Chương 890: Bại lộ
“Cái gì mà đuối cùng giết tận? Tôi và cô đã không có bất kỳ quan hệ gì nữa rồi!” Liêu Ninh nói.
“Dì Hà, Tư Viễn Hằng chết thế nào, trong đó bà đóng vai nhân vật gì, bà không muốn nói một chút à?” Đào Anh Thy hỏi.
Liêu Ninh chột dạ, tròng mắt đảo một vòng, không thừa nhận: “Tôi chẳng biết cô đang nói gì cải! Tôi nghe không hiểu!”
“Bà nghe không hiểu? Đúng vậy, nếu không phải Đào Hải Trạch nói thì tôi cũng không biết, bà ác độc đến vậy!”
Liêu Ninh nhíu mày, Đào Hải Trạch? Cái tên rác rưởi này, thế mà lại dám nói chuyện này nói với Đào Anh Thy?
“Rất bình thường mà, Đào Hải Trạch là kiểu người gì, không phải bà rõ ràng lắm sao? Ông ta mà bị dồn vào đường cùng thì kiểu gì cũng nghĩ cách tìm cho mình con đường lui” Đào Anh Thy nhìn vẻ mặt thay đổi của bà ta, lạnh nhạt nói.
Liêu Ninh ngước mặt lên, cười giễu cợt: “Thì sao? Chết cũng chết rồi, chẳng lẽ còn đào người lên cho sống lại à?”
“Thật sự đúng là bà…” Sắc mặt Đào Anh Thy vừa trắng vừa lạnh.
Liêu Ninh sửng sốt một chút, lập tức phẫn nộ: “Cô dám lừa tôi?”
“Liêu Ninh, bà đúng là có chết một nghìn một vạn lần cũng không thể giải được nôi hận trong lòng tôi!” Đào Anh Thy lập tức ném cái cốc trong tay đi, đập trúng vào đầu Liêu Ninh…
“A” Liêu Ninh ôm lấy đầu, cảm giác được có chất lỏng chảy vào tay, mở ra xem thì bị dọa đến trắng bệch cả mặt: “Máu, máu… Đào Anh Thy, cô điên rồi! Tôi phải giết cô!”
Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn bà ta, không có chút thương hại nào, không hiểu lại hỏi: “Dì Hà có lỗi hay là Tư Viễn Hằng có lỗi gì với bà? Tại sao lại muốn bọn họ chết?”
Liêu Ninh cười, giống như bị điên rồi: “Vì sao à? Cô còn hỏi tôi vì sao à? Không sai, tôi chẳng có thù hận gì với họ cả, nhưng bọn họ lại quan tâm cô! Chỉ cần nhìn thấy cô đau khổ là tôi sẽ vui vẻ!
Muốn trách thì trách cô, nếu như cô không để ý tới bọn họ thì bọn họ nào phải chết? Tôi còn muốn giết chết đám con của cô nữa! Từng đứa từng đứa chết một! Đáng tiếc Tư Hải Minh sẽ không cho tôi cơ hội này, vậy thì cũng chỉ có thể ra tay lên người Tư Viễn Hằng thôi!”
Đào Anh Thy nhìn Liêu Ninh đắc ý, không có chút hối cải nào, vẻ mặt lãnh đạm, trong lòng dường như chết lặng, không còn sức mà nổi giận.
Cô không nói gì, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Cô muốn tìm Tư Hải Minh để đổi phó tôi à?
Đừng có nằm mơ, Tư Lệnh Sơn sẽ không đồng ý đâu, ông ta sẽ bảo vệ tôi! Tôi không tin Tư Hải Minh dám làm gì ba ruột của mình!” Liêu Ninh nói.
Đào Anh Thy dừng bước chân lại: “Bà suy nghĩ nhiều rồi, việc nhỏ như vậy không cần Tư Hải Minh ra tay.’ Nói xong thì trực tiếp rời đi.
Mặc dù Đào Anh Thy nói vậy, Liêu Ninh vẫn không yên lòng, rất bất an.
Bởi vì Đào Anh Thy rời đi dễ dàng quá!
Có điều cũng hẳn là không có cách nào bắt thóp bà ta được.
Nếu không vừa rồi đã giết chết bà ta.
Đào Anh Thy thất thần rời khỏi quán bar, đứng ở ven đường, cả người đều hoảng hốt.
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, qua một lúc lâu mới lấy ra, tìm truyền thông, bại lộ chuyện này đi!
Sau khi làm xong, Đào Anh Thy lái xe về nhà trọ.
Cô nghĩ, không tới một đêm, ai cũng sẽ biết chuyện của Liêu Ninh…
Mà người biết đầu tiên là Chương Vĩ, còn vào buổi tối mười một giờ.
Bởi vì chuyện này chỉ có anh và ngài Hải Minh biết, sao giờ lại lên mạng rồi, còn khiến cho mọi người đều biết?
Chẳng lẽ ngài Hải Minh không chờ nổi nên ra tay?
Không thể nào, những việc thế này chỉ có thể giao cho thư ký như anh ta đi làm thôi!