– Nói đi, lần này phạm tội gì?
Thiết Uyển mở sổ ghi chép ra, bắt đầu thẩm vấn…
– Giúp người cũng bị xem như phạm tội sao? – Hướng Nhật sờ sờ mũi.
– Giúp người? Ngươi nghĩ ta tin lời khai vớ vẩn này sao?
Thiết Uyển biết từ miệng hắn chả moi ra được gì, bèn nhướng mắt sang cô nhóc đáng yêu hỏi:
– Em gái, là em báo cảnh sát sao? Em tới đây nói xem hắn đã làm chuyện xấu gì.
– Đúng vậy, chị cảnh sát! Hắn dẫn một đám đàn em đến quán nhà em, rồi quấy rối đuổi hết khách khứa ra.
Con nhóc nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.
– Có việc này sao?
Thật ra Thiết Uyển không tin trùm lưu manh như hắn lại làm cái trò khỉ nhỏ nhặt bằng móng tay này, chỉ có mấy thằng côn đồ mới làm thế, không khỏi nghi ngờ quay lại nhìn hắn.
– Anh đây mà giống cái loại đi làm ba cái chuyện vớ vẩn đó sao?
Hướng Nhật ưỡn người mệt mỏi gác chân lên bàn thẩm vấn nói.
– Làm ơn nghiêm túc lại cho ta!
Thiết Uyển đập vào chân hắn lạnh lùng nói:
– Ngươi quả thật không giống loại này, bởi vì ngươi chính là loại đó.
– Hắc hắc, vậy sao, coi chừng anh tố em tội phỉ bang người khác!
Hướng Nhật cười cợt nói.
– Đừng có mà dọa ta, mấy lời dọa kiểu này cũ mèm rồi.
Thiết Uyển đột nhiên đổi giọng:
– Nói cho ngươi biết, lần này ta có nhân chứng, ngươi không thoát được đâu.
– Là nhóc tì đó hả? – Hướng Nhật khinh khỉnh liếc con nhóc một cái.
– Chị cảnh sát, em đồng ý làm nhân chứng, chính hắn muốn đập quán của em!
Con nhóc trừng mắt nhìn về phía hắn, lớn tiếng nói.
– Nhóc con không biết cái gì hết, anh như vậy là giúp em đó.
Hướng Nhật hận không thể đè con nhóc ra mà trừng trị một phen.
– Hừ, rõ ràng là đóng kịch.
– Dừng lại! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thiết Uyển bị hai người nói qua nói lại chẳng hiểu mô tê ất giáp gì, quay sang cô bé nói:
– Em nói đi.
– Chuyện là vầy…
Con bé lập tức đem chuyện kể hết lại từ đầu tới đuôi.
Nghe tới đoạn tên đầu trọc lóc bị đập sưng đầu, Thiết Uyển thiếu chút nữa buột miệng cười, thầm khen con bé lợi hại.
Biết được đầu đuôi câu chuyện, Thiết Uyển chả cần ghi chép gì nói với con bé:
– Em gái, chị mặc dù không muốn thừa nhận nhưng chị phải nói, lần này thật sự là em hiểu nhầm rồi.
– Hả? Sao lại thế? Hắn rõ ràng là người xấu mà.
Con bé chỉ vào Hướng Nhật, không thể tin vào tai mình.
– Em xem này.
Thiết Uyển mở sổ ghi chép hé ra tấm ảnh, chỉ vào một người ở trong ảnh hỏi:
– Có phải hắn không?
– Là tên đầu trọc lóc đó, chị à, chị nhất định phải bắt hắn!
Con bé lấy tay chỉ chỉ vào ảnh có hình tên đầu trọc lóc muốn đục thủng luôn cả tấm hình.
– Bắt thì phải bắt rồi, nhưng ở đây có chút nhầm lẫn. Hắn…
Thiết Uyển chỉ tay vào Hướng Nhật:
– Không phải đồng bọn với tên trọc đâu.
– Nhưng mà tại sao tên đầu trọc lại sợ hắn thế?
– Cái này…là vì đêm qua hắn đập tên đại ca của tên đầu trọc một trận nên đầu trọc mới sợ hắn thế.
– A… Em biết rồi! – Cô nhóc cả kinh kêu lên.
– Biết cái gì? – Thiết Uyển nghi ngờ hỏi lại.
– Có câu ‘ác nhân tắc hữu ác nhân trị’, tên đầu trọc xấu xa như vậy em dám chắc là ác nhân, mà hắn…
Con bé chỉ vào Hướng Nhật nói tiếp:
– Hắn còn tệ hại, xấu xa hơn cả ác nhân gấp trăm lần!
– Đúng vậy, em gái, em nói đúng lắm! – Thiết Uyển phụ họa.
– Này, em còn nói nữa anh tố cáo em tội phỉ báng người tốt đó.
Hướng Nhật bất mãn nhìn cô nàng cảnh sát.
– Cái gì! Ngươi dám… Có tin ta nhốt tạm ngươi bốn mươi tám tiếng không?
Thiết Uyển trừng mắt uy hiếp nói.
– Thích thì cứ nhốt đi, để xem mèo nào sợ mĩu nào?
Hướng Nhật giang hai tay ra, gác một chân lên bàn nhịp nhịp, coi quy củ luật lệ như không khí.
– Tên lưu manh này! Nơi đây là sở cảnh sát, không phải nhà ngươi, bỏ chân xuống cho ta!
– Muốn nhốt ta thì nhốt đi, không thì thả ta ra!
– Cút!
– Này, nhóc tì, không ngờ nhóc lại lấy oán trả ơn, không biết suy nghĩ gì cả? Nói đi, đền bù anh thế nào đây?
Hướng Nhật đang được Thiết cảnh sát “hộ tống” rời khỏi sở cảnh sát, nói với con bé đang đi đằng trước.
– Hừ, ngươi vốn là người xấu mà!
Cô bé dừng chân, quay đầu lại hung hăng lườm hắn một cái.
– Ranh con, xem ra không giáo huấn nhóc tì ngươi một chút ngươi thiệt không biết trời cao đất rộng là gì! Nói! Anh xấu chỗ nào? Không nói được đừng trách anh không khách khí!
Hướng Nhật co ngón giữa lại nhắm ngay đầu con bé bất cứ lúc nào cũng có thể kí một phát.
– Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Con nhóc một tay che đầu một tay chỉ vào Thiết Uyển đang đứng trước sở cảnh sát nói:
– Là chị cảnh sát kia nói thế.
– Lời của nàng ta ngươi cũng tin sao? – Hướng Nhật quát lên.
– Sao lại không tin? Chẳng lẽ lại tin thứ lưu manh như ngươi?
– Ta lưu manh? Nếu nói vậy thì nàng ấy chính là bà xã của lưu manh rồi!
– Là sao?
– Anh nói cho nhóc nghe nhé, cô ấy là bà xã của anh, anh thường xuyên sờ mông của cô ấy.
– Quỷ lừa đảo! Khoác lác!
– Không tin nhóc đi hỏi nàng ta xem!
Hướng Nhật thách thức con bé.
– Hỏi thì hỏi, ngươi tưởng ta không dám sao?
Con nhóc nổi nóng chạy tới hỏi:
– Chị, tên lưu manh kia nói hắn sờ mông chị, có thật không?
– Cái gì! Hắn nói cả chuyện này với em…
– A, em biết rồi!
Không đợi Thiết Uyển nói xong, con bé ra vẻ đã hiểu chạy về trước mặt Hướng Nhật mặt nhăn nhó nói:
– Chị cảnh sát thật là bà xã của anh sao? Đáng ghét, sao lại như thế được, anh rõ ràng là một tên bại hoại lưu manh mà.
– Ây?
Hướng Nhật biết chuyện sẽ không ổn, đang định chuồn đi, lại thấy con bé nói câu này, một dấu hỏi to tướng hiện ra trong đầu, chẳng lẽ Thiết cô nàng thừa nhận là bà xã của mình? Vừa nghĩ đến đó liền lập tức tự bác bỏ ngay giả thuyết đó, tuyệt đối không có khả năng này. Vậy… chẳng lẽ con nhóc này hiểu lầm? Chắc là vậy rồi.
