Nhà hàng Bích Hải Thanh Thiên tuyệt đối có thể nói đẹp ngang ngửa với khách sạn Điện Hạ Phủ ở khu Đông Thành, chỉ là một bên kinh doanh nhà hàng, còn bên kia kinh doanh khách sạn.
Nhưng nếu nói chỗ ăn ngon nhất phải là Bích Hải Thanh Thiên. Hướng Nhật đối với chuyện này thật chẳng biết gì, sở dĩ hắn yêu cầu muốn ăn cơm ở chỗ này là bởi vì dựa theo tài liệu mới có được buổi sáng, một nhân vật trọng yếu gần đây liên tiếp xuất hiện ở chỗ này.
Ngay lúc này tại trong một cái góc tương đối yên tĩnh trong đại sảnh.
– Ơ này, mời anh ăn cơm có cần phải làm ra khuôn mặt đưa đám như thế không?
Hướng Nhật bất mãn nhìn nữ cảnh sát xinh đẹp đang ngồi đối diện nói.
– Nếu như ngươi cùng một người khác phái mà ngươi chán ghét nhất cùng ăn cơm, ngươi cười được không?
Thiết Uyển lạnh lùng nhìn hắn đốp chát.
– Ý của em cái tên khác phái đáng ghét kia chính là anh?
Hướng Nhật chỉ vào mũi của mình hỏi.
– Cuối cùng cũng có người có chút tự ái biết mình là ai.
Thiết Uyển cười khẩy nói.
– Nếu anh thật sự đáng ghét như vậy, em tại sao còn không đi?
– Tốt, câu này là ngươi tự nói đấy nhé, sau này đừng trách ta không giữ lời!
Thiết Uyển cầm lấy xách tay nhỏ đặt ở trên ghế, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
– Hướng Nhật nhàn nhã tựa lưng vào ghế, miệng lảm nhảm, bình thản nói:
– Có người nào đó nếu không có chút gì vào bụng miệng sẽ không yên, rồi ngứa miệng đi khắp nơi ăn nói lung tung…
– Xem như ngươi lợi hại!
Thiết Uyển vừa muốn bỏ đi, nghe thấy câu nói ý tứ uy hiếp của hắn lập tức đặt mông ngồi trở lại chỗ cũ.
– Thôi được rồi, nói như thế nào chúng ta cũng quen nhau đã lâu, hơn nữa làm như anh đây chưa từng giúp em không bằng, mà thái độ thù nghịch đối với ân nhân như vậy không phải hơi quá đáng sao?
– Nếu như ngươi chịu mang khẩu Desert Eagle đến sở cảng sát nộp, ta sẽ nhận ngươi là người quen.
Thiết Uyển cắn răng nói.
– Quên đi, nói chuyện với em mệt quá, không hợp tí nào. Nhưng mà nói thật, trên người em có một nơi thật sự rất đàn hồi, rất co dãn đó.
Hướng Nhật giả lả cười nói.
– Tên chết bầm kia! Ngươi dám nói thêm câu nữa ta còng ngươi về sở cảnh sát tội ăn nói tục tĩu với con gái đó .
Thiết Uyển dữ tợn uy hiếp.
– Bức xúc như vậy để làm gì? Em không muốn biết anh tại sao gọi em tới chỗ này à?
Hướng Nhật không thèm nhìn vẻ mặt dữ tợn của nàng, vẫn như cũ tà tà nói.
– Có chuyện gì nói đi, ta nghe đây.
Thiết Uyển ra vẻ bình tĩnh nói, nhưng trong thâm tâm lại đang nghĩ, cuối cùng là chuyện gì, nghe hắn nói hình như là chuyện quan trọng.
– Nếu như anh nói nơi này sắp xuất hiện một tên trùm buôn bán thuốc phiện, em tin hay không tin?
