Chương 863: Có muốn đi theo anh không
Bây giờ chưa có thì cô sẽ đợi tiếp! Cô không tin là không có xe!
Lúc đó cô xuống khỏi xe, chắc chắn Tư Hải Minh không biết! Anh ta biết thế nào được?
Cô đã trốn sang một xe khác rồi, không để lại chút sơ hở nào mà sang xe khác, anh ta điều tra thế nào?
Thêm việc cô đi bộ tới thị trấn này, trốn ở một góc trong ngõ, Tư Hải Minh cũng không ngờ nhỉ!
Đang lúc cô bần thần thì tiếng bước chân kéo cô trở về, khiến cô sợ hãi đờ người ra, không dám thở mạnh!
Sau đó, một người đi qua đường, đúng lúc đi qua thì bất giác quay mặt nhìn vào ngõ, vừa hay bốn mắt nhìn nhau với Đào Anh Thy!
Là một thanh niên nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhuộm tóc xanh, đeo khuyên tai, trên miệng ngậm điếu thuốc, trông như côn đồ, nhìn thấy người đang co ro trong ngõ thì ngẩn ra, sau đó đi qua.
Đào Anh Thy nghe thấy tiếng bước chân đi xa, thở dài một hơi, để hai chiếc giày trước mặt, thò chân dẫm lên.
Lúc này, tên côn đồ ban nãy mới đi qua lại quay lại, đứng trước mặt Đào Anh Thy, thổi một hơi khỏi: “Không có chỗ ở hả? Có muốn đi với anh không?”
“..” Đào Anh Thy cạn lời nhìn hắn ta, tên này mọc đủ lông chưa?
Tên nhóc nọ ngồi xuống, giơ tay sờ sờ mặt Đào Anh Thy: “Ai da, non phết đấy!”
Đào Anh Thy không động đậy, vô cảm nhìn hắn ta.
“Không có nhà để về hả? Thế nào? Đi cùng anh không? Nhà anh không có người, bao ăn bao ở, thế nào?” Tên nhóc nọ trông rất háo sắc.
Mắt Đào Anh Thy hơi run lên: “Nhà cậu không có ai à? Ba mẹ cậu đâu?”
“Hỏi lắm thế làm gì?”
“Nhỡ ba mẹ cậu ở nhà, vậy tôi đi thì không tiện lắm”
“Ba mẹ tôi không quản tôi, nhà tôi thuê, một mình thôi, đi không?”
“Đi chứ, sao không đi?” Đào Anh Thy đồng ý.
“Nếu đi thì phải ngủ cùng tôi đó nhé” Tên nhóc nói.
Đào Anh Thy vừa đi giày, vừa nói: “Ừm, ngủ một giấc đổi một chỗ ở một đêm, đáng mà”
Tên nhóc vui mừng, đúng là nhặt được vàng mài Chuẩn bị đi, Đào Anh Thy nói: “Đợi chút!”
“Cô hối hận hả?” Tên nhóc không vui.
“Không, chúng ta đừng đi trên đường lớn, chắc đi trong ngõ cũng vào được nhà cậu nhỉ?
Nếu không tôi không đi nữa”
“Được.” Tên nhóc đang bận nghĩ tới đua ngựa, nào để ý được tới suy nghĩ kì quặc của Đào Anh Thy!
Nghe cô cả, đi theo đường nhỏ, mãi tới khi tới trước căn nhà cậu ta thuê.
Căn phòng này là tầng một của một chung cư, khi Đào Anh Thy đừng ở ngoài đợi mở cửa, cô hỏi: “Ở đây có camera không?”
“Camera cái gì? Chung cư nát!” Tên nhóc lấy chân đạp cửa, kéo Đào Anh Thy vào trong, hơi sốt ruột.
Đóng cửa lại, tên nhóc định hôn Đào Anh Thy, bị Đào Anh Thy ngăn lại: “Tôi có lời muốn nói.”
“Cô hối hận rồi hả?” Tên nhóc nọ nói: “Tôi nói cho cô biết, cô dám hối hận, tôi sẽ ỷ mạnh đấy”
“Tôi có thể cho cậu tiền!”
“Ai cần tiền của cô…”
“Ba mươi triệu!”
Tên nhóc không nói nữa, trợn mắt nhìn cô, dường như đang kiểm tra độ chân thực.
Đào Anh Thy nhìn quanh căn phòng thuê: “Đối với cậu, chắc ba mươi triệu là nhiều nhỉ”
Tên nhóc nghĩ một hồi, đúng là nhiều thật, nhưng chớp mắt lại lồ ra vẻ tham tài hám sắc: “Tiền và người, tôi đều muốn”
Đào Anh Thy không nói, quay người bước vài bước, ngồi lên ghế, một tay dựa lên thành ghế, đánh giá căn phòng.
“Này! Tôi nói tiền và người, tôi muốn tất! Cô không nghe thấy à?” Tên nhóc bị phớt lờ thì thấy rất mất mặt.