm vào em anh thấy khó chịu lắm
Mộc Uyển Thanh không nói không rằng mà đẩy cả người Phó Duật Nhiên ngồi thẳng, sau đó một phát cắn vào cổ anh.
Rồi dứt ra, để lại hắn dấu răng của cô trên đó.
_ Em là cẩu à ? sao lại cắn anh ?
_ Hừm ? em còn muốn cắn chết cái đồ đàn ông xấu xa như anh luôn
Mặt mày anh đổi hẳn, sau lần nữa mè nheo dụi dụi mặt vào bầu ngực căng tròn của cô.
_ Cắn chết anh rồi thì ai đi làm kiếm tiền nuôi em ?
Mộc Uyển Thanh thật hết nói nổi nên đành im lặng không nói gì.
Còn Trương An Nhiên khi bị anh từ chối gặp liền tức giận không nói được gì chỉ biết nuốt trôi cơn tức vào bụng rời đi.
Vừa về đến Trương Gia, cô ta nhanh chóng bỏ chạy vào trong phòng trước sự ngỡ ngàng của mấy người làm, nhưng cũng không ai lên tiếng gì cả.
Rầm.
Nhưng tiếng đóng cửa đã khiến mấy người làm phải kinh hãi trước hành động của Trương An Nhiên.
Xoảng...choảng.
Đồ đạc trên phòng ngủ bị cô ta hất một cách không thương tiếc, có lẽ sự tức giận đã khiến cho lý trí của cô ta không được tỉnh táo.
Hai tay Trương An Nhiên đặt lên bàn trang điểm, hơi thở bắt đầu dồn dập nhưng ánh mắt hiện lên sự nham hiểm.
Hàm răng cô ta không ngừng nghiến ken két, tại sao vậy ? cô ta hiểu rõ ràng Phó Duật Nhiên biết cô ta có tình cảm với anh nhưng tại sao anh lại vờ như không biết.
Khi bị anh từ chối cho cô ta đến gặp anh, Trương An Nhiên liền biết lý do vì sao anh lại không muốn gặp cô ta chính là vì con ả Mộc Uyển Thanh đó.
_ Mộc Uyển Thanh ! con tiện nhân trời sinh, vì sự xuất hiện của cô mà khiến anh ấy không hề ngó ngàng đến tôi nữa, cô hãy đợi đấy tôi sẽ để cô từ từ hưởng thụ sự đau lòng là như thế nào ? hừ
Đâu ai biết được bên trong con người Trương An Nhiên đầy mưu mô xảo quyệt, những thứ mà cô ta đã định mà không thuốc về cô ta nhưng cô ta bất chấp thủ đoạn để đoạt lấy thứ đó.
Trương An Nhiên dần bình tĩnh trở lại, cô ta đi lại về phía giường ngồi phịch xuống, gương mặt sắt bén rơi vào trầm ngâm.
Bỗng dưng nghĩ đến một ý nghĩ gì đó khiến cho hai mắt cô ta sáng rực lên, khoé miệng không ngừng nhếch mép cười.
_ Ha, chỉ cần Mộc Uyển Thanh không còn trên đời này nữa thì nhất định anh Duật Nhiên sẽ nhanh chóng thuộc về mình
Trên gương mặt của cô ta không dấu nổi tia thâm độc của bản thân.
Trợ lý Hạ Vũ khẽ đẩy cửa bước vào phòng làm việc của anh, cậu ta cung kính cúi đầu chào một cái.
_ Sếp, có cô Trương tiểu thư muốn xin gặp ngài ạ
Lời của trợ lý Hạ Vũ mới vừa dứt là toàn thân Phó Duật Nhiên bất giác rùng rợn lên.
Mộc Uyển Thanh sắc mặt không vui, đôi mày nhướng lên như lời cảnh cáo anh, sau đó Phó Duật Nhiên quay sang nhìn trợ lý Hạ Vũ lạnh lùng lên tiếng.
_ Nói với cô ấy là tôi rất bận không có thời gian gặp
Trợ lý Hạ Vũ như đã hiểu liền gật đầu :
_ Vâng, tôi hiểu rồi
Đợi trợ lý Hạ Vũ ra ngoài, cô bất ngờ đứng phắt dậy đi thẳng ngồi hẳn lên đùi của anh.
Nhìn cô đang xù lông khiến anh không ngừng cười khẽ, hai tay Phó Duật Nhiên rất tự nhiên đặt lên hai bên vòng eo thon gọn của cô.
Chụt.
Anh không để cô mở miệng nói gì thì đã nhanh chóng hôn chụt vào môi cô, Mộc Uyển Thanh khẽ đấm nhẹ vào vòm ngực săn chắc của anh.
_ Đồ chỉ biết cơ hội
Phó Duật Nhiên nhanh chóng bắt lấy tay cô rồi đưa lên hôn, giọng nói thâm trầm.
_ Bé cưng của anh bớt giận nào, anh đã không cho phép Trương An Nhiên vào đây rồi
_ Hừ, em không ích kỷ đến vậy, em giận anh vì chuyện đêm hôm qua
Mộc Uyển Thanh khoanh tay trước ngực giận dỗi phồng má lên không thèm để ý đến anh.