Hướng Nhật bắt đầu bày quỷ kế, thay vì tự mình ra tay, chi bằng để cho cô nàng hám lập công trước mắt ra mặt tìm hiểu, đến lúc đó mình chỉ cần đi theo sau cô nàng dọn dẹp, tự nhiên có thể bắt được bàn tay đen điều khiển sau hậu trường.
– Ta tin—người đó không phải ở tại ngay trước mặt ta sao?
Thiết Uyển trên mặt đầy vẻ trào phúng nói.
– Khỏi cần nói bóng nói gió, anh đây đang rất nghiêm túc. Anh nghĩ em vào nằm vùng ở trường đại học Kinh tế cũng là vì muốn truy tìm ra nguồn thuốc phiện đúng không? Đơn giản mục đích của chúng ta giống nhau.
Về phần tại sao biết mục đích của Thiết cô nàng nằm vùng ở trường đại học Kinh tế trong tài liệu sáng nay có đề cập qua, Hướng Nhật thầm bội phục người đã viết ra tài liệu này, ngay cả những hành động nhỏ như vậy của cảnh sát cũng có thể phân tích rõ ràng đạo lý bên trong, thật sự là nhân tài hiếm có, nói không chừng lúc nào đó gọi Hầu Tử đi gặp mặt một chút. Về phần tại sao Hướng Nhật không nghi ngờ tài liệu này có liên quan đến Hầu Tử hay đám đàn em của hắn hay không là bởi vì có đánh chết Hướng Nhật hắn cũng không tin đám côn đồ mấy tháng không tắm rửa này có thể có năng lực suy luận lô-gích như vậy.
– Ta làm sao biết được ngươi muốn hay không muốn đánh vào nội bộ của cảnh sát?
Thiết Uyển âm thầm cảnh giác, đối phương làm sao biết được bí mật lý do việc mình âm thầm nằm vùng ở đại học Kinh tế.
– Có thị trưởng đảm bảo, anh hẳn không có vấn đề gì nữa chứ?
Hướng Nhật đưa ra tên một người hy vọng cô nàng hết nghi ngờ băn khoăn.
– Hừ, đừng đưa thị trưởng ra dọa, ta nuốt không trôi cái kiểu này… Bất quá có sự đảm bảo của ông ta, ta sẽ tạm thời tin ngươi một lần, nhưng ngươi phải đem tin tình báo mà ngươi nắm được chia sẻ cùng cảnh sát chúng ta, hơn nữa ta đặc biệt yêu cầu ngươi đem khẩu Desert Eagle kia nộp cho cảnh sát.
Thiết Uyển mãi vẫn không quên khẩu súng chết người kia.
– Tin tình báo có thể cho em biết, nhưng còn súng thì không được, dù sao anh cũng thật vất vả mới có được.
Hướng Nhật tự nhiên sẽ không ngốc mà giao súng ra.
– Ngươi có biết hay không? Vũ khí này ở trong tay ngươi sẽ là hại biết bao nhiêu người dân thành phố?
Thiết Uyển ra giọng chính nghĩa nghiêm khắc nói.
– Phiền toái, em làm ơn chịu khó suy nghĩ một chút, anh không cầm nó giết người phóng hỏa làm sao lại gây nguy hiểm đến dân chúng?
Hướng Nhật khinh thường bĩu môi, tưởng ông đây là tên mặt trắng ngây thơ chưa từng lăn lóc ở đời sao?
– Tóm lại…
– Được rồi, anh biết nên làm cái gì rồi.
– Ngươi đồng ý? – Thiết Uyển không dám tin vào tai mình.
– Anh nghĩ chắc anh nên đổi đối tác làm ăn, có lẽ tên trùm buôn thuốc phiện này muốn biết kế hoạch của cảnh sát hơn.
– Ngươi nói vậy có ý gì? Muốn chống đối lại nhà nước à? Ta cảnh cáo ngươi, ta bất cứ lúc nào cũng có thể bắt ngươi tống giam vào ngục.
– Đúng lúc mấy ngày nay anh cảm thấy rất buồn chán chả có việc gì làm, muốn đến căn phòng nhỏ kia giải phiền, em giúp cho anh nhé?
Hướng Nhật không thèm quan tâm tới lời đe của Thiết Uyển, rõ ràng là lợn chết không sợ nước sôi.
– Đừng tưởng là ta không dám!… Được rồi, súng ngươi có thể không giao, nhưng không cho phép ngươi cầm nó đi làm hại dân lành, đồng thời có tin tức gì mới đặc biệt ngươi nhất định phải liên lạc với chúng tôi.
Thiết Uyển khẽ cắn môi, cuối cùng quyết định nhượng bộ.
– Sớm nói như vậy thì đã không thành vấn đề rồi, không cần phải lãng phí nhiều nước miếng như vậy… Bồi, lại đây một chút, cho gọi vài món.
Hướng Nhật nhìn một nhân viên phục vụ vẫy tay gọi.
– Thưa ông, xin hỏi ông muốn dùng gì?
Nhân viên phục vụ rất nhanh chạy tới, lịch sự lễ phép hỏi.
– Gì cũng được, có thứ gì giải khát là được.
– Xin lỗi thưa ông, ông có thể nói rõ một chút không? Chẳng hạn như ông muốn uống loại đồ uống nào.
– Cái này…Ta cũng không biết uống gì! Thôi, như vầy đi, anh mở cho tôi hai chai rượu vang đỏ tám mươi sáu tuổi, nghe nói loại này Tây Ta gì đều chuộng để giải khát.
Hướng Nhật phát huy tinh thần vô sỉ không biết xấu hổ là gì đến cực điểm.
Nhân viên phục vụ nghe xong trán nhăn tít , thứ này tên này có bao giờ nhìn thấy chưa mà gọi:
– Thưa ông, xin tha tội nhiều chuyện! Đồ uống giải khát có rất nhiều thứ, chẳng hạnh như nước, nước hoa quả… À, ông thật sự muốn rượu vang sao? Nếu như ông thật sự muốn tôi lập tức mở cho ông.
Nhân viên phục vụ muốn xác định người trước mắt có đang trêu đùa hắn hay là không .
– Anh cứ lấy mà mở đi! Được rồi, nơi này có món ăn ‘tình yêu’ không?
Hướng Nhật ánh mắt mập mờ liếc sang nữ cảnh sát đang ngồi đối diện.
– Có thưa ông, ông tới ăn hôm nay thật đúng lúc! Chúng tôi hôm nay vừa cho ra một món mới “Thiên hạ đệ nhất, duyên định kiếp này, tình tựa đá vàng, khắc cốt ghi tâm”, món này rất hợp với rượu vang đỏ ông gọi.
Nhân viên phục vụ ăn nói lưu loát giới thiệu món ăn mới.
– Cái món “Thiên hạ vô song” vân vân và vân vân cho hai phần, nghe tên kêu vậy không thể sai lầm, chắc là món ngon.
Hướng Nhật vuốt vuốt cái cằm không có một cọng râu.
– Dạ được thưa ông, xin chờ chốc lát, lập tức tới ngay.
Nhân viên phục vụ xoay người rời đi.
Mắt nhìn theo nhân viên phục vụ đã đi xa,Thiết Uyển trên mặt nổi gân xanh:
– Xem tiền của người khác là nhặt được à? Rượu vang đỏ tám mươi sáu tuổi? Ngươi có biết nó giá bao nhiêu không? Ngươi biết một tháng tiền lương của ta cũng không đủ trả không? Ngươi có biết số tiền này có thể cứu bao nhiêu trẻ em thất học không? Ngươi có biết nó có thể mua bao nhiêu lều vải quyên góp cho vùng thiên tai không? Ngươi có biết…
– Anh chỉ biết cái này không phải anh trả tiền.
Hướng Nhật nói một câu làm nàng nghẹn họng hồi lâu không nói thêm được một tiếng.
