Dù dâm đãng đại ca đầy thiện ý nhắc nhở, hai người Hướng Nhật cũng không cúp học, bất quá trong lúc mọi người đang học ở trường thì hai bọn họ lại ngồi trong nhà đọc sách. Cái này không thể gọi là trốn khóa được, mà là dời khóa từ trường về nhà. Hắc hắc, người đọc sách thì làm sao trốn học được chứ? Học ở đâu cũng vậy, có thể nói tinh thần của Khổng lão được phát huy đến tận cùng rồi đó.
– Này em, từ trưa tới giờ, anh làm gần như không ngừng nghỉ rồi đó. Lưng của anh sắp gẫy rồi này, có thể để anh nghỉ ngơi một chút hay không?
– Không được! Người ta còn đau! Anh nhanh lên coi!
– Ai, ôi…!
Hướng Nhật buồn bực thở dài, gia tăng tốc độ, hàng loạt các thanh âm “bẹp, bẹp” vang lên.
– Tìm đúng chỗ có được không? Nghiêng trái chút… kéo lên trước chút… qua phải chút nữa… sao mạnh tay vậy, anh muốn chết à!
– Đổi tư thế được không? Anh mệt muốn chết nè!
– Đừng quấy rầy người ta đọc sách! Hứ, chỉ cần tôi thoải mái là được, anh cực nhọc hay không đâu có liên quan gì tới tôi chứ!
– Sao em tuyệt tình như thế chứ? Mình thì tiêu sái hưởng thụ, để anh chịu khổ vậy sao?
– Hắc hắc, nhớ ai đó chẳng phải tự hào là kỹ thuật siêu lắm mà? Hứ, giờ tôi cho anh cơ hội thể hiện đó. Hi hi, không ngờ anh cũng khá ha, thực muốn làm người ta sáng mắt ra chiêm ngưỡng đó. Mà nè, xem anh kỹ thuật thuần thục như vậy, chắc đã từng làm cho nhiều em lắm rồi đúng không?
– Đúng vậy, em là người thứ 3569 đó!
– Đi chết đi! Trâu ngốc mà còn đòi ba hoa khoác lác, hứ!
– Bộ cứ trâu ngốc là không được ba hoa khoác lác à?
Sở sở thoải mái nằm trên giường, cằm tỳ lên chiếc gối mềm, chăm chú đọc một cuốn tiểu thuyết tình cảm dựng trước mặt.
Hướng Nhật ngồi kế bên, tư thế quái dị, vẻ mặt thống khổ, hai tay xoa xoa bóp bóp hai đầu vai Sở Sở. Thực chẳng lời lãi gì mà. Cũng tại Sở mỹ nhân ở nhà ăn mặc gợi cảm quá làm gì để mình nảy ý muốn chiếm tiện nghi của nàng. Giả bộ vô tình nói ra mình có tuyệt kỹ xoa bóp, cô nàng này quả nhiên vẫn chưa biết hối hận là gì, chưa gì đã muốn thử tay nghề của mình ra sao, hừ hừ…..
Hướng Nhật lần đầu tiên vào phòng ngủ của Sở tiểu thư, tâm lý cực kỳ hưng phấn, tiểu đệ đệ cũng đã ngẩng cao đầu tưởng muốn thoát ra ngoài hưởng thụ…Nhưng mà, Sở Sở không biết hưởng thụ cái việc tốt đẹp kia, lấy cái khăn rộng che lưng lại chỉ chừa phần phía bờ vai, mắt đầy đắc ý cười nói:
– Bắt đầu nào!
Sau đó Hướng Nhật phát hiện mình chẳng có lời lãi gì cả. Cô nàng này thực dã man ác độc mà, dùng cánh tay bị thương uy hiếp mình không cho chạm vào giường của nàng, không cho nhìn ngó lung tung, không được quấy rầy nàng xem sách, không được… Vốn lưu manh định thừa thế sờ mó lung tung, nhưng giờ hắn phát hiện một lý do khiến hắn không cần thiết phải làm thế nữa.