Thấy hành động vô cùng đáng yêu này của cô khiến trái tim anh liền mềm nhũn ngay lập tức, con thỏ hoang của anh lúc giận dỗi trông đáng yêu phết.
_ Bé cưng của anh đừng giận anh nữa ha, sau này anh hứa sẽ kiềm chế lại mà
Hừ.
_ Em không thèm tin lời của anh nữa đâu, đêm qua có lần nào anh không nói làm một lần cuối thôi rồi nghỉ. Kết quả là làm em tới sáng luôn, em ghét anh rồi !
Phó Duật Nhiên mon men vùi mặt vào hõm cổ của cô, giọng nói khá khàn đặc nhưng lại mang theo ý cười.
_ Thế...sau này thay vì làm tới ba giờ sáng, anh sẽ làm em đến hai giờ sáng hai mươi phút nhé, bé cưng ! em thấy thế nào ?
Người đàn ông này, không ngờ rằng ngày càng nói những điều vô cùng đê tiện vừa lại lưu manh làm sao.
Anh bỗng dưng luồn tay vào bầu ngực căng tròn của cô và không ngừng xoa nắn đủ kiểu, người đàn ông này ? vẫn không hết mấy trò biến thái mà hình như càng ngày càng quá quắt hơn thì phải.
Mộc Uyển Thanh bực bội hất bàn tay đang không ngừng hư hỏng xoa nắn ngực cô, giọng điệu không mấy tự nhiên.
_ Duật Nhiên, anh làm cái trò gì vậy hả ? còn không mau bỏ tay ra khỏi ngực em
Nhưng với độ mặt dày như anh thì làm sao có thể nghe của cô được, gương mặt yêu nghiệt càng áp sát vào hõm cổ trắng nõn của cô. Giở giọng nói nhởn nhơ vừa có chút lười nhác.
_ Thôi mà..cho anh sờ chút thôi, chứ lát anh phải đi ký hợp đồng với đối tác rồi, không được chạm vào em anh thấy khó chịu lắm
Mộc Uyển Thanh không nói không rằng mà đẩy cả người Phó Duật Nhiên ngồi thẳng, sau đó một phát cắn vào cổ anh.
Rồi dứt ra, để lại hắn dấu răng của cô trên đó.
_ Em là cẩu à ? sao lại cắn anh ?
_ Hừm ? em còn muốn cắn chết cái đồ đàn ông xấu xa như anh luôn
Mặt mày anh đổi hẳn, sau lần nữa mè nheo dụi dụi mặt vào bầu ngực căng tròn của cô.
_ Cắn chết anh rồi thì ai đi làm kiếm tiền nuôi em ?
Mộc Uyển Thanh thật hết nói nổi nên đành im lặng không nói gì.
Còn Trương An Nhiên khi bị anh từ chối gặp liền tức giận không nói được gì chỉ biết nuốt trôi cơn tức vào bụng rời đi.
Vừa về đến Trương Gia, cô ta nhanh chóng bỏ chạy vào trong phòng trước sự ngỡ ngàng của mấy người làm, nhưng cũng không ai lên tiếng gì cả.
Rầm.
Nhưng tiếng đóng cửa đã khiến mấy người làm phải kinh hãi trước hành động của Trương An Nhiên.
Xoảng...choảng.
Đồ đạc trên phòng ngủ bị cô ta hất một cách không thương tiếc, có lẽ sự tức giận đã khiến cho lý trí của cô ta không được tỉnh táo.
Hai tay Trương An Nhiên đặt lên bàn trang điểm, hơi thở bắt đầu dồn dập nhưng ánh mắt hiện lên sự nham hiểm.
Hàm răng cô ta không ngừng nghiến ken két, tại sao vậy ? cô ta hiểu rõ ràng Phó Duật Nhiên biết cô ta có tình cảm với anh nhưng tại sao anh lại vờ như không biết.
Khi bị anh từ chối cho cô ta đến gặp anh, Trương An Nhiên liền biết lý do vì sao anh lại không muốn gặp cô ta chính là vì con ả Mộc Uyển Thanh đó.
_ Mộc Uyển Thanh ! con tiện nhân trời sinh, vì sự xuất hiện của cô mà khiến anh ấy không hề ngó ngàng đến tôi nữa, cô hãy đợi đấy tôi sẽ để cô từ từ hưởng thụ sự đau lòng là như thế nào ? hừ
Đâu ai biết được bên trong con người Trương An Nhiên đầy mưu mô xảo quyệt, những thứ mà cô ta đã định mà không thuốc về cô ta nhưng cô ta bất chấp thủ đoạn để đoạt lấy thứ đó.
Trương An Nhiên dần bình tĩnh trở lại, cô ta đi lại về phía giường ngồi phịch xuống, gương mặt sắt bén rơi vào trầm ngâm.
Bỗng dưng nghĩ đến một ý nghĩ gì đó khiến cho hai mắt cô ta sáng rực lên, khoé miệng không ngừng nhếch mép cười.
_ Ha, chỉ cần Mộc Uyển Thanh không còn trên đời này nữa thì nhất định anh Duật Nhiên sẽ nhanh chóng thuộc về mình
Trên gương mặt của cô ta không dấu nổi tia thâm độc của bản thân.