Chương 769
Tư Viễn Hằng liếc nhìn chiếc Rolls Royce rời đi, không làm gì cả.
Xe biến mất, anh ta vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Mấy câu nói ban nãy, Đào Anh Thy không nghe thấy nhưng mà Tần Diễm My sau lưng lại nghe rất rõ ràng.
Cô ta đi đến bên cạnh Tư Viễn Hằng nói: “Anh cố ý nói vậy đúng không, anh cố ý nói vậy để sau khi Tư Hải Minh quay về đừng hành hạ Đào Anh Thy nữa sao? Nhưng mà Tư Hải Minh lạnh lùng đưa Đào Anh Thy đi như vậy, sao anh lại không thử tranh thủ để anh ta đừng đưa người đi, anh nghĩ gì vậy?”
Tư Viễn Hằng xoay người bước lên xe: “Đến bệnh viện.”
Tần Diễm My bất đắc dĩ thở dài, anh ta không hề xem cô ta ra gì.
Lại chấp nhận làm tài xế cho anh ta.
Rolls Royce đỗ ở bên đường, Đào Anh Thy ngồi ở gần cửa sổ.
Sau khi Tư Hải Minh lên xe thì cô vẫn luôn căng thần kinh ra đề phòng.
Bởi vì bầu không khí trên xe thật sự đáng sợ. cứ như là có thể mất khống chế bất cứ lúc nào. Làm cho cô đến thở cũng thấy khó khăn. Luôn có cảm giác Tư Viễn Hằng đã nói với Tư Hải Minh những lời không nên nói.
Cô lại không thể nghĩ ra được Tư Viễn Hằng đã nói gì…
Sau khi Tư Hải Minh lên xe thì trừ khí chất đáng sợ ra thì không còn bất cứ hành động nào khác.
Cứ như vậy Đào Anh Thy càng khó đoán được. Hay là muốn đợi sau khi xuống xe mới ra tay?
Dựa theo tính cách trước đây của Tư Hải Minh, chỉ cần vừa lên xe đã như là một ma quỷ rồi.
Bây giờ chỉ ngồi trên ghế, không hề làm gì…
Đào Anh Thy nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu xuống cảnh vật.
Đây không phải là đường đến chung cư nhà cô.
Sau khi nhận ra đây là đường đến Minh Uyển, trong lòng Đào Anh Thy hoảng hốt.
Sao lại đến Minh Uyển?
Sáu đứa nhóc có ở Minh Uyển không…
Chiếc Rolls Royce màu đen lái vào Minh Uyển, dừng lại trước cửa lớn.
Tư Hải Minh xuống xe trước, trực tiếp đi vào trong, Đào Anh Thy chần chừ một chút sau đó xuống xe. Nhìn bóng lưng cao lớn trước mắt, cô thật sự không nhìn ra tâm trạng của Tư Hải Minh. “Mẹ.” “Me.” “Me.” “Mẹ.” “Mẹ.” “Me.”
Những giọng nói búng ra sữa vui vẻ vang lên.
Đào Anh Thy quay đầu nhìn sáu đứa nhóc đang lao đến ôm lấy chân của cô.
Bảo Nam thì càng leo lên ngang hông của cô không chịu xuống.
“Mẹ đến rồi.” Bảo Nam nói.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Bảo Vỹ cười vui vẻ nói.
“Mẹ không đi làm, mẹ không đi làm?” Bảo Long.
“Không đi…” Bảo My.
“Ừm… con đã thấy mẹ ngồi xe ba đến.” Bảo My nói.
Đào Anh Thy ngồi xổm người xuống sờ đầu bọn nhỏ: “Đúng vậy, mẹ về với ba, mấy đứa ăn cơm chưa?”
“Ăn cơm rồi.” Sáu nhóc con đồng thời trả lời.
“Bảo My có ngoan ngoãn ăn cơm không?” Đào Anh Thy hỏi.
“Mẹ, con ngoan…” Bảo My tỏ vẻ đáng thương yếu ớt nói.
“Con có thể giúp Bảo My ăn.” Bảo Long nói.
Đào Anh Thy toát mồ hôi, ăn còn có ăn giúp sao… “Đi thôi, mẹ chơi với mấy đứa có được không?” Đào Anh Thy hỏi.
“Được.” Đây là điều khiến sáu nhóc con vui nhất rồi.
Đào Anh Thy và sáu nhóc con chơi cùng nhau trong khu vui chơi, nhận ra khu vui chơi lại có thêm trò mới, nhất là cái ao nhỏ bằng nhựa kia, bên trong có cá vàng bơi qua bơi lại.
Bên cạnh đó đặt cần câu, có thể ngồi đó câu cá.
Đào Anh Thy tưởng tượng cảnh sáu nhóc con ngồi trên bằng ghế nhỏ, trong tay cầm cần câu xếp thành hàng, dáng vẻ đáng yêu đến nỗi tan chảy.