• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh, làm sao anh biết?” Lý Gia Di kinh ngạc nói, cô ta nghi hoặc nhìn chàng trai xa lạ trước mặt, những chuyện này ngoại trừ cô ta ra thì không còn người nào khác biết, làm sao anh lại biết được?

Hứa Vân Thiên vẫn mỉm cười: “Ha ha, cô còn bị bệnh phù chân, trên ngực trái của cô có một nốt ruồi đen đúng không?” Ánh mắt của Hứa Vân Thiên rơi vào phần trống giữa cổ áo trái tim của Lý Gia Di.

Sắc mặt Lý Gia Di hơi đỏ lên, vội vàng đưa hai tay ra che trước người, chẳng lẽ ánh mắt của người đàn ông này biết đảo lộn? Bằng không, làm sao anh lại biết trên ngực cô ta có nốt ruồi?

“Anh, đồ vô liêm sỉ!” Lý Gia Di giận dữ hét lên, sau đó cô ta cảnh giác lùi lại, dù sao trong thang máy cũng chỉ có hai người.

“Ha ha, cô Lý, cô đừng căng thẳng như vậy, tôi không phải người xấu, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi. Hơn nữa, hai ngọn đồi nhỏ của cô cũng không có gì đáng xem.” Hứa Vân Thiên nhìn dáng vẻ nhưng gặp phải đại địch của Lý Gia Di, không khỏi lắc đầu cười nói.

Phải biết rằng mọi người trong tập đoàn Văn hóa Đại Đạo đều khen ngợi vóc dáng của Lý Gia Di đẹp, cô ta vẫn luôn tự hào về vóc dáng của mình, luôn cho rằng “hai người chị em” của mình là lớn hơn bình thường, nhưng không ngờ, chàng trai xa lạ trước mặt lại nói rằng của cô ta không lớn.

Sắc mặt Lý Gia Di đỏ bừng, tức giận đến nói chuyện lắp bắp: “Anh, anh thật đúng là....”

Cô ta không biết nên nói gì, tức giận trừng mắt nhìn Hứa Vân Thiên, đồng thời cũng vô cùng cảnh giác đề phòng anh, sợ Hứa Vân Thiên sẽ động tay động chân với cô ta.

Trước đây từng xảy ra chuyện nữ nhân viên trong tập đoàn bị một kẻ biến thái xâm hại trong thang máy, cô ta không quá quan tâm đến chuyện này, nhưng không ngờ bản thân lại gặp phải.

Thấy Lý Gia Di căng thẳng như vậy, coi anh thành người xấu, anh nói: “Chậc, cô Lý, tôi không phải người xấu, tôi là...” Hứa Vân Thiên vội vàng giải thích, nhưng chưa kịp nói xong thì cửa thang máy đã mở ra.

Lý Gia Di vội vàng chạy ra khỏi thang máy, tuy đã ra khỏi thang máy nhưng chiếc váy trắng của cô ta lại bị kéo xuống, để lộ chiếc quần lót ren màu đen.

“Ô!” Hứa Vân Thiên kêu lên một tiếng.

Vừa rồi thời điểm Lý Gia Di chạy ra khỏi thang máy, Hứa Vân Thiên cũng đi theo ra khỏi thang máy, không ngờ anh lại giẫm phải váy của Lý Gia Di khiến váy của cô ta bị kéo xuống.

Lý Gia Di lập tức đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, nhìn thấy Hứa Vân Thiên đang nhìn mình chằm chằm, cô ta vội vàng kéo váy lên, tức giận nói: “Khốn nạn, anh....”

“Chặc, thật ngại quá, tôi không cố ý!”

“Ha ha, cô Lý, thật không ngờ cô lại thích mặc ren đen...” Hứa Vân Thiên nhìn Lý Gia Di nở nụ cười xấu xa.

Anh từng xem qua một bài báo phân tích trang phục của phụ nữ, những cô gái mặc ren đen bề ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra là đống củi khô, chỉ cần gặp lửa lớn là sẽ bốc cháy.

Lý Gia Di đỏ mặt: “Anh thật nhàm chán! Đúng là một kẻ biến thái!” Cô ta trừng mắt nhìn Hứa Vân Thiên, sau đó quay người bỏ chạy.

Nhìn theo bóng lưng của Lý Gia Di, Hứa Vân Thiên mỉm cười: “Ha ha, thích ren đen, cô gái này thật thú vị.”

Đi dọc theo hành lang khoảng hai mươi mét, căn phòng đầu tiên chính là phòng làm việc của tổng giám đốc Tần Lị Nhã, cửa phòng làm việc đang đóng chặt.

Hứa Vân Thiên gõ cửa vài cái, cửa liền mở ra, người mở cửa là một thiếu nữ xinh đẹp khoảng chừng 18,19 tuổi.

Hứa Vân Thiên nhìn thoáng qua đã nhận ra cô gái này chính là trợ lý của Tần Lị Nhã – Chu Tiểu Dĩnh, Chu Tiểu Dĩnh nhìn Hứa Vân Thiên, lạnh lùng nói: “Anh đang làm gì vậy?”

“Tôi tìm Tần Lị Nhã.” Hứa Vân Thiên nói.

“Anh tìm tổng giám đốc Tần sao, anh có hẹn trước không?” Chu Tiểu Dĩnh hỏi.

“Không có hẹn trước.” Hứa Vân Thiên nói.

“Thật xin lỗi, không có hẹn trước thì tổng giám đốc Tần sẽ không gặp anh, mời anh đến quầy lễ tân ở tầng một hẹn trước.” Chu Tiểu Dĩnh nói xong thì đang định đóng cửa lại.

“Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy!” Hứa Vân Thiên cười nói.

Chu Tiểu Dĩnh sửng sốt, cô ta là trợ lý của Tần Lị Nhã, ngoại trừ lúc ngủ ra, cô ta gần như không hề rời khỏi Tần Lị Nhã. Có rất nhiều người đàn ông theo đuổi Tần Lị Nhã, nhưng cô ấy chưa từng thích ai cả, vẫn luôn độc thân, làm sao có thể có chồng chưa cưới.

Hứa Vân Thiên ở trước mặt này ngoại trừ thân hình cường tráng ra, những mặt khác đều rất bình thường, kém xa những người từng theo đuổi trước đây.

“Anh đang đùa cái gì vậy! Thưa anh, xin vui lòng rời khỏi đây ngay lập tức, bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ đến!” Chu Tiểu Dĩnh nhìn Hứa Vân Thiên, lạnh lùng nói. Cô ta cho rằng Hứa Vân Thiên là người đến để theo đuổi Tần Lị Nhã.

Chu Tiểu Dĩnh muốn đóng cửa lại, nhưng chân Hứa Vân Thiên chắn ngay cửa, cô ta không thể đóng lại được.

“Tôi thật sự là chồng chưa cưới của Tần Lị Nhã, nếu cô không tin thì có thể hỏi cô ấy!” Hứa Vân Thiên nghiêm túc nói.

“Anh...” Chu Tiểu Dĩnh đang muốn nói gì đó thì có một giọng nói khác vang lên từ trong phòng làm việc.

“Có chuyện gì vậy?” Ngay sau đó, một cô gái xinh đẹp mặc trang phục công sở màu hồng, tóc xõa dài xuất hiện ở cửa.

Nhìn thấy cô gái đó, Hứa Vân Thiên vừa liếc mắt một cái đã nhận ra cô chính là Tần Lị Nhã, người thật còn xinh đẹp hơn trong ảnh!

“Mẹ kiếp, cúp D! Đường rãnh cũng sâu quá rồi...” Hứa Vân Thiên nhìn chằm chằm vào cổ áo của Tần Lị Nhã.

“Tổng giám đốc Tần, anh ta nói anh ta là chồng chưa cưới của cô...” Chu Tiểu Dĩnh vội vàng nói.

“Chồng chưa cưới?”

Tần Lị Nhã sửng sốt trong chốc lát, cô nhìn Hứa Vân Thiên, nhớ lại lời cha cô nói đêm qua, cha cô nói sẽ mời một cao thủ từ nơi khác tới, dùng danh nghĩa chồng chưa cưới để bảo vệ cô.

Lúc đó cô kịch liệt phản đối, nhưng cha cô nói vị cao thủ này lợi hại như thế nào, tập đoàn công ty cần có sự giúp đỡ của anh, dưới lời khẩn cầu của cha mình, cô mới miễn cưỡng đồng ý.

“Anh là Hứa Vân Thiên?” Tần Lị Nhã lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, chồng chưa cưới của cô, Hứa Vân Thiên.” Hứa Vân Thiên cười nói.

Khuôn mặt của Tần Lị Nhã đỏ ửng, quay đầu nói với Chu Tiểu Dĩnh: “Tiểu Dĩnh, đi in một bản sao tài liệu trên bàn làm việc ra.”

Chu Tiểu Dĩnh hiểu rõ Tần Lị Nhã cố ý bảo cô ta ra ngoài, gật đầu: “Vâng.” Cô ta liếc nhìn Hứa Vân Thiên rồi cầm tài liệu đi ra ngoài.

Trong lòng cô ta vô cùng kinh ngạc, không ngờ người đàn ông trước mặt thật sự là chồng chưa cưới của Tần Lị Nhã, đột nhiên xuất hiện một người chồng chưa cưới, khiến cô ta không khỏi nghi ngờ về Tần Lị Nhã.

“Anh vào đi!” Tần Lị Nhã hất đầu với Hứa Vân Thiên.

Hứa Vân Thiên đi vào phòng làm việc, Tần Lị Nhã liếc nhìn ngoài cửa, sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng làm việc lại, đi đến trước mặt Hứa Vân Thiên.

“Anh...” Cô vừa định nói gì đó thì Hứa Vân Thiên đã ôm cô vào lòng.

Hai tay Hứa Vân Thiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, cơ thể của anh áp sát vào cô đến mức cô cảm giác như có thứ gì đó sắp nổ tung.

“Anh...” Tần Lị Nhã đỏ mặt, Hứa Vân Thiên vươn tay che kín miệng cô lại.

Tần Lị Nhã cho rằng Hứa Vân Thiên đang cố tình muốn cợt nhả với cô, cô giơ đầu gối lên, tấn công phần thân dưới của Hứa Vân Thiên.

Dường như Hứa Vân Thiên biết cô muốn tấn công, anh dùng chân chặn đầu gối của Tần Lị Nhã lại, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Lị Nhã, trong phòng làm việc của cô có camera không dây!”

Tần Lị Nhã kinh ngạc, cô hoàn toàn không tin lời Hứa Vân Thiên nói, cho rằng anh đang cố ý nói vậy.

“Không thể nào!” Tần Lị Nhã lạnh lùng nói.

Hứa Vân Thiên buông tay ra, bước nhanh về phía bàn làm việc, thò tay xuống gầm bàn, nhanh chóng rút ra một cái camera không dây có kích thước bằng một chiếc kim khâu.

“Thấy chưa!” Hứa Vân Thiên cầm camera không dây nói với Tần Lị Nhã.

“Sao lại như vậy?” Tần Lị Nhã ngạc nhiên hỏi, cô không bao giờ nghĩ rằng trong phòng làm việc của mình lại có camera không dây.

“Không chỉ một cái, vẫn còn nữa!” Hứa Vân Thiên ngẩng đầu nhìn ngọn đèn hình tròn phía trên phòng làm việc, anh lấy ghế qua, đứng lên ghế.

Anh mở chuôi đèn, lấy ra một cái camera không dây có kích thước như một chiếc kim khâu: “Đã thấy chưa, ở đây cũng có một cái!” Hứa Vân Thiên nói với Tần Lị Nhã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK