• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện gì?” Tần Lị Nhã khó hiểu hỏi.

“Sau này cô đừng mặc kiểu áo cổ chữ V khoét sâu như vậy nữa, quá quyến rũ, tôi không muốn ngày nào cũng chảy máu mũi đâu.” Hứa Vân Thiên vừa nói vừa cố tình xoa mũi.

“Anh, anh đúng là nhàm chán!” Tần Lị Nhã cứ tưởng rằng anh muốn nói chuyện quan trọng gì đó, không ngờ rằng anh lại nói những lời chán ngắt như vậy, thật sự không thể tưởng tượng được người nói năng tùy tiện như vậy lại có thân thủ giỏi đến thế.

“Hai đứa đang nói gì vậy?” Tần Hữu Tài đi tới.

“À, chúng tôi đang nói đến việc tại sao tên trộm lại trộm thứ không đáng giá như mảnh giáp cốt “Thánh Môn” chứ? Lẽ ra tên trộm phải trộm chiếc bát gốm cổ ba chân thời Bắc Tống chứ, cái đó trị giá năm mươi triệu đấy!” Hứa Vân Thiên cố tình giả vờ không hiểu hỏi.

“Có lẽ tên trộm không biết phân biệt hàng tốt xấu, nếu không tên trộm lại lấy mất thứ không đáng giá như mảnh giáp cốt “Thánh Môn” chứ.” Tần Hữu Tài nói, ông ấy không khỏi lau mồ hôi trên trán.

“À, xem ra tên trộm này ngu ngốc thật đấy!” Hứa Vân Thiên gật đầu nói.

Động tác lau mồ hôi của Tần Hữu Tài đang bộc lộ sự chột dạ của ông ấy, Hứa Vân Thiên lại chắc chắn Tần Hữu Tài lại nói dối một lần nữa. Tại sao ông ấy lại cố gắng giấu giếm mảnh giáp cốt “Thánh Môn” chứ? Xem ra trong chuyện này có bí mật!

“Đúng vậy, tên trộm này đúng là rất ngu ngốc.” Tần Hữu Tài hùa theo.

“Chủ tịch Tần, hôm tên trộm lẻn vào Tàng Bảo Các, có bảo vệ trực ban không?” Hứa Vân Thiên hỏi.

“Có ba bảo vệ trực ban, bọn họ nói rằng buổi tối không phát hiện ra điều gì khác thường, buổi sáng tôi tuần tra mới phát hiện bảo vật bị mất.” Tần Hữu Tài cau mày nói.

Ông ấy có một thói quen đó là mỗi buổi sáng đều đến Tàng Bảo Các tuần tra một lượt, xem thử bảo vật có mất mát gì không, cho dù trời có gió mưa hay không cũng chưa từng gián đoạn.

“Ba tên bảo vệ đó có vấn đề gì không?” Hứa Vân Thiên hỏi.

“Tôi đã cử người điều tra ba tên bảo vệ đó, họ thật sự không có hiềm nghi, thủ đoạn của tên trộm rất ghê gớm, tên trộm lặng lẽ trộm mất bảo vật mà hệ thống chống trộm của Tàng Bảo Các không hề cảnh báo.” Tần Hữu Tài cau mày nói.

Hứa Vân Thiên gật đầu, anh chắc chắn rằng vấn đề không đến từ ba tên bảo vệ đó mà còn có người khác, chắc chắn người này rất quen thuộc với Tàng Bảo Các, có lẽ là nhân viên trong công ty.

“Xem ra chuyện Tàng Bảo Các bị trộm phức tạp hơn những gì tôi nghĩ!” Hứa Vân Thiên thở dài.

“Đúng vậy, trước mắt tôi chẳng có chút manh mối nào hết.” Tần Hữu Tài mặt ủ mày chau nói.

“Chủ tịch Tần, ông yên tâm đi, chuyện Tàng Bảo Các bị trộm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, giúp ông tìm lại những bảo vật đã mất.” Hứa Vân Thiên hứa.