Thiết Uyển tức giận đến nỗi không thèm nhìn hắn nữa, quay đầu sang chỗ khác, đột nhiên ”ồ” một tiếng, giọng đầy kinh ngạc.
– Giờ mới nhìn ra sao?
Hướng Nhật khinh miệt nói, thực ra hắn đã sớm chú ý tới hai người đàn ông ngồi ở một cái bàn ăn cách hắn năm sáu bàn. Một tên là Gấu Xám của “Ngạ Lang Bang”, Hướng Nhật đã xem qua ảnh chụp của hắn, người cao hơn hai mét cho dù ngồi xuống cũng đủ làm cho người ta sợ hãi, còn tên kia gầy, cao cao, đeo một cặp kính mát nam. Căn cứ vào cái cằm sạch sẽ của hắn, tuổi chắc không lớn. Đeo kính mát rõ ràng là muốn che tai mắt người khác.
– Gấu Xám và Ba Khắc.
Thiết Uyển mặt mày nghiêm trọng nói ra tên của hai tên đó.
– Ba Khắc? Là ai?
Hướng Nhật có chút hứng thú nhìn tên đàn ông đeo kính mát, nhìn hai cánh tay rắn chắc cơ bắp cuồn cuộn mà suy, tên này tuyệt đối không dễ chọc vào.
– Thủ lĩnh thứ ba của tổ chức buôn lậu ma túy số một tại vùngTam Giác Vàng, “Thiên thần sa đọa mười tám cánh” , không nghĩ ra hắn cũng đến Bắc Hải, hơn nữa lại cùng người của “Ngạ Lang Bang” cấu kết.
Thiết Uyển đôi mắt lấp lánh thì thào nói.
– Nhân vật nguy hiểm như vậy tại sao không bắt hắn lại?
– Ngươi nghĩ ta không muốn sao? Không có chứng cứ làm sao bắt? Hơn nữa… nếu ta bắt hắn, không qua một ngày sở cảnh sát sẽ “thu gom” được rất nhiều loại bom, trái phá kiểu mới.
– Té ra cô còn có chút băn khoăn lo lắng, giết phéng đi không phải là gọn nhẹ sao?
– Chưa cần nói đến thực lực thật sự của hắn, chỉ nhìn đám cận vệ bên người hắn tuyệt đối không dưới hai chục, ngươi có nhìn ra được không? Nói không chừng trong bóng tối đang có người cầm súng chĩa vào chúng ta.
– Nói như vậy thật đúng là khó đối phó.
Thành thật mà nói Hướng Nhật cũng không coi tên đàn ông đeo kính mát vào đâu, hắn sợ chính là súng, mặc dù hiện tại thực lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục, ứng phó với uy lực của súng lúc vẫn được, nhưng mà đối đầu với súng bắn tỉa đột ngột bắn, trừ khi là chán sống, nếu không hắn thật là không muốn chống lại.
– Chú ý một chút, đừng nhìn lâu như vậy, Ba Khắc có thể trốn tránh cảnh sát quốc tế đuổi giết trong nhiều năm qua khẳng định có một năng lực trinh sát đặc biệt nhạy cảm, đừng để hắn phát hiện.
Thiết Uyển vuốt vuốt sợi tóc bên lỗ tai, nhỏ giọng nhắc nhở.
– Biết rồi! Em nghĩ rằng chỉ số thông minh của anh và em đều thấp giống nhau sao?
– Ngươi nói cái này là ý gì? Muốn chửi xéo ta hả?
Thiết Uyển vừa định mắng tiếp, đột nhiên nhìn thấy không xa sau lưng lưu manh có một người dáng quen quen vẻ mặt hơi cười, hơi bối rối phức tạp nhìn lưu manh.
– Nhìn anh say đắm như vậy làm gì?
– Không có gì! Chỉ là có ai đó đến cả bạn gái của mình cũng giữ không xong, đau khổ thật!
– Hâm à!
Hướng Nhật rất muốn đưa ngón giữa vào ngay mặt cô nàng, nhưng sợ ảnh hưởng tới hình tượng “đứng đắn” của mình nên cuối cùng nhịn, nhưng cũng theo ánh mắt của nàng quay đầu nhìn ra phía sau.
Ngồi tại bàn ăn cách chỗ hai người không xa, một đôi nam nữ tuổi còn rất trẻ, nam thì anh tuấn, mọi cử chỉ hành động đều có lực hấp dẫn khó tả, nữ thì xinh đẹp, chỉ là trên mặt có chút mệt mỏi hơi tái.
Hướng Nhật trong lòng chợt phừng phừng lửa giận, mỹ nữ sắc mặt tái nhợt kia không phải là đồ đệ của mình thì là ai? Còn cái tên đàn ông kia dám nhìn chằm chằm nàng lâu như vậy, ông đây muốn đập hắn.
Chương 46: Sư phụ, thật sự có thể sao?
Hướng Nhật đứng lên đi đến bàn ăn của Thạch Thanh, hai tay nắm chặt lại, dường như sợ không khống chế được bản thân mà làm ra việc điên rồ gì đó.
Thạch Thanh mặt mày nhăn tít, quơ đũa qua loa vài miếng còn không thì người như phát ngốc, chỉ có thỉnh thoảng bị anh chàng đẹp trai ngồi đối diện ép gắt quá bực mình mới đáp một hai câu.
Trên bàn toàn sơn hào hải vị, nàng mặc dù đang rất đói, nhưng lại không có chút hứng thú để ăn, đầu óc nghĩ vẩn vơ, “không biết sư phụ bây giờ ra sao….”. Chợt cảm giác được điều gì đó, Thạch Thanh ngẩng đầu lên nhìn phía trước, một bóng người quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.
– Xin, xin lỗi ! Tôi, tôi đi rửa tay một lát.
Thạch Thanh cảm thấy khẩn trương lẫn sợ hãi, anh chàng đẹp trai ngồi cùng bàn còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã đứng lên rời khỏi chỗ, hấp tấp đến nỗi đụng đổ chai rượu vang đắt tiền ở mép bàn cũng chẳng thèm ngó lại, chỉ muốn tránh khỏi bóng hình kia càng xa càng tốt.
– Tiểu Thanh!
Hướng Nhật từ xa vẫn nhìn dán lên người cô nàng, thấy cô nàng bối rối liền đoán chắc cô nàng muốn tránh mặt mình lập tức gọi to.
Thạch Thanh run bắn người, đứng im tại chỗ.
– Em muốn tránh mặt anh cho tới bao giờ?
Hướng Nhật nhẹ nhàng lại gần nắm lấy bờ vai thon, xoay mặt nàng đối diện với mình.
– Sư phụ!
Thạch Thanh hoảng loạn tránh né ánh mắt của hắn.
– Lần đó là anh không đúng, anh xin thề từ nay về sau không nói như vậy nữa, có được không?
Hướng Nhật nhẹ giọng an ủi, nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, nhưng lần này không có một chút ý nghĩ dơ bẩn nào cả.
Không có né tránh cũng không nói một lời nào, Thạch Thanh yên lặng hưởng thụ sự ấm áp dịu dàng hiếm có này. Mấy ngày nay phiền não trong lòng đã khiến nàng vốn kiên cường trở nên tiều tụy trông thấy. Một lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ ấm ức nói:
– Sư phụ… anh hôm đó thật sự quá đáng!
Lấy tay gạt nước mắt trên mặt nàng, lưu manh hận không thể tự tát mặt mình một cái. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút máu, hắn vội vã chuyển đề tài:
– Mấy ngày mới gặp lại, em gầy đi nhiều, có phải là cái thằng già… à ba em hành hạ em, không cho em ăn cơm hả?
– Không phải đâu! Là em… ăn không vô!
Thạch Thanh lúng túng phân bua.
– Vậy giờ anh mời em ăn cơm thì em có ăn được không?