Hướng Nhật vô thức mà xoa bóp, hai tròng mắt nhìn chằm chặp vào mông Sở Sở. Khăn mặt to dù sao cũng không phải là chăn, nên chỉ che được khoảng một nửa người nàng mà thôi. Cô nàng hình như không phát hiện ra điểm này, vẫn chăm chú đọc sách, có khi cao hứng hai chân vung vẩy, khiến cái váy ngắn mặc trong nhà không thoát khỏi tầm mắt độc ác của tên lưu manh.
Là màu trắng! Hướng Nhật thầm khẳng định. Lại còn là số nhỏ nữa, cho nên không bao trùm được cặp mông tròn trịa của nàng. Mỗi khi váy lay động, có thể thấy được da thịt trắng nõn nà ẩn hiện.
– Em à, da của em thực mịn màng a!
Hướng Nhật thầm nuốt nước miếng.
– Còn cần anh nói! Người ta còn không tự biết sao?
Sở Sở quay đầu, phát hiện tên lưu manh đang nhìn bộ vị mẫn cảm đó của mình, lập tức gắt giọng:
– Hỗn đản! Làm gì đó! Cẩn thận tôi móc mắt anh đó!
– Ây, ây, ây, cô bé, anh giúp em xoa bóp lâu vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao chứ? Xem một chút thì đâu có mất mát gì.
Hướng Nhật bất mãn nói.
– Không cho nhìn!
Sở Sở kéo cái khăn xuống thấp chút che lại phía dưới váy, hai chân trắng bóc, thon dài đồng thời đan chéo vào nhau.
– Coi như em lợi hại! Anh quyết định đình công, không làm nữa!
Hướng Nhật hung hăng nói, đồng thời đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
– Đứng lại!
Sở Sở thét lên chói tai.
– Làm gì? Muốn giữ lại hả? Nói cho em biết, dù em bây giờ có cởi sạch quần áo ra…anh cũng lập tức ……không đi nữa, hắc hắc.
– Đồ lưu manh, anh sao không chết đi! Đầu óc toàn tư tưởng xấu xa… tôi chỉ muốn hỏi anh, chiều nay không có tiết, anh ra ngoài với người ta một chuyến được không?
– Ra ngoài hả? Ở nhà không phải tốt hơn sao? Ra ngoài tìm phòng làm gì? Lãng phí tiền bạc lại không vệ sinh, chẳng lẽ em thích ở bên ngoài….
Hướng Nhật vẫn chưa nói xong, Sở Sở đã cầm cuốn sách trong tay đánh vào người hắn.
– Tôi rủ anh ra ngoài cùng tôi mua quần áo mà, anh nghĩ gì vậy hả? Đồ xấu xa à, hận anh chết được! Dù sao cũng mặc kệ, anh nhất định phải đi.
– Em mua quần áo thì liên quan gì tới anh chứ? Cũng không phải là mua cho anh, không đi!
Hướng Nhật bĩu môi, tưởng lão tử là phu khuân vác hay sao chứ ?
– Mua cho anh mà. Quên rồi hả? Mai phải tới nhà của tôi mà, không thể ăn mặc tùy tiện được. Xem phong cách ăn mặc của anh kìa, tởm quá đi.
– Vậy cho anh sờ một cái thì mới đi.
oOo
Khu vực Đông Thành được xưng là khu thương mại đệ nhất tại Bắc Hải, đương nhiên sẽ không thiếu các cửa hiệu cao cấp. Sở Sở sinh ra là con nhà hào phú, nhu cầu tất sẽ khác người, đi một loạt quanh các cửa hàng bán quần áo cao cấp với nhãn hiệu có tiếng vang lớn trên thị trường quốc tế mà chọn lựa.
– Em à, đừng chơi anh thế! Chỉ mua một bộ quần áo thôi mà, không cần phải lượn lờ tới lui nhiều như vậy chứ?
Hướng Nhật bất đắc dĩ nhìn Sở Sở phía trước vẫn đang hăng hái xông chỗ này vọt tới chỗ kia, không khỏi hoài nghi nàng ta giúp hắn chọn quần áo hay là đi ngắm đồ đây.
– Hứ, thật không có phong độ chút nào cả, người ta đang giúp anh lựa chọn một bộ đồ thích hợp nhất mà, cằn nhằn gì chứ!
