• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Vân Thiên đọc lại hồ sơ của ba người này một lần nữa. Chỉ dựa vào thông tin trong hồ sơ thì không thể nào kết luận được ai là nội ứng nhưng dựa vào ảnh chụp thì Hứa Vân Thiên cảm thấy đội trưởng đội bảo vệ Ngụy Sinh Chí là khả nghi nhất.

Hứa Vân Thiên rút ra được điều đó nhờ vào tướng mạo. Mặt mày tên này rất gian trá, nhất là mí mắt sụp xuống trông không hề giống người tốt.

Hơn nữa, chuyên ngành hồi đại học của Ngụy Sinh Chí là máy tính, sở trường là cận chiến, từng là sĩ quan huấn luyện võ thuật.

“Học chuyên ngành máy tính, vậy mà lại đi làm đội trưởng đội bảo vệ, như vậy là làm trái ngành!” Hứa Vân Thiên tự nhủ.

Sau đó, Hứa Vân Thiên xem lại ghi chép ca trực vào ngày Tàng Bảo Các bị trộm. Ngụy Sinh Chí trực ca ngày, ông ta rời khỏi công ty lúc năm giờ bốn mươi lăm phút, muộn hơn giờ giao ca bình thường mười lăm phút.

“Ngụy Sinh Chí tan làm muộn mười lăm phút, chuyện này có vấn đề!” Hứa Vân Thiên nói.

Hứa Vân Thiên đóng laptop lại, quyết định đi gặp Tần Lị Nhã để tìm hiểu về Ngụy Sinh Chí.

Đột nhiên trong văn phòng vang lên tiếng hô hoán: “Không hay rồi, Tiểu Thái lại phát bệnh rồi! Mau gọi 120!”

Hứa Vân Thiên quay đầu qua nhìn, góc tây nam của văn phòng đang tập trung khá đông người, anh vội vàng chạy lại đó, trông thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi nằm dưới đất, mắt nhắm nghiền, toàn thân co giật, miệng sùi bọt trắng, kêu ú ớ.

“Ồ, lên cơn động kinh đây mà!” Hứa Vân Thiên vội vàng len vào trong đám đông.

Động kinh hay kinh giật, dân gian thường gọi là giật kinh phong, là chứng bệnh mà khi phát bệnh người bệnh bị co giật toàn thân, miệng sùi bọt trắng, la hét như điên.

Hứa Vân Thiên ấn vào huyệt nhân trung của Tiểu Thái rồi đặt tay lên giữa trán của cô ta, khoảng một phút sau, anh bỏ tay ra.

“Được rồi, không sao rồi.” Hứa Vân Thiên nói.

Tiểu Thái dừng co giật, sùi bọt mép và kêu ú ớ, mở mắt ra. Ai nấy đều ngạc nhiên.

“Ồ, cậu nhân viên mới này lợi hại thật, chỉ ấn có mấy cái mà Tiểu Thái đã khỏi bệnh rồi!” Có người trầm trồ cảm thán.

“Hứa Vân Thiên, anh còn biết cả chữa bệnh cơ à?” Tăng Mỹ Kỳ nhìn Hứa Vân Thiên, giật mình hỏi.

Hứa Vân Thiên quay đầu nhìn Tăng Mỹ Kỳ một cái, nói: “Tôi có học một ít y thuật.”

Hứa Vân Thiên dìu Tiểu Thái đứng dậy: “Tiểu Thái, cô đã mắc bệnh này mười mấy năm rồi phải không?” Hứa Vân Thiên hỏi.

“Đúng vậy, mười tám năm rồi, từ hồi mười tuổi đã bị vậy rồi, năm nào cũng phát mấy lần, đã đi khám nhiều bệnh viện, cũng đã uống rất nhiều thuốc rồi nhưng không được.” Tiểu Thái nhẹ nhàng đáp.