Hướng Nhật đang tìm nguyên nhân, con bé chạy đến bên cạnh đột nhiên la lớn lên:
– Không đúng! Nếu chị cảnh sát là bà xã của anh, vậy lần trước ai cùng anh ăn cơm ở quán nhà ta? Chị… chị kia nói là bạn gái của anh. Đáng ghét! Ta biết rồi, anh không ngờ lại… gạt chị cảnh sát ở bên ngoài có bồ nhí, ta đi méc chị ấy!
Con nhóc lại hùng hục chạy ngược lại sở cảnh sát.
Nhìn con nhóc chạy đi chạy lại cái mông nhỏ lắc tới lắc lui, Hướng Nhật lắc đầu không thôi, thật sự là làm khó cho con nhóc rồi.
– Chị ơi, tên bại hoại kia ở bên ngoài có bồ nhí. – Con bé méc Thiết Uyển
– Cái này… có quan hệ gì với chị? – Thiết Uyển không hiểu hỏi lại
– Ôi, chị là vợ hắn mà, như thế nào lại không có quan hệ?
– Cái gì! Ai nói chị là… vợ hắn?
– Tên bại hoại nói thế.
– Cái tên lưu manh đáng chết!
Thiết Uyển nắm chặt tay, đang muốn tìm hắn tính sổ, lại không biết tên lưu manh đã lặn đâu mất tăm, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nàng dậm chân thét:
– Tức chết ta! Ta tuyệt không tha cho ngươi!
Con bé tưởng Thiết Uyển tức giận do tên bại hoại nuôi bồ nhí bên ngoài, làm ra vẻ sành đời nói:
– Chị tuyệt đối không thể tha cho hắn! Buổi tối chị đừng cho hắn lên giường, phạt hắn quỳ trên bàn, bàn phải đóng đinh mà đinh phải thật nhọn…
– Trời ạ…! Em gái, hay là em về nhà đi!
Mọi chuyện trên trái đất này chắc đảo điên hết, Thiết Uyển thầm nghĩ. Nàng bị con bé chọc cho muốn điên luôn.
olo
Bảy giờ tối nhưng trời vẫn còn sáng, khu tiếp giáp Đông và Nam thành phố giờ này đã vắng tanh.
Trong một hẻm nhỏ âm u, hai bóng người lặng im đứng, nếu không phải có tiếng bọn họ nói chuyện với nhau, chắc ai cũng nghĩ là hai cây cọc gỗ.
– Mã Tam, điều tra tới đâu rồi?
– Không có tin gì hết.
– Sao lại thế này? Hai ngày rồi, một tí tin tức cũng không có?
– Đối phương núp kỹ quá, với lại cách nó xóa sạch dấu vết đúng là một cao thủ theo dõi.
– Tao kệ mịa cao thủ hay không cao thủ, tóm lại mất cái gì trong phòng thí nghiệm thì phải tìm về, nếu không chúng ta làm sao báo cáo với tổ chức đây.
– Cái này tao biết, chỉ là…mày có… xem qua bản khám nghiệm tử thi của lão K chưa?
– Không có xem, chết thì chết rồi, có cái đếch gì mà xem?
– A… mày thì ngon quá rồi! Tao nói cho mày nghe, hai thằng L1, L2 một thằng thì bị bóp vỡ yết hầu bằng một tay ngạt thở mà chết, một thằng thì bị đập bể lồng ngực đi chầu ông bà, thằng bị bóp cổ thì không nói làm gì, mấu chốt là thằng sau bị một đấm nện thẳng vào ngực sâu một tấc, mày làm được không?
– Mày nói thật sao?
Tên này chấn động toàn thân.
– Hoàn toàn chính xác! Mày thích thì hỏi lão K một đòn như thế cần bao nhiêu lực? Đếch biết nó có xuất toàn lực chưa, nếu không thì…
– Chẳng lẽ là Hướng Nhật?
– Nó chết mịa nó rồi, còn nói làm gì! Có điều đối phó thằng này không dễ đâu, nó còn nắm trong tay bí mật của A8 nữa.
– Đm, sao bây giờ toàn mấy thằng biến thái.
– Được rồi, hai hôm nay mày có ghé qua phòng thí nghiệm không?
– Không, mày hỏi cái này…
– Mịa kiếp! Nhanh qua đó!
Ngưu Nhị cùng Mã Tam đã làm việc chung với nhau nhiều lần, tự nhiên là hiểu ý nhau, hai thằng phóng ra đầu hẻm nhỏ chạy đi.
Trong lúc đó, một bóng người mờ mờ chắn ngay đầu hẻm, xa xa ánh đèn đường hắt bóng hắn dài trên đường…
– Chờ tụi bay lâu lắm rồi!
Giọng nói trầm trầm khiến hai tên kia không lạnh mà run.
Chương 34: Thẩm vấn tàn khốc
Ngưu Nhị vẫn không ngừng bước, tiếp tục phóng tới trước. Còn Mã Tam dừng bước chân, hắn móc trong người ra một khẩu súng, ánh sáng mờ mờ chiếu vào khẩu súng phản chiếu ánh bạc sáng nhoáng.
Sau đó Ngưu Nhị tung chiêu về phía nhân ảnh kia, đáng tiếc còn chưa tới một giây hắn đã dính một đòn nghiêm trọng của đối phương văng ra ngoài nằm im re không nhúc nhích trên mặt đất.
Mã Tam mở chốt an toàn, đang chuẩn bị bóp cò thì thấy một vật đen đen bay vụt tới nhanh như điện, “bang” một tiếng, cảm giác từ tay truyền lên đau kinh khủng. Hắn cảm thấy không còn sức cầm khẩu súng, đánh rơi nó xuống đất. Cái đầu của hắn thì không biết bị vật gì đập vào làm bị thương, hắn liền bưng tay ôm lấy đầu, máu chảy ròng ròng, hai tay đang chụm lại dính đầy máu tươi, hắn gào lên thảm thiết.
Hướng Nhật một tay lôi theo Ngưu Nhị đi tới chỗ Mã Tam, lượm khẩu súng rơi ở đất lên, cầm thấy tay nằng nặng! Lại là một khẩu Desert Eagle, thêm một khẩu thì tốt một khẩu! Cầm nòng súng lau lau vào áo tên xui xẻo đang nằm dưới đất cho sạch máu rồi hắn giắt nó vào lưng quần. Hướng Nhật tiến đến chỗ tên Mã Tam đang nằm la hét, dùng bàn tay cứng như sắt chặt một phát cho hắn ngất đi. Sau đó hắn mang hai tên lôi vào cống thoát nước gần đấy.
May là hệ thống đèn chiếu sáng bên trong cống vẫn còn hoạt động, cũng có chút ánh sáng. Hướng Nhật thưởng cho Ngưu Nhị và Mã Tam mỗi thằng một cước, bọn chúng đau đến nỗi đồng thời cùng tỉnh lại rên hừ hừ.
– Mày là ai?
Mã Tam lúc này nhìn thật thảm thương, trên mặt đầy máu và vết bẩn, còn có vài miếng miểng thủy tinh cắm trên mặt.
– Mã Tam Nguyên, ông chủ Mã!
Hướng Nhật bất mãn nhìn kiệt tác của mình, một cái chai mà chỉ làm đối phương bị thương nhẹ vậy, mịa nó, biết vậy dùng sức mạnh hơn chút.
– Mày, mày là ai!
Mã Tam biến sắc, “Mã Tam Nguyên” cái tên này chỉ dùng khi làm ăn mà thằng mắt kiếng này lại biết trong khi hắn lại không nhận ra đối phương.
– Sao mày mau quên quá vậy?
Hướng Nhật có cảm giác thích thú trêu ghẹo.
– Người anh em này, bỏ qua cho trí nhớ kém cỏi của tôi, chúng ta gặp qua ở đâu rồi à?
Mã Tam cố gắng nhớ lại mấy gương mặt đã gặp qua mấy hôm nay, nhưng trong ký ức của hắn rõ ràng là không có tên này. Hắn thấy cái tên bốn mắt kia cũng không có gì đặc biệt hơn mọi người, nhìn bình thường tới nỗi gặp rồi sẽ quên ngay. Tên bốn mắt kia rốt cục cũng chỉ có một điểm nổi bật, đó là đôi mắt đầy tự tin ẩn sau cặp kính kia.
– Xem ra tao nên nhắc mày một chút.
Hướng Nhật rút khẩu Desert Eagle giấu trong lưng quần ra, sờ sờ dọc theo nòng súng, bắt chước câu nói của một người cực kỳ kiêu ngạo nào đó:
– Trong địa bàn của ông tuyệt đối không cho phép buôn bán thuốc phiện!
– Ra là mày!!!
Mã Tam hoảng sợ, sau đó gào lên như điên:
– Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng! Thằng kia đã sớm chết rồi, chết rồi mà, tao rõ ràng đã kiểm nghiệm DNA…
Mã Tam gào lên không phải không có căn cứ, lúc đầu Ngân Hồ mang về miếng thịt cháy đen, hắn sợ bị lừa nên đã nhờ lão K là một cao thủ kiểm nghiệm y thuật của tổ chức xác nhận qua, chứng minh chính là Hướng Nhật không sai.
– Vậy mày nói coi trên đời này có ai có thực lực như thằng Hướng này nữa không?
Hướng Nhật đấm ngay một đấm vào bức tường xi-măng bên cạnh, toàn bộ nắm tay cùng cánh tay đều lún sâu vào bên trong. Hai tên bên cạnh thấy vậy toàn thân run rẩy, nỗi sợ hãi lộ rõ trong mắt.
– Giờ tin chưa?
Hướng Nhật rút tay lại, kéo theo nhiều mảnh gạch vụn và đá nhỏ.
– Mày… chính mày đã giết người trong phòng thí nghiệm hai ngày trước sao?
Mặc dù thấy sức mạnh của đối phương biến thái không phải là người nữa, nhưng Mã Tam vẫn còn chưa tin hắn là cái tên đã chết kia. Trên thế giới này đúng là có một tên Hướng Nhật, nhưng cũng có thể còn có thằng biến thái khác nào đó giống hắn. Nếu thiệt vậy, thì quá xui xẻo lại gặp ngay cái tên ấy tại đây, nếu hắn cùng thằng Hướng có qua lại, thì việc hắn biết câu nói kia của thằng Hướng cũng không có gì kỳ quái.
– Không ngờ mày vẫn ngu vậy, không trách mày xúi tên nhóc con hồ ly kia hại ông mày. Đáng tiếc, mày tính ngu quá, ông mày bất tử!
Hướng Nhật cười điên cuồng, nhiều lần hắn tự thôi miên mình tới nỗi giờ đây lắm lúc cả hắn cũng tin vào cái chuyện ‘bất tử’ phản khoa học kia.
– Nói vậy đồ kia cũng là mày lấy?
– Không sai, vốn chỉ là do trò đùa nhất thời làm tao có ý tham, ai ngờ tụi mày đã biết bị cướp sạch mà còn quay lại đi tìm chết.
Hướng Nhật đưa tay vào túi quần móc ra cái điện thoại, cười nhạo nói tiếp:
– Chỉ cần tụi mày đụng tới thứ đó thì điện thoại của tao sẽ reo không ngừng hắc hắc… sản phẩm công nghệ cao đó! Cũng cảm ơn cái người đã dạy cho tao biết cái cách này. Bất quá tao rất tò mò, cái thứ đó mặc dù nhìn không đẹp nhưng được trang hoàng sắp xếp công phu ghê, mày bình thường mà nói thì có ngu như vậy đâu, hay mày chóng quên… A, tao biết rồi, mày nhất định cho rằng mấy thằng đàn em của mày sẽ dễ dàng tóm được tao. Ha ha…
Mã Tam nhìn thoáng qua Ngưu Nhị ở trong góc, coi như thừa nhận lời của hắn.
– Tao không muốn nhiều lời nữa, giờ tụi mày chỉ có một con đường: nói ra thằng chủ mưu sau lưng sai tụi mày, sau đó tao cho tụi mày chết thoải mái sung sướng một tí.
Hướng nhật dí súng vào người Mã Tam.
– Mày nghĩ là tao sẽ khai hả?
Mã Tam cũng không quá kém, sau khi trải qua một phen khiếp sợ chậm rãi nói. Có thể thấy tâm lý của hắn cũng cứng cỏi lắm. Trong lòng hắn cũng biết chắc một điều, đối phương chưa biết gì thì tuyệt đối không giết chết hắn, chỉ khi hắn nói ra rồi thì chắc chắn mạng hắn coi như xong.
– Tao đương nhiên biết tụi bây sẽ không dễ dàng khai ra, mà thiệt ra cái câu vừa rồi của mày là tao muốn nghe nhất đó.
Hướng Nhật cất súng, đi đến gần hai thằng.
– Mày, mày định làm gì?
Thấy được sức mạnh ghê gớm của tên bốn mắt này thì không ai có cách gì để giữ được bình tĩnh. Hai tên xã hội đen tuy nói đã từng vào sinh ra tử nhiều lần nhưng nhìn cái lỗ trên tường thì sởn gai ốc, tay chân bủn rủn.
– Tất nhiên là muốn giết mày rồi, cái loại vận động này rất có cảm giác, rất kích thích.
Hướng Nhật cười cười đầy bỉ ổi, hắn nắm cánh tay của Mã Tam, vừa vặn vừa kéo một cách từ từ. Như vậy chẳng những kéo dài sự đau đớn thống khổ mà còn có thể làm tăng sự sợ hãi. Cái này chính là hành hạ tra tấn tâm lý, có khi cách này so với hành hạ thân xác bình thường còn có hiệu quả hơn.
– Hãy nhanh giết chết tao đi!
Mã Tam đã đau đến nỗi mặt mũi co rúm, trên trán mồ hôi nhiễu ròng ròng xuống hòa với máu tươi, trên mặt mảng đỏ mảng trắng, càng nhìn hắn càng thấy kinh khủng.
– Ngươi không biết giết người là phạm pháp sao?
Hướng Nhật hơi vặn kéo mạnh hơn một chút, “rắc” một tiếng giòn giã vang lên. Khuỷu tay của Mã Tam lập tức rời ra, lòi cả ra ngoài da, phơi ra ngoài không khí.
– Á… á… á!
Mã Tam há to miệng, nhưng không cách nào nói thành lời, chỉ có thể không ngừng gào thét.
– Dễ chịu không?
Hướng Nhật cười tàn nhẫn, lè lưỡi liếm liếm môi:
– Ngàn vạn lần đừng khai ra sớm, chờ tao chơi xong đã rồi hãy khai.
– Mày…
Mã Tam mới vừa phun ra một chữ, lập tức gào lên thê thảm:
– Tao nói, tao nói.
– Thật là chán!
Hướng Nhật buông tay kia của Mã Tam ra:
– Sao mày không để tao chơi cho đã chứ?
Nói xong hắn còn làm ra vẻ mặt thất vọng.
– Tao có thể nói cho mày, nhưng mày phải cam đoan…
– Mày không có tư cách nói điều kiện!
Hướng Nhật lạnh lùng cắt lời hắn:
– Chết thống khoái hay thống khổ thì tự mày chọn đi!
– Được, tao hy vọng tao nói rồi thì sau đó mày có thể cho tao chết thống khoái.
Mã Tam đưa ra sự lựa chọn chữ chính xác, tuy hai từ chỉ khác nhau có một chữ nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, khác một trời một vực. Đau đớn như vừa rồi hắn không muốn lặp lại một lần nữa.
– Trước tiên chờ một chút.
Hướng Nhật cản Mã Tam đang muốn mở miệng nói, quay về tên Ngưu Nhị nằm gần đó chưa hề nói một tiếng nào từ nãy giờ, đá cho một cước:
– Mịa mày đừng hòng giả chết, mày cũng phải khai ra cho tao, nếu không… hừ, hừ!
– Tao cũng chỉ biết như nó mà thôi.
Ngưu Nhị thấy Mã Tam bị tra tấn, trong lòng cũng sợ hãi không thôi, nên khi vừa bị hỏi tới hắn lập tức trả lời luôn.
– Tụi bây có biết giống nhau không thì tao không rõ ràng lắm, nhưng tao sẽ đem tụi mày tách ra mà hỏi, sau đó đối chiếu coi tin tức tụi bây khai đúng sai chỗ nào, có vậy tao tin tụi bây sẽ nói ra những điều làm tao hài lòng!
Hướng Nhật thoải mái nói một tràng dài.
Ngưu Nhị cùng Mã Tam liếc nhau, đều thấy vẻ tuyệt vọng trong mắt người kia.