Sở Sở quay đầu lại lườm hắn một cái, tiếp tục ngó nghiêng.
– A, tìm được rồi, là chỗ này!
Sở sở đột nhiên vui mừng kêu lên.
– Hướng Quỳ, mau tới đây.
– Biết rồi!
Hướng Nhật cười khổ, “tới đây” của nàng cũng là vài lần rồi, hy vọng đây là lần cuối cùng. Vội vàng bước theo nàng, tiến vào trong cửa hàng “Armani”. Cô bé này đúng là biết chọn chỗ a.
Trong cửa hàng có vài nữ nhân viên trông xinh xắn, thấy khách tới, một người trong số họ mỉm cười tiến lên bắt chuyện.
– Hai vị cần gì không? Chúng tôi có một số kiểu mốt nhất cho mùa hè năm nay, nam nữ đều có.
– Có thể mang ra cho tôi xem một chút không?
Sở Sở nghe được hai mắt tỏa sáng.
– Được chứ, xin mời qua bên này!
Nữ nhân viên mỉm cười đưa tay ra hiệu.
Sở Sở cao hứng theo sát nữ phục vụ viên, tựa hồ đã quên mất còn có một tên lưu manh ở phía sau.
– Tiểu thư, cái váy này rất thích hợp với cô, mặc vào khẳng định có thể làm nam giới mê đắm, đặc biệt là vị tiên sinh phía sau.
Nữ phục vụ viên thấy nàng nhìn chằm chằm vào bộ váy màu xanh xám da trời đang trưng bày, nên tiện thời mở miệng thuyết phục, giúp nàng hạ quyết tâm mua.
– Thật vậy ư? Để tôi thử xem.
Sở Sở miệng cười như hoa, đưa mắt liếc liếc tên lưu manh một cái rồi bước vào vào phòng thử quần áo.
“Có lẽ trước kia ta không nên sờ vào mông của nàng!”
Thấy cô nàng hoàn toàn quên chủ ý ban đầu là tìm mua quần áo cho hắn chứ không phải cho chính mình, Hướng Nhật chỉ đành than thân trách phận.
– Tiên sinh, bạn gái của ngài thật xinh đẹp!
Mặc dù Hướng Nhật ăn mặc lôi thôi, thậm chí so với người bình thường còn quê hơn, nhưng không biết tại sao, nữ nhân viên này có dự cảm là mình không nên khi dễ hắn.
– Cũng đẹp, nhưng còn thua cô chút.
Hướng Nhật trong lòng đang phiền muộn, thấy có người nói chuyện nên cũng vui vẻ đáp lời.
– Tiên sinh, ngài thật biết đùa mà!
Nữ nhân viên vẫn duy trì nụ cười trên môi.
– À, cô có thể chọn cho tôi một số bộ đồ thích hợp được không ?
Hướng Nhật liếc vào phòng thử đồ, cô bé còn chưa ra nữa kìa, thôi mình chủ động tìm quần áo cho chính mình vậy.
– Xin hỏi tiên sinh thích kiểu quầ̀n áo thế́ nào?
Nữ phục vụ lễ phép hỏi.
– Sao cũng ổn, miễn là không quá trang trọng là được.
– Vậy tôi sẽ chọn giúp ngài một vài bộ, bảo đảm tiên sinh sẽ hài lòng.
Nữ nhân viên đề nghị.
– Cứ thế đi.
– Vậy được, ngài chờ một lát, tôi sẽ nhanh chóng trở lại.
Vì bên này gian là khu quần áo của giới nữ, nữ phục vụ phải đi tới khu bán đồ dành cho nam.
– Hướng Quỳ, cô gái kia đâu rồi?
Sở Sở đi ra khỏi phòng thay đồ, phát hiện không thấy nữ nhân viên kia đâu, nghi hoặc hỏi.
– Đi chọn giùm anh một vài bộ đồ.
Hướng Nhật cảm thấ́y trước mắt sáng ngời, nhìn Sở Sở vừa thay y phục mới xong, thầm khen ánh mắt của nữ nhân viên kia thật là khéo. Chiếc váy màu xanh xám da trời không những hợp với nàng mà nó còn khiến cho Sở Sở với vóc người cao và thon đột nhiên toát lên một vẻ quyến rũ mê người. Phần dưới váy lộ ra một đôi chân trắng xinh xắn, thực khiến người ta nhìn mãi không thấy chán.