Tiểu Thái, tên đầy đủ là Thái Thi Uyển, năm nay 28 tuổi nhưng vẫn không có bạn trai, người nhà nôn nóng đi khắp nơi giới thiệu bạn trai cho cô ta nhưng hễ người ta biết cô ta mắc bệnh này là đều hoảng sợ bỏ chạy.

Thấy các đồng nghiệp lần lượt yêu đương, kết hôn nhưng cô ta thì vẫn một mình lẻ bóng, trong lòng cô ta vô cùng buồn bã, rầu rĩ.

“Chị Tiểu Thái, bệnh này có thể chữa được.” Hứa Vân Thiên mỉm cười nói.

Thái Thi Uyển vui mừng: “Ồ, thật sự có thể chữa khỏi được ư?”

“Đương nhiên, để tôi kê cho chị một đơn thuốc bí truyền nhé, chị cứ bốc thuốc đúng theo bài thuốc này, uống liên tục chín ngày là sẽ hết bệnh.” Hứa Vân Thiên mỉm cười nói.

“Ồ, vậy thì tốt quá!” Thái Thi Uyển lập tức lấy giấy bút trên bàn làm việc đưa cho Hứa Vân Thiên.

Hứa Vân Thiên nhận lấy, viết mười mấy vị thuốc bắc, sau đó đưa cho Thái Thi Uyển nói: “Chị Tiểu Thái, chị cứ bốc thuốc theo đơn này, sắc uống nhé.”

Thái Thi Uyển nhận lấy đơn thuốc, cảm kích nói: “Rất cảm ơn cậu! Tôi…” Cô ta kích động tới độ không còn biết phải nói gì nữa.

“Hứa Vân Thiên, cha tôi cũng bị mắc một chứng bệnh lạ, bữa nào anh xem thử giúp cha tôi được không?” Tăng Mỹ Kỳ kéo cánh tay Hứa Vân Thiên, hỏi.

Hứa Vân Thiên nhìn Tăng Mỹ Kỳ một cái, gật đầu nói: “Được, đợi thứ bảy được nghỉ tôi sẽ đi xem bệnh cho cha cô.”

“Ồ, tốt quá rồi! Thứ bảy tôi sẽ qua đón anh, nhà anh ở đâu?” Tăng Mỹ Kỳ vui vẻ nói.

Hứa Vân Thiên khẽ nhíu mày: “À, thế này nhé, cô add Wechat của tôi đi, cô nhắn địa chỉ cho tôi, tôi tự qua đó.”

“Được, nick Wechat của anh là gì để tôi add.” Tăng Mỹ Kỳ gật đầu nói.

Hứa Vân Thiên nói cho Tăng Mỹ Kỳ biết nick Wechat của mình, Thái Thi Uyển đứng bên cạnh cũng nghe thấy và ghi nhớ. Sau đó, anh rời khỏi phòng nhân sự.

Cửa phòng làm việc của Tần Lị Nhã để mở, Chu Tiểu Dĩnh đang ở trong đó nói chuyện, Hứa Vân Thiên đứng ở cửa ra vào, Tần Lị Nhã trông thấy, khẽ nhíu mày.

“Hứa Vân Thiên, anh tới đây làm gì?” Tần Lị Nhã nghiêm mặt hỏi, hễ nhìn thấy Hứa Vân Thiên là cô lại bực mình.

Hứa Vân Thiên liếc nhìn Chu Tiểu Dĩnh: “Ồ, trợ lý Chu, tôi có chuyện muốn trao đổi riêng với Tần Lị Nhã, phiền cô tránh mặt một lát.”

Chu Tiểu Dĩnh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Tần Lị Nhã, Tần Lị Nhã nhìn Hứa Vân Thiên, tỏ ý không vui: “Hứa Vân Thiên, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng trước mặt Chu Tiểu Dĩnh đi, đừng ra vẻ bí hiểm nữa!”

“Chuyện này nhất định phải trao đổi riêng, cô biết đấy, là chuyện kia!” Hứa Vân Thiên chớp mắt nhìn Tần Lị Nhã, ở trong mắt Chu Tiểu Dĩnh, nét mặt này đầy mùi mờ ám.