– Không, không đâu! Nhưng mà…
Dù nàng còn chưa nói xong lời nhưng từ ánh mắt nhìn về phía bàn ăn có anh đẹp trai ngồi kia, Hướng Nhật biết nàng đang lo lắng chuyện gì.
– Yên tâm đi, việc này cứ giao cho anh. Em đứng đây đợi anh chút, anh đến đó nói vài lời.
Hướng Nhất nhẹ nhàng buông nàng ra, xoay người đi tới bàn anh đẹp trai kia.
– Biết mục đích tao đến đây làm gì không?
Lưu manh tỉnh queo ngồi vào ghế của đồ đệ mình.
– Biết! Mày chắc là muốn đàn bà của tao rồi.
Đẹp trai ngay lập tức ăn miếng trả miếng đốp chát lại.
Đương nhiên chuyện nhỏ này cũng không thể làm cho lưu manh vốn đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn kinh ngạc, điều khiến hắn kinh ngạc chính là giọng nói của tên đẹp trai đối diện! Thực tế không có gã trai nào có giọng nói giống như vậy… dễ nghe và ‘dễ thương’ quá đi! Đúng! Quá dễ thương! Hướng Nhật có chút hoài nghi trong lòng, lại thoáng thấy cái cổ trắng nõn của tên đẹp trai, hắn càng khẳng định suy đoán trong lòng.
– Mày là con gái à?
‘Anh đẹp trai’ hừ lạnh một tiếng:
– Ông mày đây ghét nhất là những thằng tự cho mình là đàn ông, nhất là cái loại giống đực không biết tôn trọng phụ nữ như mày!
‘Tới lúc đáo hạn nợ rồi sao? Nhanh vậy!’ Hướng Nhật vuốt sống mũi nghĩ thầm. Vừa mới ám chỉ nó là giống cái một cái thôi, không ngờ nó xả đạn trả thù lại ngay tức thì.
– Tao cảnh cáo mày, Tiểu Thanh là bạn gái của tao, mày mà làm chuyện gì không phải thì cẩn thận ông đây cắt phăng “tiểu đệ đệ” của mày!
‘Anh đẹp trai’ giọng ác độc uy hiếp.
– Anh đây lúc nào cũng hoan nghênh chú! Bất quá… chú em có cái khả năng đấy sao? Hay chú muốn dùng thứ khác để thiến anh?
Hướng Nhật cười vô cùng dâm đãng, mặc dù người đối diện là gái giả trai, lại có mái tóc ngắn, nhưng chả ảnh hưởng gì đến vẻ xinh đẹp của ‘hắn’ cả, ngược lại còn toát ra một sự cám dỗ đặc biệt khiến người ta nhẫn nhịn không được chỉ muốn xâm chiếm, chinh phục, chà đạp.
– Mày…
‘Anh đẹp trai’ mặc dù nghe không ra trong câu nói của đối phương có hàm ý sâu xa gì, nhưng nhìn cái vẻ mặt dâm đãng bỉ ổi của hắn thì khẳng định là hắn không phải đang khen ngợi lời đe dọa cắt thiến hắn của mình.
– Đừng có mà ở đây mày mày tao tao nữa, giờ tao dẫn Tiểu Thanh đi, mày mà cảm thấy chán thì cứ tìm thằng nào cơ bắp vạm vỡ tới mà ăn cơm chung đi nhé.
Hướng Nhật nói xong câu này, không để ý tới khuôn mặt vì tức giận co rúm lại của ‘anh đẹp trai’, đứng dậy bước nhanh rời khỏi.
– Đồ đàn ông xấu xa chết bầm!
Nếu không phải là đang ở nơi đông người thì chắc ‘anh đẹp trai’ sớm đã vớ lấy chai rượu quăng tới.
……
– Tiểu Thanh, mọi chuyện OK hết rồi em, chúng ta đi ăn cơm.
Hướng Nhật khoác vai cô đồ đệ đi tới chỗ cô nàng cảnh sát đang ngồi xem kịch từ đầu tới đuôi. Lúc này trên mặt cô nàng đầy vẻ kinh ngạc, dường như không thể nào giải thích nổi tên lưu manh nào đó làm cách nào mà yên chuyện nhanh như vậy.
– Sư phụ… người đó có đồng ý không?
Thạch Thanh nghi hoặc hỏi, đối với tên nào đó thì cô đã quá rõ rồi, chắc chắn là hắn không nói lời nào tốt đẹp như vậy.
– Đương nhiên! Em cho rằng anh là ai chứ? Sư phụ đây mà ra tay thì có chuyện gì làm không được nữa chứ?
Sự thật thì Hướng Nhật đã không để cho tên giả trai đó có cơ hội mở mồm cự tuyệt.
– Nhưng mà sư phụ, người ấy…
– Không sao, hắn ăn nói cũng ‘dễ thương’ lắm đó chứ. Còn dặn em là phải ăn nhiều lên, đừng có bỏ đói mình tới mức gầy trơ xương ra như vầy.
Lưu manh đang to mồm trợn mắt nói khoác thì đột nhiên đổi giọng hỏi:
– Đúng rồi! Em và hắn quen thân nhau lắm sao?
– Đúng vậy sư phụ! Người đó là bạn học thời tiểu học của em đó, với lại lúc còn bé nhà người ấy với nhà em ngay sát nhau.
Mặc dù không dám tin người ‘bạn trai’ kia của mình lại nói ra những lời thông tình đạt lý như vậy, nhưng thấy sư phụ truy hỏi về cái vấn đề có vẻ tế nhị này, nàng đành nói những lời này để cho hắn khỏi nghi ngờ mình.
– Nói vậy thì các em là hàng xóm rồi? Thật là đôi bạn trai gái thân thiết từ thuở ấu thơ.
– Anh đừng hiểu lầm, thật ra… thật ra… người đó là nữ đấy.
Thạch Thanh tâm lý khẩn trương vội vàng ra sức giải thích.
– Sư phụ biết mà, đừng nói nữa, chúng ta ăn cơm đi.
Hai người đi tới trước bàn ăn, Hướng Nhật nhường chỗ ngồi cũ của mình cho đồ đệ, rồi kéo một cái ghế ở bên ngồi xuống.
– Hi! – Thiết Uyển đã lấy lại tinh thần, mỉm cười chào bắt chuyện.
– Hi! Chị khỏe chứ!
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mặt, Thạch Thanh có một cảm giác không thoải mái trong lòng, với lại cô gái này hình như là đã gặp qua ở đâu đó.
Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, Hướng Nhật mở lời giới thiệu:
– Đây chính là cô cảnh sát hôm đó bắt anh. Em chắc là đã gặp qua rồi, bất quá hiện tại hiểu lầm đã được giải tỏa cho nên cô ấy mời anh bữa cơm này coi như xin lỗi.
– Ra là vậy! – Thạch Thanh cúi đầu lầm bầm nói, mây mù trong lòng nàng tan đi không ít.
– Ngươi quả thật là quá nhẫn tâm a, có bạn gái xinh đẹp như thế này, mà ngươi vẫn còn khiến cho cô ấy tức giận.
Thiết Uyển vẫn chưa rõ chân tướng của sự việc, bắt đầu phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình mà răn hắn.
– Bạn gái?
Hướng Nhật liếc cô nàng đồ đệ đang cúi đầu ở bên cạnh, lại đánh mắt cảnh cáo cô nàng cảnh sát ý bảo: ông đây vừa mới giải thích rõ ràng với em nó xong, cô đừng có mà gây sóng gió nữa.
Nhưng hiển nhiên Thiết Uyển không có cái khả năng để ‘tâm linh tương thông’ với lưu manh, nàng lại càng hiểu nhầm ý nghĩa của lời cảnh cáo trong ánh mắt hắn:
– Sao, rõ ràng là ngươi sai còn không để người ta nói? Đám đàn ông các anh đều là cùng một loại giống nhau! Những gì quý giá trước mặt thì không biết trân trọng nắm giữ, đợi tới khi mất đi rồi mới vờ vĩnh tuôn ra ‘nước mắt cá sấu’…
– Ăn cơm, ăn cơm thôi…
Hướng Nhật cảm thấy nếu cứ tiếp tục để cho cô nàng điên rồ này mở mồm nói tiếp, có lẽ sẽ từ vấn đề kỳ thị nam nữ mà phát sinh đại chiến thế giới thứ ba mất. Vừa vặn đúng lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, lưu manh lập tức cắt ngang lời nàng.
– Thưa ông! Đây chính là món ‘bò bít-tết tình yêu’ mà ông đã gọi.
Mặc dù thấy trên bàn có nhiều hơn một người, nhưng người nhân viên phục vụ vẫn phớt lờ, chỉ khi đặt đĩa bít-tết xuống thì hắn hơi do dự, ba người hai phần bít-tết, nếu không xử lý thỏa đáng có khả năng khách hàng bất mãn sẽ dẫn tới phàn nàn.
Hướng Nhật thấy hắn bị khó xử liền chỉ tới trước mặt Thạch Thanh nói:
– Để một đĩa bên kia được rồi, tôi chưa cần ăn, cứ coi như là khách mới tới đi.
– Dạ vâng thưa ông!
Nhân viên phục vụ cảm kích nhìn hắn, đột nhiên có chút khó xử nói:
– Xin lỗi quý khách, bởi vì cái món tình… này hơi đặc biệt nên chỉ có thể chia hai, ông xem…
Có hai cô gái ở đây nên nhân viên phục vụ này khéo léo tránh dùng cái từ mẫn cảm ‘yêu’ kia.
– Không sao! Cứ theo quy định mà làm, nói không chừng bao nhiêu đây còn chưa đủ cho một mình tôi ăn đâu.
– Vậy thì tốt quá, xin ông chờ chút!
Tay phục vụ này đối với tên nam nhân trẻ tuổi trước mặt đầy hảo cảm, nếu như gặp phải người khác có thể sớm đã rủa hắn te tua rồi hoặc thậm chí là động tay động chận cũng không chừng.
Thiết Uyển đối với việc lưu manh cắt ngang lời nói khẳng khái của mình thì vô cùng bất mãn, chuyển tức giận thành hành động, cắt một phần năm miếng thịt bò hình trái tim rồi tống ngay vào miệng.
Hướng Nhật ra vẻ như không thấy ánh mắt giết người của nàng, ung dung ngồi ngắm cái miệng xinh xắn nhỏ bé vừa mới lấy lại được bình tĩnh của đồ đệ đang nhai thức ăn, lâu lâu hắn lại nói nhảm vài câu như:
– Thế nào Tiểu Thanh, mùi vị có ngon không?
Thạch Thanh đói bụng muốn chết, quan trọng nhất là nàng vừa giải tỏa được những khúc mắc trong lòng nên ăn uống rất thoải mái, cũng quên luôn hình tượng thục nữ của mình mà ngấu nghiến thức ăn trên bàn, nàng cắt miếng thịt nào miếng ấy to hơn miếng của cô nàng cảnh sát. Khi Thạch Thanh ăn xong Thiết Uyển còn chưa ăn xong nửa phần của mình.
Hướng Nhật nhìn thấy vẻ vẫn còn chưa thỏa mãn của đồ đệ liền cắt ngay một phần bò vừa được mang lên cho hắn:
– Dùng luôn phần của anh nghe! Cứ từ từ thôi!
– Sư phụ, thật sự có thể sao?
Thạch Thanh vừa liếm liếm môi vừa nhìn hắn, không kiêng dè hay giữ ý tứ gì, nhìn nàng giống như một đứa bé làm việc gì đó sai trái, ánh mắt khả ái tới cùng cực làm cho lưu manh ngây ngốc nhìn tới nỗi hóa đá.