– Hi, thấy sao? Có đẹp không?
Sở tiểu thư xoay vài vòng, cao hứng nhìn hắn.
– Đẹp lắm, thật sự rất cuốn hút!
Hướng Nhật ca ngợi không hết lời, nhẹ nhàng ôm lấy nàng đưa tới trước gương.
– Phải không đó?
Sở Sở vừa thẹn thùng vừa vui sướng, hài lòng nhìn hình ảnh mình trong gương, không phát hiện trong mắt đại lưu manh hiện đầy vẻ bất lương.
– Tất nhiên rồi, Sở sở vốn xinh đẹp mà, hơn nữa trong bộ váy này quả thực giống như tiên nữ hạ phàm, Hằng Nga cũng phải thẹn.
Hướng Nhật tay khoác lên vai nàng, lén lút từ từ hạ xuống, đến gần mông thì dừng lại.
– Cám ơn…á, đáng ghét! Bỏ tay anh ra mau!
Sở Sở cuối cùng nhận ra được ý đồ của hắn, sẵng giọng nũng nịu nói.
– À, à, cái váy này xem ra ngắn quá, thực ra tay của anh để trên vai em, không biết thế nào mà tự dưng lại trượt xuống phía dưới…
– Xạo quá đi! Anh còn muốn gạt tôi? Hứ, tôi mặc kệ, anh đã sờ soạng rồi, vậy mai mốt tôi yêu cầu cái gì anh không được từ chối.
Sở Sở căm tức nhìn tên lưu manh, mình có lòng tốt với hắn như thế mà lại còn lợi dụng khi dễ mình, hứ, cho ngươi chết.
Hướng Nhật đang muốn nói gì nữa, thì bên cạnh vọng tới một giọng nữ̃ đầy ngạc nhiên lẫn vui mừng:
– Sở Sở, là em à? Ta thiếu chút nữa không nhận ra em rồ̀i!
– A, là chị à! Nhiều năm rồi không gặp chị.
Sở Sở vẻ mặt cũng trở nên vô cùng mừng rỡ.
Hướng Nhật quay đầu, phát hiện phía sau có một nam một nữ đang đứng, nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp quyến rũ. Hắn cảm thấy hai gương mặt này có vẻ quen quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Chương 12: Cùng đi ăn tối
– A Tử, tiểu thư này là?
Gã thanh niên tuấn tú lên tiếng, mắt cứ dán chặt lên mặt Sở Sở.
– Em không biết hả? Nàng là bạn chị hồi trung học, là hoa khôi của trường đó – Sở Sở, Sở đại tiểu thư.
Mỹ nữ được gọi là “A Tử” giới thiệu.
– Ra là Sở Sở tiểu thư, cô khỏe không? Tôi là Tư Mã Dự, lần đầu gặp, sau này có gì xin chiếu cố!
Tư Mã Dự ra vẻ nho nhã nói.
– Chào anh! Tôi có thấy anh diễn kịch trên TV, rất khá nha.
Sở Sở cũng vui vẻ đáp lại.
– Cám ơn!
Tư Mã cười ngoác mồm ra, trong mắt lộ ra sự đắc ý.
Nghe Sở Sở nói xong, Hướng Nhật mới cảm thấy vì sao nhìn hai người này quen mặt. Nguyên lai hai người này là diễn viên của một xưởng phim có hồng nhân thế lực mạnh mẽ đỡ đầu, có cái tên rất bay bướm là Thuần tình tiểu sinh Tư Mã Dự và Thanh xuân ngọc nữ Lạc Phi Tử. Nhớ hồi xưa còn làm lão Đại, dù không mấy quan tâm tới những tin tức thời xự điện ảnh kiểu dạng này lắm, nhưng hai người này quả thực gần như thường xuyên xuất hiện trên mặt báo, quảng cáo, áp-phích hay tin tức thời sự, cho nên mới thấy bọn họ quen mặt, chỉ là không có giao tiếp thân tình mà thôi.
– Tử Tử, chị càng ngày càng nổi tiếng rồi, sợ là có ngày quên cả em mất thôi.
