-Mấy vị, theo ta lâu vậy, không phải muốn mời ăn tiệc chứ?
Vốn định một mình hít thở không khí trong lành, nào ngờ lại đụng phải mấy thằng thanh niên lưu manh này. Nhìn bọn chúng, Hướng Nhật tự nhiên cảm thấy thân thiết. Hắn rảo bước vào một hẻm nhỏ gần đó. Từ hồi làm lão Đại thì suốt ngày phải ăn mặc lịch sự giả trí thức với thành đạt, thật nhớ cái lúc tự do tự tại lăn lóc trên đường như bọn chúng.
– Anh bạn họ Hướng?
Tên lưu manh đầu lĩnh môi thâm xì, người bẩn bẩn, lên tiếng.
– Không sai, có người thấy ta chướng mắt à?
Hướng Nhật điềm nhiên đáp.
– Theo khẩu khí…người anh em hình như cũng là đồng đạo?
“Bẩn bẩn” nhướng lông mày lên.
– Trước kia có lăn lộn mấy năm, bất quá giờ đã rửa tay rồi.
Hướng Nhật thản nhiên nói.
– Hầu ca, tiểu tử này xạo đó, anh coi mới bây nhiêu tuổi đầu, lăn lộn được mẹ gì!
Thằng mập mạp bên cạnh lớn tiếng nói.
– Hầu… Hầu Tử đúng không?
Hướng Nhật nhìn “Bẩn bẩn”, một ngón tay chỉ vào tên mập.
– Đây là tiểu đệ của mày?
– Mẹ nó! Đại danh của Hầu ca mà mày cũng dám gọi, con mẹ mày chán sống rồi?
– Lằng nhằng làm gì, chém bỏ mẹ nó đi!
– Xử nó đi!!!
Mấy thằng đàn em cùng nhau gào lên, móc trong người ra nào là mã tấu nào là mộc côn huơ huơ.
– Câm miệng hết cho tao!
Hầu Tử rống lên, tiểu tử trước mặt mặc dù nhìn yếu ớt, nhưng ăn nói đĩnh đạc không có vẻ khiếp sợ. Chắc chắn không phải là tay mơ, phải cẩn thận đối phó, nếu không sẽ rước thêm vạ vào người thì không hay.
– Không sai, hắn là đàn em tao, tụi nó cũng vậy!
– Mẹ mày, làm đại ca mà không hiểu quy củ hả?
Hướng Nhật vẻ mặt trào phúng nói.
Mấy thằng đàn em nhất thời oang oang chửi bới, lập tức xông về phía hắn. Hầu Tử vung tay lên ngăn lại, nhìn thần tình khinh đời của đối phương, nhẫn nại hỏi:
– Người anh em có ý gì hay? Có gì nói, đừng ngại!
– Trông mày chắc cũng có mấy năm đọc sách, vậy mà cái cơ bản còn không biết ư? Tao hỏi, mày có biết làm đại ca là như thế nào không? Lão Đại đang nói chuyện mà còn có chỗ cho đàn em bát nháo hay sao.
Hướng Nhật khinh khỉnh nói.
– Tao mặc dù là lão Đại, nhưng cũng là anh em với tụi nó, anh em thì không có nhiều quy định nhiều vậy, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!
Hầu Tử nhân cơ hội thu phục lòng người.
– Lão Đại!
– Hầu ca!
Đám đàn em tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.
– Bã đậu!
Hướng Nhật trong lòng thấy khó chịu, lúc trước không phải mình cũng làm vậy sao, có kết quả tốt sao? Cuối cùng cũng bị chính đàn em phản bội lại.
– Mẹ mày chửi ai đó! Hầu ca, em nhìn thằng nhóc này ngứa mắt lắm rồi, để em lên dạy nó làm người là thế nào!
Tên mập quơ quơ mã tấu trong tay.
– Khoan đã!
Hầu Tử gọi hắn lại, nhìn về phía Hướng Nhật:
– Người anh em, ngươi cũng từng là người trong giang hồ, ta cũng không làm khó ngươi. Chỉ cần ngươi đáp ứng tránh xa Sở tiểu thư, chuyện vừa rồi coi như chưa xảy ra, chúng ta không nói hai lời lập tức rời đi.
– Sở tiểu thư?
Nguyên lai là vì Sở Sở, Hướng Nhật nghĩ ngay tới cái thằng cản trở mình ăn cơm, mẹ nó cũng nhanh đó, trưa mới xảy ra truyện thì tối đã có người tìm tới cửa rồi.
– Chính là thiên kim tiểu thư của Sở A, tổng giám đốc Chân Long, mày không phải không biết đó chứ? Nghe tao nói nè người anh em, khẩu vị của người anh em cũng lớn quá đó, đàn bà lẳng lơ không tìm, lại nhằm vào con nhà thượng lưu. Ha ha, màyphải biết là, miếng thịt béo tất sẽ có rất nhiều người để ý. Không quyền, không tiền, không có thế lực mạnh chống lưng thì không nên ảo tưởng lớn vậy. Thế nào? Nể mặt đàn anh, cắt đứt quan hệ đi!
Hầu Tử vừa nói vừa đưa tay vuốt cằm.
– Tại sao phải nể mặt mày?
Hướng Nhật cân nhắc đánh giá thằng ôn này, nếu nó đúng là người của cái thằng nhà giàu ngu xuẩn đó thì lão tử tuyệt không khách khí.
– Mẹ kiếp…
– Tiểu Mập!
Hầu Tử bất mãn trừng mắt nhìn tên mập, kịp thời ngăn hắn chửi thề tiếp.
– Người anh em, tao nói thật với mày đó, có người muốn chúng tao chỉ cần dọa mày một chút thôi, có thể không cần ra tay để tránh chảy máu, nhưng…nếu như khuyên giải không có hiệu quả, chúng ta cũng buộc phải dùng thủ đoạn thích hợp. Hy vọng người anh em đừng làm khó tao.
– Ai da! Ai mà rảnh hơi mướn các người đi làm thuyết khách thế?
Hướng Nhật lập tức bỏ phán đoán trước, đám này chắc chắn không phải thủ hạ của thằng nhà giàu ôn dịch đó rồi, hồi trưa đùa với nó thảm như vậy, nó làm sao có cái thủ đoạn ôn hòa đối với mình chứ!
– Tao không biết là ai, dù biết cũng thể nói cho mày. Người anh em mau quyết định đi, gật đầu hay lắc đầu, một câu nói thôi!
Hầu Tử không nhịn được nói.
– Tụi mày đi đi!
Hướng Nhật thở dài một hơi, biết tên côn đồ này không phải thằng kia phái tới, hơn nữa nhìn bọn chúng mà nghĩ tới hồi mình ngày xưa lăn lộn đầu đường xó chợ, hắn thật không muốn tàn nhẫn hạ thủ bọn chúng.
– Mày đồng ý rồi?
Hầu Tử hiểu lầm ý tứ của hắn.
– Tao nói là tụi bây biến đi! Biến cho khuất mắt tao ngay! Cách nói phổ thông là “cút đi”!
Hướng Nhật không lưu tình chút nào, giải thích.
– Khốn kiếp…
Con người đều có ba phần máu nóng, huống chi là đám lưu manh mười phần huyết tính này. Phát hiện mình bị đùa cợt, Hầu Tử lão Đại máu nóng bốc lên, dẫn đầu cả bọn lao tới chém, đám đàn em quơ quơ mã tấu và côn nhào theo sau.
Hướng Nhật đoán chắc bọn này cũng cứng đầu thì làm gì có chuyện cút nên chuẩn bị rồi. Hắn lắc mình tránh nhát đao Hầu Tử bổ về phía đầu vai, thuận tay nắm chặt thân đao, dùng sức đoạt lấy cây đao, co chân đá thằng đó một cước bay ra ngoài. Sau đó xoay người lại chặn nhát đao chém lén của tên mập. “Keng” một tiếng trong trẻo vang lên, tên mập phát hiện tay mình chợt nhẹ hẫng, nhìn lại thì chỉ còn cầm chuôi đao.
Hướng Nhật đã làm là làm tới cùng, chém toàn bộ vũ khí của đám côn đồ lũ lượt xông lên thành hai nửa, sau đó dần cả bọn một trận nhừ tử, tuy nhiên không dùng hết lực.
Nhìn đám lưu manh đang nằm rên rỉ trên mặt đất một cái, Hướng Nhật vứt thanh đao trong tay xuống, xoay người rời đi.
– Hầu ca, anh không sao chứ?
Nhìn tên biến thái đang đi ngoài xa, tên mập khó khăn đứng dậy.
– Không có gì, bụng đau quá thôi, giờ tốt hơn nhiều.
Hầu Tử cười khổ, không nghĩ tới sự việc lại như vậy, đúng là lật thuyền trong cống mà.
– Chúng ta có làm tiếp uỷ thác này không?
Tên mập hỏi.
– Đừng có nhắc lại với tao chuyện này nữa! Mẹ kiếp, người ủy thác không phải nói hắn là một thằng thư sinh trói gà không chặt, chỉ cần tùy tiện hù dọa hai ba câu là xong rồi à? Mẹ nó, giờ mày nhìn coi, như vầy mà là trói gà không chặt hả? Cút!
Hầu Tử chỉ vào đám mã tấu với côn gãy nằm ngổn ngang trên mặt đất, hận không thể giết chết cái người mướn bọn hắn ngay lập tức. Cùng một vật liệu, nhưng tên đó lại có thể chém gẫy vũ khí của đối phương, thì biết hắn mạnh cỡ nào. Đao đối đao, có thể miễn cưỡng xảy ra cái gãy cái không, nhưng mà mộc côn cứng như thế, mà thằng đó chém như chém rau vậy thì biết cao thủ như nó chắc đếm được trên đầu ngón tay.
– Tiền đặt cọc thì làm sao bây giờ?
– Đem tiền trả lại đi! Có tiền mà mất mạng cũng đéo đáng giá!
– Chúng ta nên nói thế nào? Nếu bảo chúng ta thất bại thì sau này làm ăn khó khăn lắm đó.
– Chỉ cần nói rằng chúng ta biết đó là một kẻ có thế lực, không thể xuống tay được. Còn chuyện khác, kệ mẹ nó, đến đâu thì đến.
Hầu Tử cười gian hiểm.
oOo
Hướng Nhật trở về nhà Sở mỹ nhân, gần 10 giờ đêm rồi, giờ này ở Bắc Hải mà nói, không thể coi là trễ, lúc này nhiều con chim đêm mới bắt đầu bò dậy mà.
– Sao giờ mới về? Đi ra ngoài làm chuyện gì xấu xa phải không?
Sở Sở nửa nằm nửa ngồi trên salon xem hài kịch, dấm dẳng hỏi.
– Em không cho anh ngủ cùng, anh chỉ có thể đi ra ngoài tìm chỗ giải quyết sinh lý thôi, có vấn đề gì không?
Hướng Nhật đi dép trong nhà xong, bước tới ngồi sát bên cạnh nàng.
– Uy, bên kia có chỗ kìa, xích ra coi, tới gần tôi làm gì? Anh thật sự đã đi tìm tụi con gái hư hỏng phải không?
Sở Sở vô cùng bất mãn, nhìn hắn.
– Nói vậy mà cũng tin? Muốn thì chỉ muốn tìm em thôi.
Hướng Nhật dựa lưng vào ghế, tay giả bộ vô ý tỳ lên đùi Sở Sở.
– Ai da, đè đau tôi, lưu manh! Thật đáng chết mà, cả người hôi khắm khú, còn có mùi rượu nữa chứ.
Sở Sở thấy hắn lợi dung cơ hội chiếm tiện nghi của mình, hờn dỗi nói.
-Ta còn chưa vào mà em đã la đau, dễ khiến người khác hiểu lầm đó a. Van em lần sau có nói thì đừng có mập mờ như vậy được không?
Hướng Nhật không để ý tới nàng, thay đổi tư thế, thoải mái ngồi dựa vào đùi nàng.
– Đi chết đi! Đi tắm mau! Tắm rửa sạch sẽ cho hết hôi thối mới được ra!
Sở Sở trảo chụp lấy một cái gối kê lưng, vụt vào đầu tên lưu manh.
– Tuân lệnh, bà xã!
Hướng Nhật đúng là cũng thấy hơi mệt mỏi, muốn tắm một cái cho nó sảng khoái.
– Lưu manh xấu xí!
oOo
Nằm trong bồn tắm ngâm mình, Hướng Nhật thoải mái rên lên, đây mới thật sự là cuộc sống a.
– Em à, cửa phòng tắm không đóng đó!
Hướng Nhật ngóc đầu lên gào vọng ra ngoài.
– Tôi đang xem TV, không thèm đếm xỉa tới anh, hứ!
Thanh âm của Sở Sở chanh chua vang vào trong phòng tắm.
– TV có cái gì hay, vào xem cơ thể cường tráng của nam nhân còn hay hơn. Em chẳng phải lúc nào cũng mơ tưởng sở hữu một người yêu có thân hình như vậy sao? Giờ trong này có một thân thể thánh khiết, trần nhồng nhộng nè, không một chút dao động à?
Hướng Nhật khiêu khích.
“Oanh” một tiếng, tạp âm bên ngoài đột nhiên lớn lên, Hướng Nhật không nói gì nữa, cô bé này thật tuyệt, TV mà mở lớn vậy, không sợ bị điếc sao?
Mất đi hứng thú, Hướng Nhật cẩn thận kỳ cọ thân thể mình, trong lúc vô ý phát hiện một sợi lông màu đen dính vào vách tường màu trắng, rất là bắt mắt, đưa tay cào ra. Lúc đầu còn tưởng là của mình, một lúc sau so lại mới phát hiện khác nhau nhiều, đừng nói là chiều dài mà độ thô với màu đen đều kém hơn nhiều.
Đây là của cô nàng rồi! Cái ý niệm này vừa loé lên trong não, Hướng Nhật càng quan sát chăm chú hơn, dùng trí não dơ bẩn mà đoán nó trước đây nằm ở chỗ nào trên người nàng.
Tóc Sở Sở dài mượt, còn cái này vừa ngắn lại vừa xoăn! Hay là lông chân? không có khả năng, chân Sở mỹ nhân trắng mịn như ngọc, sao có thể có lông dài vậy! Lông nách? Mình cũng len lén nhìn qua vài lần rồi, trống trơn mà.
Chẳng lẽ là… Oa, oa. Hướng Nhật hưng phấn cao độ, cảm thấy tiểu huynh đệ đang cố sức vẫy cờ, lập tức cúi đầu nhìn xuống, tức giận mắng:
– Tao còn chưa kích động, mày cao hứng cái mẹ gì? Sớm muộn gì cũng cho mày vào đó, chờ đi. Trước hết đi ngủ đã, dưỡng thần, hạnh phúc sau này của tao hoàn toàn nhờ vả mày đó!
Về phần cái lông này, trước cất dấu đã! Không chừng sau này sẽ có chỗ dùng!
Chương 10: Ra là anh trai em còn dâm đãng hơn anh nhiều!
– Này, con heo đực lười nhác, giờ này còn chưa chịu dậy sao?
Sở Sở đạp cửa phòng tên lưu manh, đi đến bên giường giật tung chăn đắp lên.
– A…!
Sở Sở ngạc nhiên kêu lên khi phát hiện trên giường chỉ thấy có hai cái gối đầu.
– Kêu ma gọi quỷ cái gì, mới sáng sớm đã phá hư mộng đẹp của người ta!
Sau lưng nàng nhất thời truyền đến một giọng ngái ngủ.
– Anh, anh ra ngoài lúc nào?
Sở Sở giật mình nhìn hắn.
– Hỏi nhiều vậy làm gì! Này, cô bé, anh giờ rất hoài nghi em đang có ý đồ với anh đó, ban ngày ban mặt xông vào phòng của anh, không nói không rằng tung chăn màn lên, bây giờ còn nhìn anh chằm chằm một cách dâm đãng, vậy là đủ chứng cớ kết luận…Em muốn cưỡng gian anh!
Hướng Nhật kêu toáng lên.
– Đi chết đi, ai mà thèm để ý tới anh chứ!
Sở Sở đẩy tên lưu manh đang đứng chặn ở giữa cửa kia, hầm hầm chạy vào nhà bếp.
– Có lầm không đây, cưỡng gian người ta mà còn chối đây đẩy là sao?
Hướng Nhật đuổi theo tới bếp, ngửi thấy mùi thơm bốc lên, nhất thời nước miếng chảy xuống ròng ròng, Vừa nãy vận động nhiều quá giờ phải ăn để bồi dưỡng lại, muốn làm gì thì phải có sức trước.
– Được ăn chưa vậy? Thơm quá!
Hướng Nhật bước sát đến bên Sở Sở, thấy nàng đang chiên trứng.
– Không có phần đâu, muốn ăn thì lăn vào bếp.
Sở Sở không để ý đến hắn, tay tiếp tục làm. Chỉ sau chốc lát, mùi trứng chín quyện với gia vị bốc lên thơm ngào ngạt.
– Sở Sở, không ngờ em chẳng những xinh đẹp, còn có thể nấu ăn nha. Ông bà ta có câu: “Ra biết đường, vào giỏi bếp”. Em đúng là vợ hiền đảm đang nha, ai lấy em thực là tu bẩy kiếp mới được đó!
Hướng Nhật lấy lòng.
– Miệng lưỡi ngọt xớt, trét mật lên môi rồi à? Hứ, tôi không mắc lừa đâu!
Sở Sở xúc trứng chiên đổ lên đĩa.
– Để anh giúp em cầm!
Hướng Nhật nhiệt tình nhận lấy đĩa.
– Cảnh cáo anh không được ăn vụng đó, nếu không thì tôi cho biết tay!
Sở Sở đem đĩa trên tay đưa cho hắn, tay kia lại đập nhẹ một quả trứng khác, bỏ vào trong chảo.
– Sao lại có thể chứ? Em xem anh giống loại người đó lắm sao?
Hướng Nhật vừa nói vừa lấy tay bốc một chút bỏ vào miệng nhai.
– Đáng ghét! Còn dám nói là không ăn vụng, đây là hành vi gì chứ?
Sở Sở hận không thể cầm cái muỗng nấu ăn đập bể đầu hắn
– Anh phải thanh minh một cái nha, anh không ăn vụng, đây là ăn công khai.
Hướng Nhật ăn một nhát hết đồ ăn trên đĩa lại nhìn tiếp vào trong chảo.
– Làm gì! Hứ, lần này tuyệt không có phần cho anh đâu, đừng có mơ!
Sở Sở đề phòng nhìn hắn.
– Em à, chúng ta thương lượng ha?
Hướng Nhật uốn ba tấc lưỡi.
– Không thương lượng!
Sở Sở khẳng định nói.
– Tuyệt tình quá đi!!! Chừa cho người ta một đường sống đi! Chuyện này đối với em có lợi lắm mà, biết đâu chừng còn giữ mãi thanh xuân đó.
Hướng Nhật chưa từ bỏ ý định.
– Cút ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, hứ!
Sở Sở đã nếm thủ đoạn lưu manh của hắn, nên quyết không nhân nhượng.
– Được rồi! Xem như em lợi hại!
Hướng Nhật trước khi đi liếc liếc bờ mông tròn lẳn của nàng ẩn hiện dưới váy ngắn mặc trong nhà, tay phải khẽ vuốt qua một cái rồi vội chạy ra ngoài.
– A……..!
Sở Sở hét to.
– Tôi muốn chặt tay anh!
Hướng Nhật vội chuồn về phòng, đóng chặt cửa lại, áp tai lên cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài. “Không có gì?”, Cô nàng này sao còn không đuổi theo? Đợi một lúc nữa cũng vậy.
Không nhịn được nữa hắn mở cửa ngó ra ngoài, phòng khách cũng không có gì khác thường, chỉ có trong bếp mới có một vài âm thanh rất nhỏ. Hướng Nhật lén lút đến gần thì nghe được hình như là có tiếng khóc thút thít. Không thể nào? Cô nàng này sao tự nhiên thành yếu đuối như vậy chứ, mới sờ cái đã khóc?
– Hu hu, đồ lưu manh xấu xa đáng chết, đại biến thái…… đau chết ta mà, hu hu!
Sở Sở vừa chửi vừa khóc.
Hướng Nhật vội chạy vào bếp, thấy cô nàng đang ngồi bệt trên đất bưng một cánh tay, hắn kinh hãi hỏi:
– Sao vậy, sao vậy? Lỡ chặt vào tay hay gãy xương?
– Lưu manh xấu xí, tránh ra coi! Không cần ngươi quan tâm, hu hu!
Sở Sở vẫn bưng cánh tay khóc thút thít.
– Để anh xem một chút!
Hướng Nhật nắm tay nàng ta kéo ra, nhìn thấy tay bị nổi lên mấy chấm đỏ, hình như bị bỏng nên mới như vậy. Ngó quanh một vòng, hắn liền minh bạch, hoá ra là cô ả đuổi theo mình, quên mất mình đang cầm muỗng đảo trứng trong chảo, thành ra vung tay lên thì hất dầu sôi bắn tóe vào tay. May mà chỉ có phỏng một vài chỗ, chứ không thật tai hại.
– Dù da có mịn màng đến mấy thì cũng không nên lấy dầu sôi bôi lên thử chứ, ngược đãi bản thân à?
Hướng Nhật đùa vui.
– Anh…!
Sở Sở nắm lấy tạp dề kế bên vụt vào lưng hắn.
– Được rồi!
Hướng Nhật nhẹ nhàng nắm tay nàng, vất cái tạp dề kia sang một bên, ôm chiếc eo nhỏ nhắn của nàng nói:
– Nơi này đầy khói và mỡ bẩn, để anh đưa em ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi.
– Anh buông ra, tôi bị thương ở tay chứ không phải ở chân, tự đi được!
Sở Sở mặt đỏ bừng phản kháng.
– Hiếm khi nào anh mới có thiện tâm như vậy, em không cảm kích sao chứ? Cho dù có không cảm kích thì cũng đừng bám chặt tay của anh như thế chứ ?
Hướng Nhật mồm thì nói, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy eo của Sở Sở.
– Đều tại anh cả, nếu không phải anh thì người ta sao bị vậy chứ? Đồ xấu xa, lưu manh!
Sở Sở hờn giận.
– Em à, không nên ghen ghét so đo đến thế chứ. Nếu muốn, em cứ sờ mó anh thoải mái đi, vậy là công bằng rồi chứ ?
– Chết đi! Ai muốn sờ anh chứ… được rồi, tôi có thể tự ngồi, còn không buông tay ra!
Sở Sở giãy dụa đẩy hắn ra, buông mình ngồi lên ghế sa lông.
– Ai da, lưng eo thật nhỏ nhắn. Em à, trông em bề ngoài béo tốt, mà eo lại giữ được chuẩn như vậy, thực là không dễ dàng a.
Hướng Nhật giả bộ than vãn, rồi rút tay về.
– Anh mới béo phì! Người ta 100 kg còn chưa tới, anh chắc hai trăm cân là ít!
Sở Sở phản kích.
– Cái gì! Em ngay cả cân nặng cụ thể của anh cũng biết ư? Nói mau, có phải tối qua em chui vào trong chăn rồi len lén dùng cơ thể của mình ước lượng thể trọng của anh phải không?
Hướng Nhật mặt đầy vẻ hoài nghi nhìn nàng.
– Bật TV giùm tôi!
Sở Sở không để ý tới những lời điêu ngoa của hắn, rống lớn.
– Thái độ gì vậy? Nói với người giúp mình vậy sao? Thông thường người ta kiêu ngạo như vậy khi gọi người khác lên giường thôi. Xem ra đây là em ám chỉ anh tối nay có thể cùng em ngủ trên một giường phải không?
Mặc dù bất mãn cách nói của nàng nhưng Hướng Nhật cũng bật TV lên.
– Tôi đói, anh ra ngoài mua bữa sáng giùm tôi đi!
Sở Sở được voi đòi tiên nói.
– Ây, em không nên quá đáng vậy chứ?
Hướng Nhật nhắc nhở nàng.
– Anh mua hay không?
Sở Sở cắn môi, đăm đăm nhìn hắn, hốc mắt rưng rưng.
– Được rồi, anh đầu hàng! Mặc dù tính khí em nóng nảy bất thường, cũng không xinh đẹp gì lắm, vóc người thì như hổ báo, vậy mà không chịu ngủ cùng anh…
– Đi nhanh!
Sở Sở ném cái gối ôm qua.
Hướng Nhật lắc đầu, bước ra khỏi cửa. Mua bữa sáng ư? Hắn thật không hiểu sao mình giờ đi mua bữa sáng cho người ta mà lòng lại vui vui, xem ra cuộc sống mới mẻ này cũng thú vị a.
oOo
Vội vã mua bữa sáng, Hướng nhật chạy vội về. Vừa vào cửa, thấy cảnh tượng trước mặt, mắt như muốn rách ra.
Lúc này Sở Sở đang ngồi ở sa lông bưng một cái đĩa không biết đang ăn gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào TV, trên bàn trà kế bên còn có mấy món ăn. Một thanh niên anh tuấn ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn nàng ăn.
Hướng Nhật tự dưng thấy buồn bực, đi tới hỏi:
– Sở Sở, tiểu tử này là ai thế?
– Ai cần anh quan tâm chứ?
Sở Sở đắc ý liếc hắn một cái, lại cúi xuống bắt đầu ăn tiếp.
– Ngươi là ai?
Hai nam nhân cơ hồ đồng thời mở miệng.
– Ngươi sao lại xuất hiện ở đây?
Thanh niên kia hỏi.
– Ngươi nói trước!
Hướng Nhật không thèm trả lời, móc cái bánh bao trong bọc thức ăn mua về ngoạm một miếng lớn.
– Tại sao ta phải nói trước, sao ngươi không nói trước đi…chờ chút, tối qua ngươi ở đây?
Thanh niên anh tuấn mày nhíu lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
– Hắc hắc, đâu chỉ tối qua, sau này ta đều ở đây mà thôi.
Hướng Nhật đầy khoái cảm trả thù, đáp lời.
– Sở Sở! Em thật quá đáng a! Chuyện này mà bị ba biết, em sẽ bị đẩy ra nước ngoài đó!
Thanh niên giận dữ hét.
– Không đâu, ba không dám đâu! Hắc hắc, em nắm được nhược điểm của ba rồi!
Sở Sở quay đầu lại nhoẻn miệng cười.
– Ngươi họ Sở?
Hướng Nhật dựa theo cách nói chuyện của hắn phán đoán tên này rất có thể là anh em gì đó với Sở Sở.
– Không sai, ta là Sở Từ! Sở Sở là em gái ta.
Thanh niên anh tuấn hãnh diện nói.
– A, hoá ra là đại ca!
Hướng Nhật nhất thời nhiệt tình đứng lên:
– Đại ca tới sớm như vậy, chắc là chưa ăn sáng? Vừa hay em mới đi ra ngoài mua về, hay là mình cùng ăn đi?
Nói xong cầm bọc thức ăn đặt lên bàn.
– Không cần đâu! Ta đã ăn rồi!
Sở Từ khoát tay cự tuyệt, nghiêm mặt hỏi:
– Giờ hỏi một chút?
– Dạ!
Hướng Nhật không suy nghĩ nói luôn.
– Ta hỏi ngươi và em gái ta ở chung bao lâu rồi ?
– Khoảng một năm rồi!
Hướng Nhật nhíu mày, bây giờ mới khai giảng năm thứ hai, vậy là đã học chung một năm rồi.
– A a….
Sở Sở thiên kiều bá mị lườm hắn một cái, ẩn ý trong mắt ai thấy cũng rõ ràng.
– Hai người ở chung, bình thường có dùng phương thức tránh thai không?
– Khục, khục, khục…
Hướng Nhật đang ăn bánh bao, nghe nói vậy suýt nữa phun ra.
– Hỏi thì trả lời đi, có hay là không?
Sở Từ nghiêm túc hỏi.
– Có, có, sao lại có thể không dùng chứ?
Mặc dù da mặt dày như bức tường, nhưng Hướng Nhật vẫn còn không đỡ được câu hỏi thẳng của anh vợ.
Mặt Sở Sở lại càng đỏ bừng tới mang tai, có khổ mà nói không được.
– Là Sở sở uống thuốc hay ngươi dùng mũ?
Sở Từ lại nã thêm một quả đạn cối.
– Cái này…
Hướng Nhật hoàn toàn không nói gì.
– Ta nhắc ngươi nhá, tốt nhất là mặc áo mưa, dùng nhiều thuốc đối với thân thể Sở Sở không hay đâu.
Sở Từ lạnh lùng nói.
– Em sẽ lưu ý!
Hướng Nhật vẻ mặt thành khẩn.
– Ừm, tốt lắm! Bất quá tụi bây cũng phải biết kiềm chế một chút, tuổi còn trẻ, đừng có lãng phí sức lực trên giường, rảnh rỗi phải học tập nhiều hơn! Được rồi, ta có việc đi trước đây, tụi bây lập tức thu xếp đi học đi! Coi chừng trễ đó!
Sở Từ nói xong lời này đứng dậy rời đi.
– Em à, anh vừa phát hiện một sự thật!
Hướng Nhật nhìn gương mặt vẫn còn đỏ bừng của Sở Sở nói.
– Cái gì?
– Ra là anh trai em còn dâm đãng hơn anh nhiều!