“Bể cá của chị đặt không đúng chỗ rồi, bể cá vượng tài lộc, chị nên đặt nó ở góc đối diện lối vào, thế mà chị lại đặt nó trên bàn, thế gần đây có phải chuyện tình cảm của chị không suôn sẻ đúng không?” Hứa Vân Thiên nhìn Ngô Vũ Hân.
Ngô Vũ Hân kinh ngạc, cô ấy đứng dậy: "Cậu nói rất đúng đấy, gần đây chuyện tình cảm của tôi cũng không suôn sẻ lắm, tôi được người ta giới thiệu cho một vài người đàn ông nhưng chẳng có ai hẹn hò được cả, hóa ra là do bể cá để sai chỗ!"
Cô ấy ôm lấy bể cá rồi đi về phía góc tường. Góc tường trống không, chẳng có cái gì, về cơ bản là cũng không thể đặt bể cá vào góc đó.
"Ôi, không đặt được bể cá ở đây thì phải làm sao?" Ngô Vũ Hân cau mày.
"Chị Ngô, chị phải mua một chiếc kệ có giá đỡ để đặt bể cá." Hứa Vân Thiên vừa điền vào biểu mẫu vừa nói.
"Ồ, vậy tôi sẽ đi chợ mua một chiếc kệ có giá đỡ." Ngô Vũ Hân là một người nóng vội, cô ấy đi ra ngoài liền.
"Chị Ngô, đừng nóng vội, bể cá không phải là vấn đề chính, vấn đề chính là vấn đề của bản thân chị." Hứa Vân Thiên đã ngừng điền vào biểu mẫu, ngước nhìn về phía Ngô Vũ Hân.
Ngô Vũ Hân ôm bể cá đến trước mặt Hứa Vân Thiên. "Chị đây trông cũng coi quyến rũ, cup D, bản thân chị đây thì có vấn đề gì chứ?" Ngô Vũ Hân đặt bể cá lên bàn và duỗi thẳng người ra.
"Chị Ngô, đáng ra chị phải biết rất rõ ràng rằng chị không thể có con, đây mới là vấn đề nghiêm trọng nhất! Chồng cũ của chị đã ly dị chị là vì lý do này phải không?" Hứa Vân Thiên nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Ngô Vũ Hân bỗng chốc sửng sốt, chuyện cô ấy không thể có con là một bí mật, ngoại trừ gia đình cô ấy ra thì những người ngoài cuộc đều không biết, làm thế nào mà Hứa Vân Thiên có thể biết được bí mật này?
"Cậu, làm thế nào mà cậu biết chuyện này?" Ngô Vũ Hân ngước nhìn Hứa Vân Thiên với vẻ ngạc nhiên.
"Rất đơn giản, ngón tay út của chị bị cong và biến dạng, đây là biểu hiện bệnh lý của chứng vô sinh." Hứa Vân Thiên nói.
"Ồ, hóa ra tôi không thể có khả năng sinh con là do ngón tay của tôi bị cong và biến dạng!" Ngô Vũ Hân cau mày nhìn về phía ngón tay.
“Chị không thể sinh con không phải do ngón tay của chị bị cong và biến dạng, mà bởi vì chị nặng tính hàn, khí huyết ứ đọng, đây mới thực sự là nguyên nhân căn bản, ngón tay cong và biến dạng chỉ là biểu hiện.” Hứa Vân Thiên chỉ ra nguyên nhân Ngô Vũ Hân không thể có con.
Ngô Vũ Hân ngạc nhiên nhìn Hứa Vân Thiên: “Sao cậu biết chuyện này? Cậu học ngành y à?"
"Ông nội tôi là một lão y sĩ Trung y, tôi chỉ biết chút ít, gia tộc chúng tôi có bí quyết chữa vô sinh." Hứa Vân Thiên cười nói.
Cái này là anh đang bịa ra, thật ra anh đã nghiên cứu một cách có hệ thống Trung y và Tây y, đặc biệt là Trung y, trình độ Trung y của anh thuộc hàng đầu trong nước.
Trình độ y học phương Tây của anh cũng thuộc hàng đỉnh cao, anh ở nước ngoài nửa năm và học với chuyên gia phẫu thuật nổi tiếng Smith, được Smith thán phục là một thiên tài.
Đôi mắt của Ngô Vũ Hân đột nhiên sáng lên như thể đã tìm thấy một cọng rơm cứu mạng, cô ấy nắm lấy cánh tay của Hứa Vân Thiên nói: "Ồ, trong nhà cậu có một bài thuốc gia truyền à! Nói cho tôi biết đi, tôi mà khỏi bệnh, nhất định sẽ trả ơn cậu thật tốt!”
"Ừm, miệng tôi khô quá, cái ghế này ngồi quá cứng, không thoải mái." Hứa Vân Thiên cố ý cau mày.
"Em trai, ngồi ghế của chị đi, chị rót trà cho cậu!" Ngô Vũ Hân kéo Hứa Vân Thiên ngồi lên ghế của mình, sau đó đưa cho anh một tách trà, đặt giấy bút trước mặt anh.
Hứa Vân Thiên bưng tách trà lên, uống một ngụm nước, sau đó cầm bút viết lên giấy mười ba vị thuốc bắc.
Sau đó, anh nói với Ngô Vũ Hân: "Chị Ngô, uống mười ba loại thuốc bắc chị sắc lấy nước uống, một ngày hai lần, liên tục chín ngày, chị sẽ thấy ngón tay út của chị đã trở lại bình thường và chứng vô sinh của chị sẽ được chữa khỏi."
Ngô Vũ Hân nở nụ cười nhận đơn thuốc: “Ồ, cảm ơn em trai nhiều, bệnh khỏe rồi chắc chắn chị sẽ báo đáp cho cậu!” Ngô Vũ Hân vỗ vẹ vào vai Hứa Vân Thiên.
"Em trai, Lý Gia Di đã sắp xếp cho cậu chạy việc vặt và làm những công việc lặt vặt, sao cậu lại đắc tội cô ấy thế?" Ngô Vũ Hân hỏi.
Hứa Vân Thiên cố ý liếc nhìn ra cửa, thấp giọng nói: "Chị Ngô, nói thật với chị, Lý Gia Di là bạn gái cũ của tôi, cô ấy cố ý trả thù tôi!"
Ngô Vũ Hân trợn to hai mắt, thất thanh nói: "Cái gì! Lý Giai Di là bạn gái cũ của cậu à, không phải chứ?"
Cô ấy không quá tin lời Hứa Vân Thiên, bởi vì Hứa Vân Thiên không đẹp trai lắm, chỉ là trông rất mạnh mẽ, cho nên Lý Giai Di không có khả năng yêu anh.
Cô ấy cũng biết hoàn cảnh của Lý Gia Di, cô ta tốt nghiệp thạc sĩ tại một trường đại học danh tiếng trong nước, không chỉ xinh đẹp mà gia đình cũng khá giả, cha cô ta là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đại Đạo, còn mẹ cô ta là giám đốc bệnh viện thành phố Bạch Xuyên.
Đàn ông ưu tú theo đuổi Lý Gia Di cũng một đống, không kém gì nhóm theo đuổi Tần Lị Nhã, cô ta kiêu căng ngạo mạn nên về cơ bản thì tất cả những người đàn ông đó đều không lọt vào mắt cô ta.
Nhưng gần đây có một người đàn ông theo đuổi cô ta như điên, mỗi ngày đều gửi hoa cho cô ta, mỗi ngày đều là 999 bông hồng khiến nhân viên công ty phải ghen tị.
Ngô Vũ Hân biết người đàn ông này, anh ta là Công Tôn Kiệt, phó tổng giám đốc tập đoàn Thiên Vũ, đồng thời là em trai của tổng giám đốc Công Tôn Tuấn, hai người này một người theo đuổi Tần Lị Nhã, người còn lại theo đuổi Lý Gia Di, chuyện này lan truyền khắp công ty rồi.
Hứa Vân Thiên thấy Ngô Vũ Hân không tin: “Cô không tin sao? Có phải trên ngực Lý Gia Di có một cái nốt ruồi đen không? Cô ta thích mặc ren đen đúng chứ? Bụng không tốt, hơn nữa kinh nguyệt không đều..." Hứa Vân Thiên không ngừng về những bí mật của Lý Gia Di.
Ngô Vũ Hân trợn to hai mắt, cô ấy biết bí mật của Lý Giai Di, đặc biệt là về nốt ruồi trên ngực cô ta là cô ấy tình cờ nhìn thấy được, trong công ty có rất ít người biết chứ đừng nói đến người ngoài.
"Ồ, những điều này cậu đều biết à! Xem ra cô ấy thật sự là bạn gái cũ của cậu. Đúng rồi, hai người gặp nhau khi nào thế?" Ngô Vũ Hân thích thú hỏi, cô ấy thích nhất là buôn chuyện.
Ngô Vũ Hân vừa nói xong đã thấy cửa văn phòng mở ra, Lý Gia Di bước vào. Cô ta nhìn thấy Hứa Vân Thiên ngồi ở chỗ của Ngô Vũ Hân, còn Ngô Vũ Hân đặt tay lên vai Hứa Vân Thiên.
"Mấy người làm cái gì vậy?" Vẻ mặt Lý Gia Di cực kỳ không vui nói.
Ngô Vũ Hân sửng sốt, vội vàng nhấc tay ra, ngập ngừng nói: “Chúng tôi, chúng tôi…”
"Ồ, máy tính của quản lý Ngô bị hỏng, tôi đang giúp cô ấy khắc phục sự cố." Hứa Vân Thiên cực kỳ bình tĩnh nhấp nhấp chuột máy tính.
"Đúng đúng, máy tính của tôi bị hỏng, Hứa Vân Thiên đang giúp tôi khắc phục sự cố." Ngô Vũ Hân vội vàng nói.
Hứa Vân Thiên đứng dậy nói với Ngô Vũ Hân: "Quản lý Ngô, lỗi máy tính đã được giải quyết, tôi nên đi làm việc rồi, nếu không sẽ có người nói tôi trốn việc nữa.”
"Ồ được rồi, vậy cậu đi làm việc đi." Ngô Vũ Hân gật đầu.
Khi Hứa Vân Thiên đi ngang qua Lý Gia Di, anh cố tình nháy mắt với Lý Gia Di. Lý Gia Di quay đầu lại giả vờ không nhìn thấy, Ngô Vũ Hân nhìn thấy hành động của cô ta lại càng tin tưởng Lý Gia Di là bạn gái cũ của Hứa Vân Thiên.
"Không ngờ Lý Gia Di lại là bạn gái cũ của Hứa Vân Thiên, đây là tin tức lớn mà!" Ngô Vũ Hân tự nhủ.
Sau khi Hứa Vân Thiên rời khỏi văn phòng của Ngô Vũ Hân thì anh quay trở lại vị trí của mình, nhìn thấy Lý Gia Di đi ra khỏi văn phòng của Ngô Vũ Hân, quay trở lại văn phòng của cô ta.
"He he, Lý Gia Di, muốn chỉnh tôi à, trước tiên để cô hét chói tai đã." Hứa Vân Thiên cười khẩy mở máy tính, vào mạng công ty.
Trong văn phòng, Lý Gia Di đang tra cứu thông tin trên máy tính, đột nhiên trên màn hình máy tính hiện lên hình ảnh một con sâu, con sâu lông đang vặn vẹo nhảy múa, trông rất buồn cười, sau đó con sâu lông cười xấu xa.