Sở Sở gặp lại bạn cũ cùng trường thời cao trung, không nhịn được cười đùa vui.
– Sao vậy được? Chị sao dám quên em chứ, chị còn chờ tới lúc già xin vào nhà em làm một chân gì đó sống qua ngày nữa kìa.
Lạc Phi Tử yểu điệu nói.
– À?
Tư Mã Dự nghe nói đến, trong lòng liền nháy động.
– Sở tiểu thư chắc rất thành đạt a?
– Tôi còn chưa tốt nghiệp.
Sở Sở có chút ngượng ngùng nói.
– Ha ha, ta nói nè Tư Mã, bình thường em không phải rất sáng suốt đó sao? Cớ gì mà giờ lẩm cẩm thế chứ. Nói cho em nghe nè, người ta còn đang là sinh viên, hơn nữa còn là công chúa của tập đoàn Chân Long thì còn cần làm chi ở bên ngoài nữa?
Lạc Phi Tử nhắc khéo.
– A! Thật quá thất lễ!
Tên tuấn nam hai tròng mắt nhất thời sáng ngời.
– Chắc là vì Sở Sở tiểu thư thật sự quá diễm lệ, khiến tôi bị lóa mắt mất rồi, nhầm lẫn thật không tránh khỏi.
– Tư Mã tiên sinh thật là hóm hỉnh!
Sở Sở che cái miệng nhỏ nhắn nhẹ giọng cười nói.
– Sở Sở tiểu thư không cần phải khách khí, cô cùng A Tử là bạn học, không bằng cũng giống chị ấy gọi tôi là Tư Mã đi.
Tư Mã vận dụng quan hệ, muốn rút ngắn khoảng cách.
– Hì hì…
– Ây, em cười đủ chưa? Có ai khen răng em trắng đâu!
Hướng Nhật thấy cô nàng vui sướng cười, rất bực bội nói.
– Đáng ghét! Người ta vui mừng gặp lại bạn học cũ mà anh cứ như vậy!
Sở Sở trừng mắt nhìn hắn.
– Sở Sở, anh ta là ai vậy?
Lạc Phi Tử vẻ mặt như phát hiện ra lục địa mới.
– Đúng vậy, Sở Sở tiểu thư, vị này là?
Tư Mã Dự giờ mới chú ý tới còn có người khác tồn tại. Thật ra thì hắn đã nhìn thấy nam nhân này rồi, chỉ là đối thủ quá tầm thường, hắn căn bản không để vào mắt.
– Anh ấy là bạn trai của tôi!
Sở Sở đỏ mặt nói.
– Cái gì! Không thể nào? Sở Sở em khi nào đã thành hoa có chủ rồi, cũng không nói cho chị biết một tiếng, có còn coi người ta là chị em tốt không đó?
Lạc Phi Tử vẻ mặt rất khoa trương nói.
Tư Mã Dự sắc mặt âm u nhìn cái tên nam nhân tầm thường trước mặt, lòng thầm so sánh một lần nữa, phát hiện căn bản chẳng có gì đáng để tâm, thử hỏi một con gà sao bằng được một con chim ưng như hắn chứ?
– Là gần đây mới quen mà, còn chưa kịp nói với chị!
Sở Sở lập tức giải thích, nàng cũng không muốn làm cho người bạn học cùng trường này hiểu lầm mình.
Tư Mã Dự nghe đến đó thở dài một cái, nói cách khác mình còn có hy vọng rất lớn. Lần này thật sự phải cảm ơn cô nàng A Tử này đã kêu mình cùng đi dạo phố, nếu không sợ sẽ mất đi một cơ hội tốt tới vậy.
– Không tính nữa, lần này ta miễn cưỡng chấp nhận, bất quá không cho có lần sau, còn dấu chuyện gì nữa là không tha cho em đâu!
Lạc Phi Tử ra vẻ uy hiếp.
– Được rồi, Lạc tiểu thư của tôi !
Sở Sở nói hết sức bất đắc dĩ.
– Loằng ngoằng quá !
Hướng Nhật lạnh lùng nói, cô nàng này thực ham buôn dưa lê, dám lơ là lão tử, trở về nhất định phải khi phụ nàng ta mới được.
– A, xin lỗi, xin lỗi !
Sở sở vội vàng đi tới bên người tên lưu manh, khẽ nói.
– Hướng Quỳ, trước mặt bạn học cũ cùng trường của tôi, anh có thể nể mặt chút không?
– Có lợi gì?
Hướng Nhật nhân cơ hội liền bắt bí.
– Anh…Hứ, cùng lắm để cho anh sờ người ta…à, hồi nãy anh vừa lén sờ người ta một cái còn chưa tính, giờ anh nhất định phải tốt với người ta!
Sở Sở nũng nịu cằn nhằn.
– Mặc kệ! Mà đó là dìu em ngắm váy mới trước gương vô tình động phải, không phải là cố ý gì a.
Hướng Nhật ra vẻ oan ức, khăng khăng nói.
– Vậy trở về cho anh sờ một cái theo ý được chưa!
Sở Sở nghiến răng trừng trừng nhìn hắn.
– Hợp đồng xong! Nhưng mà cũng phải đáp ứng anh là không có cười cợt với cái thằng ngố mặt chữ X kia đó nhá.
Hướng Nhật đưa ra điều kiện.
– Ai cơ? À, anh nói là Tư Mã Dự á?
Sở Sở kỳ quái nhìn lưu manh một cái, chợt hiểu ra nói.
– Tôi biết rồi nha, anh đang ghen nè, không lẽ yêu tôi rồi à?
– Bịnh hả! Anh nói yêu em hồi nào chứ, anh chỉ hứng thú với thân thể của em thôi, đừng quên anh đã nói qua nhất định phải kéo em lên giường rồi nằm đè lên.
Hướng Nhật mắt lóe sáng.
– Lưu manh! Mơ đi, trừ khi ngươi cưới người ta…Á, nhìn cái gì, người ta chỉ giả định thôi, không phải thiệt!
Sở Sở càng lúc càng lúng túng.
– À vậy phải kết hôn em mới chịu ngủ với anh? Vậy đơn giản thôi, ngày mai chúng ta cưới nhau, như thế tối nay chúng ta phải chăng có thể cùng giường thân ân ái rồi.
– Đi chết đi…
– Ây, hai vợ chồng son các ngươi tâm tình gì mà thì thà thì thầm bí bí mật mật vậy?
Lạc Phi Tử tò mò hỏi.
– Không có gì, anh ấy không vui vì hồi nãy trò chuyện với hai người mà không giới thiệu anh ấy mà thôi.
Sở Sở quay đầu lại nũng nịu đáp.
– Ra là vậy!
Lạc Phi Tử nhìn về phía tên bạn trai kia.
– Làm con trai cũng không nên nhỏ mọn như vậy chứ! Tôi và Sở Sở là bạn thân từ nhỏ đến lớn, tâm sự vài câu mà cũng có ý kiến sao?
– Có!
Hướng Nhật mặt không có chút biểu cảm, đốp chát luôn.
Sở Sở trong lòng cả kinh, tên chết bầm, mới vừa đáp ứng người ta là phải xử sự cho tốt, vậy mà chưa gì đã giở quẻ rồi? Nàng ta vội vàng đánh mắt ra hiệu cho hắn.
– Thực không phải thế a!
Hướng Nhật thấy bộ dạng vừa sợ hãi vừa tức giận của cô nàng vừa tức vừa sợ, quyết định không làm mất mặt nàng ta ở chỗ này.
– Ha ha… ha ha…
Lạc Phi Tử không tự nhiên, cười khan vài tiếng.
Lúc này nữ nhân viên bán hàng cầm một đống quần áo đi tới.
– Tiên sinh, quần áo chọn được rồi, ngài có thể thử xem.
– Không cần đâu, gói lại hết đi, tôi tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của cô!
Hướng Nhật vung tay lên.
– A? Toàn bộ gói lại sao? Nhiều lắm a! Ngài thật sự không định thử một cái sao?
Nữ nhân viên sững sờ.
– Đúng vậy, cứ vậy đi!
Hướng Nhật nói chắc chắn.
– Ồ, vậy tôi sẽ nhanh chóng gói ngay.
Cô ta nói xong liền cầm túi chuẩn bị bọc toàn bộ quần áo lại.
Lạc Phi Tử bên cạnh kinh ngạc nhìn nam nhân biến thái này, ai mà đi mua quần áo cũng giống hắn vậy thì tiền bán quần áo của các tiệm phải đếm gãy tay. Tư Mã Dự lạnh lùng bàng quan, biểu hiện của nam nhân này càng làm cho hắn hiểu được tên đó không xứng làm tình địch của mình, một chút phong cách cũng không có, đúng là thằng nhà quê ngu ngốc.
– Ây, anh không mặc thử, sao biết chắc là vừa hết chứ?
Sở Sở không hài lòng với thái độ mua quần áo của hắn.
– Không có gì đâu, ánh mắt của cô ấy rất chuẩn. Em không thấy người ta chọn đồ cho em rất đẹp và vừa sao? Mặc lên người của em khiến cho ai ai cũng phải ngưỡng mộ say mê.
Hướng Nhật liền nịnh bợ.
– Hi hi, anh nói thật đúng là như thế à?
Sở Sở bị lời ngon tiếng ngọt dụ hoặc, trong lòng cảm thấy vui vui.
– Em ở chỗ đây chờ một chút, anh đi thanh toán!
– A? Để em trả cho, nói là mua quần áo cho anh mà.
Sở Sở đi tới bên cạnh hắn thấp giọng nói.
– Sao hả? Sợ anh không có tiền thanh toán à? Yên tâm đi, cái váy em mặc anh cũng tính luôn, em cứ mặc nó, khỏi phải thay ra làm gì, coi như là món quà nhỏ anh tặng cho em.
– Cám ơn anh!
Sở Sở tới gần hắn, âm thầm móc ra một tờ chi phiếu đưa qua.
– Nếu như đem không đủ tiền thì cứ nói, hay dùng cái này của em mà trả.
– Không cần đâu!
Hướng Nhật thấy hơi cảm động, cô nàng này sợ mình sĩ diện hão nên âm thầm đem chi phiếu đưa cho mình, thật là khờ tới mức đáng yêu mà.
– Anh mang theo tiền cũng đủ mua luôn cả cái cửa hàng này, không sao đâu!
Hắn vừa nói vừa đem chi phiếu đẩy trở lại cố chủ rồi bước về phía bàn trả tiền.
Sở Sở cũng không dám tin lắm, nhưng cũng cầm chi phiếu bỏ lại vào trong ví nhỏ. Không ngờ động tác vừa rồi của nàng mặc dù kín đáo, nhưng vẫn bị một nam một nữ bên cạnh phát hiện, chỉ là bọn họ không chú ý tới động tác thu hồi lại chi phiếu của nàng.
Tư Mã Dự và Lạc Phi Tử nhìn nhau, thấy được nét khinh bỉ trong mắt người kia: Tên này đúng là loại đào mỏ mà. Lạc Phi Tử quyết định phải khuyên nhủ hảo tỷ muội của mình cho tốt, ngàn vạn lần đừng để cho bị người khác lừa. Tư Mã Dự thì càng ngày càng tự tin hơn, khóe miệng nhếch lên cười mỉm, tựa hồ Sở đại tiểu thư đã nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn vậy.
– Đi thôi, chúng ta về!
Hướng Nhật tay xách nách mang theo mộc đống túi, hướng tới Sở Sở nói.
– Ừ!
Sở Sở với tay cầm lấy cái túi đựng quần áo của mình.
– Sở tiểu thư, đã trễ vậy rồi, chúng ta cùng đi ăn tối được không?
Tư Mã Dự tận dụng cơ hội, vội đưa ra yêu cầu mời ăn cơm tối, đồng thời kín đáo nháy mắt ra hiệu với Lạc Phi Tử.
– Đúng rồi ha,vậy đi nha, nhiều người càng vui, Sở Sở đi thôi!
Lạc Phi Tử trong lòng cũng có tính toán riêng của mình, nghe thấy vậy liền hùa theo.
– Cái này….
Sở Sở hướng về phía lưu manh, đầy chờ đợi nói.
– Cũng tốt, mình đi!
Hướng Nhật nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, không đành lòng cự tuyệt.