– Anh còn bò về được à?
Sở Sở hậm hực nhiếc tên lưu manh khi hắn mới ló đầu vào cửa.
– Hì hì, ở nhà có đại mỹ nhân chờ anh, thực là muốn về từ lâu rồi nào ngờ lũ bạn học kéo lại dữ quá, thành ra anh không sao phân thân được!
Hướng Nhật mặt dầy nói dối mà không đỏ.
– Phải vậy không? Nhiệt tình tới mức phải đổi cả quần áo à?
Sở Sở thần sắc lạnh như băng nhìn hắn.
– Việc này để chút nữa rồi nói, trước hết để anh vào phòng…đổi dép cái đã.
Hướng Nhật tùy tiện tìm một lý do, nhanh chóng lủi vào phòng mình.
– Lưu manh, quay lại đây, người ta còn chưa nói xong…
Hướng Nhật nhanh tay đóng cửa lại, chốt khóa xong, đi tới đầu giường cởi cái áo phông rộng thùng thình ra, bên hông hắn dắt hai khẩu súng ngắn màu bạc, còn ở phía bụng là một tập tài liệu.
Tập tài liệu nghiên cứu điều chế A8 thì hắn nhét xuống đáy rương đựng sách, muốn câu con cá lớn sau này phải nhờ vào nó. Còn hai khẩu Desert Eagle, thành thật mà nói đúng là khó tìm được chỗ dấu thích hợp, nhét dưới gối không chừng sau này cô bé kia lên giường vô tình lục thấy rồi tưởng là súng đồ chơi lấy đi thì thật thê thảm!
Chẳng lẽ mỗi ngày mang theo? Quên đi! Lão tử trên người đã có một khẩu súng rồi, mang theo hai khẩu nữa làm gì?
– Bang, bang, bang…
Một loạt tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
– Làm gì đó!
Hướng Nhật đang thấy khó giải quyết, không thèm khách khí quát lên.
– Hỗn đản! Tự nhiên quát người ta? Mau mở cửa ra cho tôi!
Sở Sở tức giận nói.
– Chờ chút, anh còn đang thay quần lót.
Hướng Nhật trả lời qua quýt lấy lệ.
– Cái gì! Anh, cái người này còn đổi…anh rốt cuộc đã làm cái gì! Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh!
Sở Sở giọng đầy hậm hực.
– Nói nhảm gì đó!
Hướng Nhật vội vàng đổi đôi dép, ném súng xuống dưới giường, chạy đi mở cửa.
– Đáng ghét!
Sở Sở đẩy tên lưu manh ra chạy ào vào phòng, xăm soi nhìn ngó xung quanh.
– Ây, em à, đây là phòng ngủ của anh đó.
Hướng Nhật khó chịu nhìn nàng.
– Phòng ngủ của anh thì sao? Đây còn là nhà của tôi! Địa bàn của tôi, tôi làm chủ, muốn thế nào thì làm thế đó!
Sở Sở lớn tiếng cự lại.
– Được rồi, em muốn sao thì làm thế ấy, nhưng cũng đã 11 giờ hơn rồi, anh còn muốn nghỉ ngơi đó.
Hướng Nhật nằm ườn lên giường.
– Không được! Anh mới vừa rồi ở trong phòng lâu vậy, tôi nhất định phải kiểm tra rõ ràng, lỡ anh mang đồ nguy hiểm về thì sao?
Sở Sở vẫn đầy bất mãn, thậm chí còn muốn lục soát các chỗ khả nghi, coi xem có thể tìm ra cái gì mờ ám không.
– Em cứ tìm thoải mái, anh ngủ trước, khi ra nhớ khóa cửa phòng lại.
Hướng Nhật thích thú nhắm mắt lại, giác quan thứ 6 của cô nàng này thật cường hãn a, ngay cả chuyện mình đem đồ nguy hiểm về cũng cảm nhận được.
– Anh đứng lên cho tôi!
Sở Sở tìm kiếm một hồi không có kết quả, cuối cùng chú ý tới cái giường.
– Không dậy nổi!
Hướng Nhật lười biếng đáp lại.
– Hừ, hừ, tôi biết anh chắc chắn giấu giếm cái gì đó trên giường rồi, còn lừa người ta nói thay…cái kia. Hứ, đồ hỗn đản!
Sở Sở lật tung chăn trên giường lên nhưng cũng không thu hoạch được gì.
– Em đó, rốt cuộc muốn làm gì! Anh mà làm như vậy ở phòng em thì chắc sẽ bị mắng là đồ vô lại, bất lịch sự gì gì đó!
Hướng Nhật hai tay chống lên gối, ngồi dậy nói.
– Chết đi! Ây, anh bỏ tay ra, người ta phải kiểm tra gối đầu của anh.
Sở Sở thấy lưu manh tay vẫn tựa lên gối, hai mắt sáng ngời.
– Dưới gối không có cái gì hết, thật sự là không có, quả thật không có, anh mà gạt em anh không phải là người!
“Mà là thần” Hướng Nhật thầm nghĩ, ngoài mặt giả bộ ra vẻ khẩn trương.
– Anh tưởng nói vậy người ta sẽ tin anh sao?
Sở Sở nheo mắt nhìn hắn.
– Anh biết Sở tiểu thư xinh đẹp thông minh, nhất định sẽ tin tưởng anh.
Hướng Nhật mặt dầy đáp.
– Tôi đếm tới mười, nếu không bỏ tay ra, người ta sẽ … không để ý tới anh nữa!
Sở Sở gườm gườm đầy uy hiếp nhìn hắn.
– Được rồi, để em nhìn không bằng anh nói cho em biết.
Hướng Nhật cố ý thở dài một hơi.
– Hy vọng anh nói thật!
Sở Sở trừng mắt nhìn hắn.
– Kỳ thật cũng không có gì, chỉ có hai cái bao cao su và vài viên thuốc tránh thai mà thôi.
Hướng Nhật giọng vô cùng bình thản.
– Anh, anh… anh sao lại có loại đồ này? Anh là đồ hạ lưu mà! Thực vô sỉ!
Sở Sở tức giận mắng to.
– Nói đến hạ lưu vô sỉ, so với đại ca của em thì anh còn kém xa. Đại ca không phải nói rồi sao? Kêu chúng ta chú ý một chút, an toàn khi ân ái, đề phòng có thai, nhất định phải dùng mỗi khi quan hệ…
– Đồ lưu manh!
Sở Sở hét to một câu, mắc cỡ chạy ra khỏi phòng, mặt đỏ bừng bừng.
– Ê, chạy đi đâu, em lúc trước đã đáp ứng cho anh sờ một cái mà, chẳng lẽ muốn nuốt lời hay sao chứ?
Hướng Nhật rốt cục nhớ lại còn có chuyện tốt vậy chờ mình, lập tức đuổi theo.
Thấy cô nàng đã ngồi trên ghế sa lông xem TV, Hướng Nhật ngồi xuống bên cạnh nàng, nhắc nhở:
– Em đó, nói không giữ lời! Hứa hẹn điều gì mà không làm, người khác sẽ coi thường cho coi.
– Tôi không cần người khác phán xét!
Sở Sở vẫn nhìn chằm chằm vào TV.
– Nói như vậy là em muốn quịt nợ?
Hướng Nhật không hảo ý nhìn nàng.
– Hứ!
Sở Sở tiếp tục xem TV, không đếm xỉa đến tên lưu manh kế bên.
– Ta nhớ ai đó nói ngày nào tháng nào muốn ta tới nhà người đó một chuyến, gặp ông già của người ta, vạn nhất là lỡ miệng nói gì đó không hay, không biết người nào đó sẽ ra sao đây ?
Hướng Nhật lẩm bẩm như đang suy nghĩ việc gì đó quan trọng.
– Anh lại uy hiếp người ta à?
Sở Sở nhỏm lên như mèo bị đạp trúng đuôi.
– Có sao? Anh chỉ muốn hưởng chút thù lao mà thôi!
Hướng Nhật giọng bình thản.
– Lưu manh! Lần này thôi nha, sau này không có nữa!
Sở Sở ủy khuất cắn môi.
– Nhanh lên nào, tới đây, anh thực không đợi nổi nữa rồi !
Hướng Nhật mập mờ nói, cố ý trêu cô nàng.
– Không thích! Anh muốn thì…tự mà tới.
Sở Sở giọng nhỏ như con muỗi bay qua.
– Thật là, phiền toái quá đi! Em không biết phối hợp sao?
Hướng Nhật bực bội duỗi tay ra vuốt ve cặp mông tròn lẳn của nàng.
Sở Sở toàn thân run lên, cực độ phẫn nộ nhìn chằm chằm lưu manh, hận hai mắt không thể phun ra Lục Mạch Thần Kiếm đem tên hạ lưu vô lại trước mặt bắn chết cho rồi.
– Em à, cách một lớp váy không có cảm giác gì hết, có thể để anh tiến vào trong…
Hướng Nhật được đằng chân lân đằng đầu, còn trả lời hắn là một cú đá của Sở Sở.
– Anh đi chết đi!
– Ây, em độc ác quá mà, anh phải kiện em mưu sát chồng!
Hướng Nhật từ dưới đất lồm cồm bò dậy.
– Tôi đã thực hiện lời hứa rồi! Bây giờ chúng ta không thiếu nợ gì nhau nữa !
Sở Sở lạnh lùng nói.
– Cái gì! Có lầm hay không? Anh còn chưa kịp làm gì mà!
Hướng Nhật phân bua chỉ vào Sở Sở nói.
– Cút ra xa một chút! Hứ, tôi không quen anh!
Sở Sở dáng vẻ như nhìn thấy cừu nhân truyền kiếp.
– Anh quen em là được!
Hướng Nhật hắc hắc cười, lại ngồi xuống bên cạnh nàng, cùng nàng xem phim truyền hình.
– Tôi hỏi anh, quần áo anh sao lại thay đổi như thế?
Sở Sở đột nhiên quay đầu lại hỏi.
– Cái này…
– Lập tức trả lời! Không được bịa chuyện gạt người ta!
Sở Sở thanh âm sắc nhọn vang lên.
– Anh trên đường về thấy một đứa bé bị rơi xuống sông, không chút do dự nhảy xuống cứu nó, quần áo trong quá trình hy sinh sức lực cứu người mà vinh quang rách vài chỗ, cho nên anh đành phải vào cửa hàng bán quần áo tìm mua một bộ mới. Báo cáo xong!”
Hướng Nhật nói luôn một hơi.
– Nói trôi chảy như thế, có phải đã tính sẵn để gạt người ta phải không ?
Sở Sở hậm hực liếc xéo hắn.
– Không dám, lừa trời, dối đất, gạt thần dọa quỷ cũng không dám lừa người vừa xinh đẹp vừa trí tuệ như Sở sở tiểu thư đây!
Hướng Nhật vẻ mặt nghiêm túc nói.
– Hừ, thách anh cũng không dám!
Sở Sở được hắn nịnh bợ toàn thân cảm thấy thoải mái, gác hai chân lên trên đùi hắn, nũng nịu hỏi:
– Vậy bạn học cũ của anh đi đâu mất chứ ?
– Bạn học nào?
Hướng Nhật nhìn cô nàng thể hiện phong tình như vậy, nuốt nuốt nước miếng ừng ực
– Là anh nói mà? Còn giả bộ hả?
Sở Sở thiên kiều bá mị liếc hắn một cái.
– A, em nói là tên đó à, bọn anh mấy năm rồi không gặp nên nói chuyện vui lắm, không ngờ quay qua quay lại đã mấy tiếng rồi. Anh do nhớ ra trong nhà còn có đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành chờ mình, nên tức tốc muốn trở về.
– Phải vậy không? Không phải nói bạn học nhiệt tình lắm sao? Sao không giữ anh lại qua đêm?
Sở Sở như vô tình, buột miệng hỏi.
– Giữ lại làm gì ? Em là người anh thương nhớ mà!
Hướng Nhật nhìn chằm chằm cặp đùi trắng trẻo mềm mại, trong lòng ngứa ngáy không nhịn được, hai tay lén lút vuốt ve.
– Coi như anh còn có chút xíu lương tâm…… Ai, không được cử động nữa! Tôi cảnh cáo anh, ngàn vạn lần không được vượt qua đầu gối, đầu gối cũng không được sờ! Được rồi, vậy bạn học đó so với người ta như thế nào?
Sở Sở hỏi một câu làm Hướng Nhật hoang mang không hiểu.
– So gì? Tại sao phải so?
– Người ta muốn nói là có …. xinh đẹp hơn người ta không?
“A ! Không thể nào?” Cô nàng này chẳng lẽ ghen rồi? Hướng Nhật đình chỉ động tác tay, kỳ quái đánh giá nàng.
– Bạn học cũ của anh là nam mà, làm sao so sánh được với em.
– Nam à?
Sở Sở kích động co chân lên.
– Anh khẳng định là không gạt người ta?
– Khẳng định, khẳng định….
Hướng Nhật vô thức trả lời, hai mắt trừng trừng nhìn thẳng tắp vào giữa hai chân nàng, nguyên lai cô nàng co hai chân lên vô ý lộ ra cái quần lót màu trắng bên trong.
– Anh nhìn cái gì! Đồ lưu manh!
Sở Sở phát hiện vấn đề, vội khép hai chân lại, ném cái gối ôm vào người hắn.
– Người ta đi ngủ đây, ngày mai còn phải đi học.
Nói xong, trên mặt không dấu được hưng phấn chạy ào vào phòng ngủ.
Hướng Nhật nhớ lại quang cảnh vừa thấy, không biết bên trong nữa thì có bộ phận tuyệt vời thế nào, đột nhiên nhớ ra sợi lông đen trong phòng tắm, nhất thời toàn thân bốc lửa. Chưa được, phải đợi một thời gian nữa đã. Tiểu yêu tinh này sớm muộn cũng sẽ lọt vào tay lão tử.
– Mẹ nó, lửa lớn quá rồi, phải tắm nước lạnh hạ hỏa đã!
Chương 16: Có tin anh tối nay tập kích em không?
– Sư phụ, anh cho rằng động tác của em có vấn đề phải không?
Bên trong phòng tập của nhu đạo xã đoàn,Thạch Thanh vẻ mặt đầy mong đợi nhìn nam nhân trước mặt.
– Không sai, đòn thì chuẩn rồi nhưng lực thì yếu quá.
Hướng Nhật không kiêng dè hất cho nàng một gáo nước lạnh.
– Aiii…
Thạch Thanh thất vọng không thể dùng lời nào diễn tả.
– Như thế nào mới có thể gia tăng lực lượng đây?
– Muốn tăng cường lực lượng cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, phải từ nhỏ kiên trì rèn luyện, lực lượng mới có thể từ từ mạnh dần lên. Giống như thân thể người ta phát dục vậy, ví dụ nhìn em đi, trước hết lúc còn nhỏ phần trước ngực…à, cơ bắp của em nhất định chưa to được như bây giờ đúng không? Đó là do em không ngừng cố gắng rèn luyện, hơn nữa bình thường ăn uống đầy đủ, hấp thụ các chất dinh dưỡng mới có được thành tựu vĩ đại như bây giờ. Trên thực tế, em căn bản không cần phải làm gì hết, càng lớn lên thì nó cũng sẽ phát triển theo thôi, chỉ là nếu so với việc có rèn luyện thì không bằng. Trở lại vấn đề tăng cường lực lượng, nếu như không trải qua rèn luyện thì sức lực sẽ không khác người thường, còn một khi đã cố gắng rèn luyện, lực lượng sẽ càng ngày càng mạnh hơn. Em hiểu không?
– Em… không hiểu lắm.
Từ lúc tên lưu manh cố ý đem cơ bắp trước ngực của nàng làm ví dụ, Thạch Thanh mặt đã đỏ bừng, câu tiếp theo càng không chú ý, hơn nữa tên lưu manh nói liến thoắng một hồi, tuy cũng có chút đạo lý nhưng còn khiếm khuyết nhiều, có thể coi là phế thoại cũng được.
– Không hiểu cũng không sao, có gì cứ hỏi anh, vì là sư phụ của em nên anh nhất định sẽ chỉ dạy tỉ mỉ.
Hướng Nhật mặt đầy vẻ du côn dâm đãng trả lời.
– Cám ơn, cám ơn sư phụ!
Thạch Thanh khom lưng cúi chào.
– Không cần khách khí! Được rồi, gần nhà em ở có khách sạn, tửu điểm hay đại loại như vậy không?
Hướng Nhật tùy ý hỏi.
– Có, sư phụ!
Thạch Thanh thành thật trả lời.
– Vậy là ổn, sau này có gì không hiểu, em có thể đến chỗ nào đó đặt phòng, sau đó thông báo cho anh biết một tiếng, anh sẽ nhanh chóng đến.
Hướng Nhật quyết định vươn cánh tay tà ác túm lấy đồ đệ. Hai ngày nay bị đè nén dục hỏa không chỗ phát tiết, Sở cô nàng lại không chịu phối hợp, không có biện pháp thì đành phải động não dụ hoặc đồ đệ xinh đẹp ngây thơ này mới được, có lẽ tán tỉnh cô nàng lên giường dễ hơn Sở Sở.
– Tại sao phải ra ngoài, tại trường học không được sao?
Thạch Thanh nhíu mày, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.
– Đương nhiên không được! Anh nói cho em biết, có vài tuyệt chiêu không thể cho người ngoài xem, cho nên chỉ có chúng ta hai người lúc đó anh mới truyền cho em.
Hướng Nhật quang minh chính đại giải thích.
– Dạ tốt, em biết rồi.
Nghe sư phụ nói sẽ đem võ công cao cấp dạy cho mình, Thạch Thanh quên bẵng luôn cảm giác bất an kia.
– À, còn có một việc quên nói, nếu em muốn tìm anh, tốt nhất là sau 9 giờ tối.
– Tại sao thế?
Mặc dù Thạch Thanh thành tâm truy cầu võ đạo, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc nghếch, hơn nữa nàng thường xuyên giúp đám tỷ muội xử lý lũ sắc lang, nên cũng mơ hồ đoán được tên sư phụ bất lương này muốn làm gì rồi.
Hướng Nhật thầm kêu lên “hỏng bét”, làm quá lộ liễu, bị đồ đệ nghi ngờ rồi. Nguy hiểm quá, phải lập tức loại bỏ lo lắng của nàng mới được.
– Bởi vì sau 9 giờ đêm tinh thần của anh mới đạt trạng thái tốt nhất, khi đó dạy em cũng sẽ cẩn thận, tập trung hơn.
– Thật vậy sao?
Sự hoài nghi trong mắt Thạch Thanh ngày càng đậm.
– Cầm giúp anh thứ kia lại đây.
Hướng Nhật chỉ vào tấm ván gỗ dày 3 cm dùng để luyện tập
Thạch Thanh trầm mặc mang tấm ván gỗ đó cho hắn.
– Em có thể một cước đá gãy nó đúng không?
Hướng Nhật tay cầm tấm ván gỗ hỏi.
Thạch Thanh gật đầu, không nói gì cả.
– Còn tay thì sao? Chặt gãy nó được không?
Hướng Nhật làm động tác chém xuống.
Thạch Thanh đầu tiên lộ ra vẻ đắn đo, sau đó gật đầu, vẫn không nói gì.
Hướng nhật biết nàng muốn biểu đạt ý gì, có thể chặt gãy nhưng có chút khó khăn. Cô bé này thật là thực dụng, một khi hoài nghi dụng tâm của mình thì lập tức trở nên lạnh nhạt, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói. Hắc hắc, giờ cho ngươi thấy một chút kích thích.
– Vậy em có thể làm được như vậy hay không?
Hướng Nhật vươn ngón trỏ thẳng tắp vận lực đâm xuyên qua tấm ván gỗ.
– A…!
Thạch Thanh kinh ngạc, hai tay bụm cái miệng nhỏ nhắn lại, mặc dù biết hắn rất mạnh, nhưng không nghĩ lại cường hãn như vậy. Tấm ván gỗ dày 3 cm này là loại gỗ rất cứng, có thể dùng chân đá gãy đã giỏi lắm rồi, thế mà hắn chỉ dùng một ngón tay đâm thủng, có còn là người không chứ?
– Thế nào? Làm được không?
Hướng Nhật biết đã làm chấn động được Thạch Thanh, kế hoạch thành công một nửa rồi.
– Không… không thể.
Thạch Thanh lắc đầu, trong mắt bắn ra ngọn lửa cuồng nhiệt.
– Sư phụ, anh có thể dạy em không?
– Có thể, bất quá đây là tuyệt chiêu của anh, phải tìm một chỗ yên tĩnh mới chỉ dạy được.
– Cái này….
Thạch Thanh trên mặt lộ ra vẻ lưỡng lự, mặc dù rất muốn học, nhưng lại sợ sư phụ đối với mình có gì đó bất lợi.
– Thiếu chút nữa thì quên, mỗi ngày anh cũng không có nhiều thời gian dạy em, trước 11 giờ đêm là anh phải về nhà, bởi vì Sở Sở còn chờ anh ngủ.
Hướng Nhật nói lời này có hai nghĩa: thứ nhất, để đối phương biết thời gian sẽ không nhiều lắm, trong thời gian ngắn như vậy khó có khả năng làm ra chuyện gì; thứ hai, đem Sở Sở ra, ý là mình đã có lão bà rồi.
– Không…sao, sư phụ có thể dạy em thì em đã rất cám ơn rồi.
Thạch Thanh như trút được gánh nặng thở dài một hơi, đồng thời bản thân thấy có ý nghĩ như vậy hơi xấu hổ, hắn là sư phụ, như thế nào lại làm chuyện vô sỉ chứ? Nhớ tới thái độ lạnh lùng của mình vừa rồi với hắn, nàng lại thấy áy náy.
– Sư phụ, xin lỗi!
– Sao vậy?
Hướng Nhật mặt thì ra vẻ ngù ngờ, nhưng trong lòng phất cờ nở hoa. Cô nàng này còn cảm thấy áy náy với mình, thật là tốt quá rồi, xem ra việc tán tỉnh nàng ta lên giường lão tử nắm chắc một phần rồi.
– Không… không có việc gì!
Thạch Thanh mặt đỏ bừng, không dám nhìn hắn.
– Sư phụ, để em mời anh cùng ăn cơm chiều được không?
– Có lẽ không được! Anh còn phải đến nhà của Sở Sở hôm nay. Hay để tối mai đi?
– Dạ, cũng được.
– Hêy, hai người các ngươi đang làm gì đó?
Giọng Sở Sở từ cửa truyền đến. Vì trong phòng tập chỉ có hai người, không có thanh âm ồn ào khác, nên nghe được rất rõ.
– Hết khóa nhanh như vậy à?
Hướng Nhật có chút bất mãn nhìn về phía cô nàng, mình đang cùng đồ đệ hưởng thụ cái “không nói còn hơn vạn lần nói” cảm giác tuyệt vời này, lại bị nàng quấy rầy.
– Không được à! Đâu có giống như anh mỗi ngày trốn tiết, thật không nghiêm chỉnh chút nào.
Sở Sở đi tới gần, liếc hắn một cái, chuyển hướng sang Thạch Thanh nói:
– Thanh tỷ, anh ấy có khi dễ chị không? Có gì nói em biết, em giúp chị dạy dỗ anh ta.
Ngữ khí của nàng nói đơn giản giống như bàn chuyện ăn ngủ vậy.
– Không có, sư phụ đối với ta tốt lắm!
Thạch Thanh khẽ đáp.
– Nhiều chuyện quá, không phải là tới nhà em bây giờ sao? Đi thôi!
Hướng Nhật đưa tay khoác vai Sở Sở.
– Anh buông tay ra!
Sở Sở cực lực giãy dụa.
– Này, chúng ta giờ là một đôi tình nhân, em đừng có làm gì lộ liễu là xôi hỏng bỏng không nha.
Hướng Nhật ghé vào tai cô nàng nhắc nhở.
– Hứ, anh nhớ kỹ cho người ta, lần sau không được quá đà như thế này nghe chưa!
Sở Sở cố nhẫn nại quát khẽ, xong quay đầu nhìn Thạch Thanh nói:
– Thanh tỷ, tụi em đi trước nha!
– Ừ, hai người đi thong thả!
Thạch Thanh vẫy tay.
– Tiểu Thanh, ngày mai gặp nha!
Hướng Nhật ra đến cửa miệng vẫn ba hoa hướng về đồ đệ nói.
– Ây, Hướng Quỳ! Có lầm không đó, chúng ta mới là sinh viên năm thứ hai, nhưng Thanh tỷ là sinh viên năm thứ ba, việc anh phải gọi chị ấy là học tỷ còn chưa tính, lại còn cả gan gọi người ta là Tiểu Thanh, thật quá đáng mà!
Vừa ra khỏi phòng tập, Sở Sở lập tức cùng hắn duy trì khoảng cách.
– Vậy thì sao, cô ấy vẫn gọi sư phụ đó thôi.
Hướng Nhật khinh khỉnh nói.
– Hừ, không biết xấu hổ, lưu manh, người ta cảnh cáo anh, không được có chủ ý xấu xa với Thanh tỷ.
Sở Sở hung hăng uy hiếp.
– Em nói không thì không được sao? Thật vuốt mặt không nể mũi a. Hơn nữa em vẫn chưa phải là lão bà của anh, dựa vào cái gì phải nghe lời của em chứ?
– Tóm lại không được là không được!
Sở Sở ngang bướng nói.
– Nhưng anh đã có chủ ý rồi thì sao?
– Không được!
– Hâm à! Có tin anh tối nay tập kích em không?
– Anh dám!
– Đợi anh leo lên giường em thì sẽ biết anh có dám hay là không.