Tần Lị Nhã hiểu ý của Hứa Vân Thiên nhưng cô không thích biểu cảm này của anh nên nói với Chu Tiểu Dĩnh: “Tiểu Dĩnh, cô đi in giúp tôi một bản tài liệu, lát nữa tôi cần nó.”

Chu Tiểu Dĩnh lập tức gật đầu nói: “Vâng thưa sếp, tôi đi in ngay.”

Lúc gần đi khỏi, cô ta còn liếc nhìn Hứa Vân Thiên một cái, trong lòng nghĩ thầm: “Xem ra quan hệ giữa Tần Lị Nhã và Hứa Vân Thiên khá đặc biệt, sao Tần Lị Nhã lại thích một người tầm thường như Hứa Vân Thiên chứ? Lẽ nào Hứa Vân Thiên có hậu thuẫn rất mạnh hay sao?”

Chu Tiểu Dĩnh ra khỏi phòng làm việc, Hứa Vân Thiên lập tức đóng cửa phòng lại.

“Hứa Vân Thiên, anh có phát hiện gì mới à?” Tần Lị Nhã dựa người vào bàn làm việc, nhìn Hứa Vân Thiên, hỏi.

Hứa Vân Thiên gật đầu: “Ừm, chiều nay tôi điều tra sơ bộ thì phát hiện ra chắc chắn vụ mất trộm ở Tàng Bảo Các phải có sự tiếp tay của nội ứng trong công ty, người đáng ngờ nhất chính là Ngụy Sinh Chí!” Hứa Vân Thiên nói.

“Ngụy Sinh Chí ư? Không thể nào! Sao ông ta có thể là nội ứng được, ông ta đã làm việc cho tập đoàn hơn hai mươi năm, sao lại đi làm nội ứng chứ? Chắc chắn là anh sai rồi!” Tần Lị Nhã lắc đầu không tin.

Khi Tàng Bảo Các bị mất trộm, cô cũng đã nghĩ đến chuyện trong công ty tập đoàn có nội ứng, cô từng nghi ngờ không ít người nhưng không hề nghi ngờ Ngụy Sinh Chí.

Không chỉ vì Ngụy Sinh Chí là nhân viên kỳ cựu đã làm việc cho công ty hơn hai mươi năm, mà còn vì Ngụy Sinh Chí là cậu của cô, là một trong những người cô tin tưởng nhất, cô nghĩ Ngụy Sinh Chí không đời nào lại bán đứng công ty.

Nếu như Ngụy Sinh Chí muốn bán đứng công ty thì đã làm từ lâu rồi. Ông ta đã làm việc cho công ty hơn hai mươi năm nhưng chưa từng làm chuyện gì bất lợi cho công ty.

Hứa Vân Thiên không biết Ngụy Sinh Chí là cậu của Tần Lị Nhã, trong cột quan hệ trong hồ sơ của Ngụy Sinh Chí không viết, trong tài liệu Lão Hồ Ly đưa cũng không đề cập tới chuyện Ngụy Sinh Chí là người nhà của Tần Lị Nhã.

“Nhân viên thâm niên hơn hai mươi năm thì không bán đứng công ty ư? Cô lại võ đoán quá rồi! Ông ta rất đáng ngờ, một là ông ta học chuyên ngành máy tính, rất dễ dàng nắm được hệ thống chống trộm của Tàng Bảo Các, hai là hôm Tàng Bảo Các bị trộm, ông ta tan làm muộn mười lăm phút, trong mười lăm phút này ông ta đã làm gì?” Hứa Vân Thiên phân tích.

“Chỉ dựa vào những điều này mà anh kết luận đội trưởng Ngụy có vấn đề thì anh mới là người võ đoán đấy! Ông ấy không thể là người nội ứng đó được, tôi có thể đảm bảo điều này với anh!” Tần Lị Nhã trừng mắt nói với Hứa Vân Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK