Đương nhiên, Tần Lị Nhã không biết Hứa Vân Thiên có ý đồ với Lý Gia Di, gật đầu nói: "Được, vậy anh đến phòng nhân sự đi."
Nói xong cô vào điện thoại bàn, sau vài tiếng bíp thì cuộc gọi đã được kết nối.
"Tiểu Dĩnh, cô qua đây đi." Tần Lị Nhã nói.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa cửa văn phòng, Tần Lị Nhã mở cửa, Chu Tiểu Dĩnh xuất hiện ở cửa văn phòng.
"Tiểu Dĩnh, cô đưa anh ta đến phòng nhân sự, để anh ta làm việc ở phòng nhân sự.” Tần Lị Nhã nói với Chu Tiểu Dĩnh.
Chu Tiểu Dĩnh gật đầu nói: "Được."
Cô ta nhìn qua Hứa Vân Thiên một cái, nói với Hứa Vân Thiên: "Mời đi cùng tôi."
Phòng nhân sự ở tầng chín, cách phòng làm việc của Tần Lị Nhã khoảng ba mươi mét, Hứa Vân Thiên đi theo Chu Tiểu Dĩnh đến phòng nhân sự.
Phòng nhân sự rất rộng, là một văn phòng nhiều người, có dùng tấm vách ngăn, bên trong có khoảng ba mươi nhân viên, Hứa Vân Thiên xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều nhân viên.
Hứa Vân Thiên quét qua toàn bộ văn phòng, nhìn thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp, lập tức giơ tay nói: "Xin chào mọi người, chúng ta sắp thành đồng nghiệp với nhau rồi, sau này mong mọi người giúp đỡ!"
"Wow! Người đàn ông này có dáng người cường tráng thế! Nam tính quá! Tôi thích nha!" Một nữ nhân viên hai mắt lấp lánh nhìn Hứa Vân Thiên.
"Mỹ Kỳ, bớt mê trai đi, cô còn nhỏ như thế, cậu ấy sẽ không thích kiểu người con gái còn nhỏ như cô đâu, anh ấy nên thích người phụ nữ trưởng thành như tôi này." Một nữ nhân viên nhìn Hứa Vân Thiên nói.
Nhìn Hứa Vân Thiên vạm vỡ chắc khỏe, cô ta tưởng tượng tới Hứa Vân Thiên đang ôm cô trong phòng tắm...
"Tôi nhỏ nhắn xinh xắn, giống như bánh báo hấp nhỏ vậy, người thích ăn bánh báo hấp nhỏ không có ít đâu! Nói không chừng anh ấy thích ăn bánh báo hấp nhỏ đấy!" Nữ nhân viên vẫn nói với vẻ mặt say mê.
Chu Tiểu Dĩnh liếc qua Hứa Vân Thiên, tự nhủ: "Anh ta thật sự là chồng chưa cưới của tổng giám đốc Tần sao? Nhìn thế nào cũng không giống cao to đẹp trai giàu có, khá giống người bình thường."
Chu Tiểu Dĩnh đi tới một cánh cửa có vách ngăn bằng kính, văn phòng này là văn phòng của Trưởng phòng Nhân sự Lý Gia Di, Chu Tiểu Dĩnh gõ cửa.
Cửa văn phòng mở ra, Lý Gia Di xuất hiện ở cửa, cô ta nhìn qua Hứa Vân Thiên một cái, kinh ngạc nói: “Anh đến đây làm gì?”
Nhìn thấy Hứa Vân Thiên, Lý Gia Di lập tức nhớ tới cảnh tượng xấu hổ v ở cửa thang máy, mặt cô ta lập tức đỏ bừng.
Hứa Vân Thiên vẫy tay với Li Gia Di, cười nói: "Hi hi, chúng ta sắp thành đồng nghiệp rồi, thật là có duyên mà!"
"Trưởng phòng Lý, Hứa Vân Thiên là nhân viên mới tới, được sắp xếp làm việc ở phòng nhân sự." Chu Tiểu Dĩnh nói, cô ta nhìn ra Lý Gia Di và Hứa Vân Thiên quen nhau, trong lòng thầm thắc mắc, làm sao Lý Gia Di có thể biết Hứa Vân Thiên chứ?
"Cái gì? Anh ta được sắp xếp làm việc ở bộ phận nhân sự ư, nhưng tôi không cần anh ta, để anh ta đến bộ phận khác đi.” Lý Gia Di nghiêm túc nói, cô ta không muốn thấy ánh mắt không có ý tốt của Hứa Vân Thiên.
Chu Tiểu Dĩnh đến gần Lý Gia Di, nhỏ giọng nói: “Sắp xếp anh ta làm việc ở bộ phận nhân sự là ý của tổng giám đốc Tần, anh ta…”
Cô ta vốn muốn nói Hứa Vân Thiên là chồng sắp cưới của Tần Lị Nhã, nhưng khi nói một nửa lại nhịn xuống, cô ta biết tính tình của Tần Lị Nhã, không thích người ta nói xấu sau lưng mình.
"Ý của tổng giám đốc Tần?"
Nhìn thấy Chu Tiểu Dĩnh do dự không nói, cô ta lập tức hiểu Hứa Vân Thiên là do tổng giám đốc Tần sắp xếp, cho nên đương nhiên cô ta không thể từ chối.
"Được, nếu đã là ý của tổng giám đốc Tần, vậy thì để anh ta ở lại đi." Lý Gia Di bất đắc dĩ nói.
"Được rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành." Chu Tiểu Dĩnh nhìn Hứa Vân Thiên rồi đi ra khỏi văn phòng.
Trong văn phòng chỉ còn lại Hứa Vân Thiên và Lý Gia Di: “Hi hi, chúng ta thật sự là có duyên mà, buổi sáng chúng ta cùng nhau đi thang máy, bây giờ đã là đồng nghiệp rồi." Hứa Vân Thiên nhìn Lý Gia Di nói.
"Tôi cảnh cáo anh, chuyện sáng nay không được nói cho ai biết, nếu không tôi sẽ sa thải anh ngay!" Lý Gia Di nhìn Hứa Vân Thiên, lạnh lùng nói.
“Hi hi, cô yên tâm đi, tôi sẽ không nói với người khác cô mặc ren đen đâu." Hứa Vân Thiên cười ranh mãnh, ánh mắt dừng trên váy của Lý Gia Di.
"Đúng rồi, ren đen của cô là nhãn hiệu gì thế?"
“Anh…"
Lý Gia Di đỏ mặt, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cô ta vội vàng đi tới cửa văn phòng, vẫy tay về phía khu vực văn phòng: "Quản lý Ngô, cô tới đây!"
Một người phụ nữ khoảng 27, 28 tuổi đi đến cửa văn phòng, cô ấy là quản lý bộ phận nhân sự Ngô Vũ Hân: “Trưởng phòng Lý, có chuyện gì sao?" Ngô Vũ Hân hỏi, mắt nhìn qua Hứa Vân Thiên.
Hứa Vân Thiên nhìn Ngô Vũ Hân, cô ấy không cao, da dẻ được chăm sóc rất tốt, vừa trắng vừa mềm mại. Quầng mắt hơi thâm, tóc uốn xoăn còn nhuộm mấy sợi màu tím.
Mặc một bộ trang phục ngắn tay màu trắng, bộ đồ bó sát lờ mờ còn có thể nhìn thấy cái mũ che màu đen bên dưới.
Ánh mắt Hứa Vân Thiên rơi xuống tay Ngô Vũ Hân, hai tay không có nhẫn, ngón đeo nhẫn bên tay trái còn có dấu nhẫn chứng tỏ bây giờ cô ấy còn đang độc thân.
Ngón út rất ngắn, không dài hơn đốt thứ hai của ngón đeo nhẫn, có chút cong cong biến dạng, đây là biểu hiện bệnh lý của vô sinh.
Dựa trên những quan sát này Hứa Vân Thiên lập tức kết luận Ngô Vũ Hân đã ly hôn và vẫn độc thân, cô ấy ly hôn vì không thể sinh con.
"Hứa Vân Thiên là nhân viên mới, bộ phận nhân sự của chúng ta đang thiếu một chân chạy vặt, cứ để anh ta làm đi.” Lý Gia Di ghét Hứa Vân Thiên nên cố ý sắp xếp anh làm chân chạy vặt trong bộ phận nhân sự.
“Được.” Ngô Vũ Hân gật đầu.
Ngô Vũ Hân là một người thông minh, cô ấy nhanh chóng hiểu được ý của Lý Gia Di, cô ta đang cố tình chỉnh đốn Hứa Vân Thiên, chắc chắn là Hứa Vân Thiên đã chọc ghẹo Lý Gia Di rồi.
“Mẹ kiếp, Lý Gia Di sắp xếp mình làm chân chạy vặt, đây là cố tình làm khó mình à, ha ha, muốn làm khó tôi, cô còn non lắm!” Hứa Vân Thiên âm thầm nói.
“Ồ, trưởng phòng Lý, tôi thích nhất là chạy việc vặt đó, vị trí này phù hợp với tôi quá rồi, cô thật chu đáo!” Hứa Vân Thiên nhìn Lý Gia Di cười nói.
Ngô Vũ Hân ngạc nhiên nhìn Hứa Vân Thiên, người này là ngu thật hay là đang giả ngu thế, vậy mà còn nói thích chạy việc vặt.
Lý Gia Di vốn còn nghĩ Hứa Vân Thiên sẽ không vui, lại không ngờ anh thích làm chạy việc vặt, thằng cha này có bị bệnh không thế?
“Cậu đi theo tôi đi.” Ngô Vũ Hân nói với Hứa Vân Thiên.
Hứa Vân Thiên đi theo Ngô Vũ Hân đến văn phòng rất nhiều người, Ngô Vũ Hân chỉ vào một cái bàn nói: “Hứa Vân Thiên, đây là bàn làm việc của cậu, cậu sẽ làm việc ở chỗ này.”
Hứa Vân Thiên ngồi trên ghế, nhìn máy tính trên bàn hài lòng nói: “Ừm, không tồi, còn có máy tính.”
Chỉ cần có máy tính là anh có thể kiểm tra được hết tất cả hồ sơ của nhân viên trong công ty, có máy tính là có thể đùa giỡn Lý Gia Di rồi.
“Hứa Vân Thiên, đầu tiên cậu đến văn phòng của tôi làm thủ tục một chút đi.” Ngô Vũ Hân nói với Hứa Vân Thiên.
Hứa Vân Thiên theo Ngô Vũ Hân đến phòng quản lý, Ngô Vũ Hân ngồi vào bàn làm việc lấy một mẫu đơn ra rồi bảo Hứa Vân Thiên điền vào.
Hứa Vân Thiên liếc qua văn phòng của Ngô Vũ Hân, phòng rất ngăn nắp, cửa sổ sáng sủa, trên bậu cửa sổ có một chậu xương rồng và một chậu hoa nhài.
Bên cạnh cửa sổ là một chiếc bàn làm việc, trên bàn có một bể cả nuôi mấy con cá vàng.
“Chị Ngô, phong thủy trong văn phòng của chị không tốt đâu!” Hứa Vân Thiên vừa nói vừa điền vào mẫu đơn.
“Cậu còn hiểu phong thủy hả, vậy cậu nói thử trong phòng làm việc của tôi có chỗ nào mà phong thủy không tốt?” Ngô Vũ Hân cảm thấy hứng thú nhìn Hứa Vân Thiên, cô ấy rất tin phong thủy, cũng tin tưởng vận mệnh, đây là bệnh bình thường của phụ nữ.