Trong lòng anh rất buồn bực, tự hỏi rốt cuộc Lão Hồ Ly và Tần Hữu Tài có quan hệ gì? Lão Hồ Ly bảo anh bảo vệ Tần Lị Nhã dưới danh nghĩa là chồng chưa cưới nhưng Tần Hữu Tài lạu bảo anh giúp ông ấy chuyện Tàng Bảo Các bị trộm, Lão Hồ Ly có biết chuyện này không?

“Haha, Tiểu Hứa, vậy thì vất vả cho cậu rồi! Sau khi chuyện thành công, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu đâu. Trong tấm thẻ này có một triệu, cậu cầm lấy dùng đi, không đủ thì tôi sẽ đưa thêm.” Tần Hữu Tài lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho Hứa Vân Thiên.

“Đệch, vừa ra tay liền đưa một triệu, Tần Hữu Tài hào phóng thật đấy! Tiền của người giàu không lấy thì uổng, hơn nữa mình là con rể của ông ấy mà!” Hứa Vân Thiên thầm nghĩ.

“Hì hì, đưa tiền cho tôi làm gì chứ, thế này không tốt đâu, tôi không phải là loại người tùy tiện lấy tiền của người khác.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng bàn tay của Hứa Vân Thiên lại cầm lấy thẻ ngân hàng.

Tần Lị Nhã ở bên cạnh nhìn thấy Hứa Vân Thiên nhận lấy thẻ ngân hàng mà còn giả vờ khách sáo, bèn lẩm bẩm nói: “Hừ, vừa nhìn là biết thấy tiền sáng mắt, còn giả vờ giả vịt gì chứ!”

Hứa Vân Thiên giả vờ như không nghe thấy gì, nói với Tần Hữu Tài: “Chủ tịch Tần, tuy ngoài mặt tôi là chồng chưa cưới của Lị Nhã, nhưng muốn ở lại công ty trong thời gian dài thì phải cho tôi một công việc mới được.”

Tuy ngoài mặt Hứa Vân Thiên là chồng chưa cưới của Tần Lị Nhã nhưng không thể ngày nào cũng đi theo Tần Lị Nhã đến công ty, điều này sẽ khiến người khác cảm thấy Hứa Vân Thiên là một tên ăn bám không có công việc chính đáng, suốt ngày dựa dẫm ăn bám tổng giám đốc.

“À, chuyện này dễ giải quyết thôi!”

“Lị Nhã, Tiểu Hứa đảm nhiệm chức vụ gì ở công ty thì con cứ xem rồi sắp xếp.” Tần Hữu Tài nói với Tần Lị Nhã.

Tần Lị Nhã gật đầu đáp: “Dạ, thưa cha, con sẽ sắp xếp công việc cho anh ta.”

Sau khi đi xung quanh Tàng Bảo Các một vòng, Tần Hữu Tài nán lại Tàng Bảo Các, còn Hứa Vân Thiên thì đi theo Tần Lị Nhã trở lại phòng làm việc.

Tần Lị Nhã dựa vào bàn làm việc, liếc nhìn Hứa Vân Thiên nói: “Hứa Vân Thiên, vừa hay phòng bảo vệ đang thiếu bảo vệ, anh hãy đến phòng bảo vệ làm bảo vệ đi.”

“Hả, tôi là chồng chưa cưới của cô đấy, sao có thể làm một bảo vệ tầm thường được chứ! Tôi làm trợ lý tổng giám đốc thì hơn, như vậy ngày nào cũng có thể ở bên cạnh bảo vệ cô.” Hứa Vân Thiên không muốn đến phòng bảo vệ đâu, phòng bảo vệ toàn là đàn ông con trai, chẳng thú vị gì cả.

“Tôi đã có trợ lý rồi, ở công ty không cần anh ở bên cạnh bảo vệ, nếu anh không muốn làm bảo vệ thì anh nói xem mình có ưu điểm gì?” Tần Lị Nhã khó chịu hỏi.

Cô rất ghét Hứa Vân Thiên, ánh mắt tùy tiện đó, tay chân cũng không thành thật, bảo anh làm trợ lý có nghĩa là giữ một tên háo sắc ở bên cạnh, quấy rối mình bất cứ lúc nào.

“Ưu điểm của tôi có rất nhiều, cơ bản là không gì là không thể!” Hứa Vân Thiên mỉm cười nói, anh vừa nói vừa lại gần Tần Lị Nhã.

“Tôi thấy ưu điểm của anh là miệng lưỡi trơn tru thì có!” Tần Lị Nhã trừng mắt lườm Hứa Vân Thiên, cô kéo chiếc ghế đến bên cạnh, cản trở Hứa Vân Thiên lại gần mình.

“Hì hì, đúng là cô hiểu tôi, lại có thể biết lưỡi của tôi rất trơn…” Hứa Vân Thiên nở nụ cười xấu xa, anh vịn tay vào ghế, ánh mắt anh nhìn vào khe hở trên cổ áo của Tần Lị Nhã mà không chút kiêng dè.

Lúc này Tần Lị Nhã mới phát hiện ra cổ áo chữ V của mình mở rộng ra, Tần Lị Nhã lập tức kéo cổ áo lại, nói: “Đồ lưu manh! Anh mà còn nhìn lung tung là tôi móc mắt anh ra đấy!” Tần Lị Nhã đỏ mặt tức giận thở hổn hển, làm động tác móc mắt.

“Này, không phải phụ nữ các cô mặc những chiếc áo hình chữ V này chỉ để thu hút sự chú ý của đàn ông sao?” Hứa Vân Thiên nhìn Tần Lị Nhã cười ha hả.

“Không phải như vậy đâu!” Tần Lị Nhã nói, rồi nghiêng người.

“Ồ, chẳng lẽ cô muốn thu hút sự chú ý của phụ nữ sao? Điều này hơi biến thái đấy nhé!” Hứa Vân Thiên cố tình trợn trừng mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Anh mới là đồ biến thái! Đồ nhìn trộm!” Tần Lị Nhã chửi ầm lên, lúc này cổ áo chữ V của cô lại bung ra, Hứa Vân Thiên lại nhìn chòng chọc vào đường sự nghiệp của cô, Tần Lị Nhã lập tức giữ cổ áo.

“Đúng lúc công ty đang thiếu nhân viên quét dọn vệ sinh nhà xí, tôi thấy anh cũng thích hợp lắm! Thỏa mãn sở thích nhìn trộm của anh!” Tần Lị Nhã tức giận nói.

“Ha ha, tôi là chồng chưa cưới của cô đấy nhé, chồng chưa cưới của tổng giám đốc xinh đẹp là nhân viên quét dọn nhà xí, cô thấy có thể diện lắm đúng không? Như vậy đi, tôi làm phó tổng giám đốc nhé, như vậy chúng ta đều có thể diện.” Hứa Vân Thiên cười nói.

“Phó tổng giám đốc sao? Anh mơ đẹp nhỉ? Các nhân viên trong công ty đều bắt đầu từ dưới lên rồi thăng chức, ngay cả tôi cũng không ngoại lệ! Anh bắt buộc phải làm từ cơ bản, nếu không mọi người sẽ không phục!” Tần Lị Nhã cười khẩy nhìn Hứa Vân Thiên.

“Được rồi, tôi sẽ bắt đầu từ dưới lên, tôi sẽ đến phòng nhân sự. Bảo vật đã bị đánh cắp, tôi nghi ngờ có người trong công ty có vấn đề, tôi có thể kiểm tra tất cả hồ sơ nhân viên để xem ai bị tình nghi.” Hứa Vân Thiên nói.

Trên thực tế, anh đã quyết định đến phòng nhân sự, không chỉ kiểm tra hồ sơ nhân viên mà còn gặp Lý Gia Di, người thích mặc đồ ren đen, làm việc với cô ta chắc chắn sẽ rất thú vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK