Chương 516: Muốn gặp mẹ cơ
Chẳng có ai thích bị theo dõi từng giờ từng phút như vậy cả.
Nhưng ngoài mặt ông ta chỉ có thế nở nụ cười dịu dàng: “Sao lại tới đây? Tôi nói chuyện với Anh Thy”
“Đào Hải Trạch, không phải ông lại lén lút bồ bịch với con nào sau lưng tôi đấy chứ?” Xa Huệ Anh sinh nghỉ.
“Làm gì có chuyện đó? Trước đây là tại tôi nhất thời bốc đồng, giờ tôi đã biết ăn năn hối lõi rồi!’
Đào Hải TRạch chau mày, chẳng người đàn ông nào thích vợ mình nhắc lại chuyện cũ cả “Thế tại sao Anh Thy nó nói thế? Có phải là cặp bồ còn nhờ con gái che giấu cho không? Ông nói đi, nói xem nào!”
“Bà xã, tôi không có thật mà..” Cách một cánh cửa, Đào Anh Thy nghe tiếng Xa Huệ Anh tra hỏi và sự bất lực bấm bụng chịu đựng của Đào Hải Trạch.
Cứ để cho nhà họ loạn lên đi! Dọc lối đi xanh mướt của trường học, vừa trông thấy xe ô tô là sáu đứa nhỏ bụ bãm đã lập tức trèo lên.
Bảo Nam lên đầu tiên, vừa lên xe đã nháo nhác nhìn quanh tìm người.
“Mẹ lại không đến ạ?” Bảo Nam hậm hực giậm chân, bắt đầu nhõng nhẽo.
“Mẹ ơi..” Năm đứa nhỏ xụ mặt ra thất vọng Vệ sĩ đóng cửa xe lại, trở về ghế lái phụ, ngoái đầu an ủi: “Lát nữa thôi ngài Hải Minh sẽ về” “Không… không, muốn mẹ cơ!” Bảo Nam gào lên.
Muốn tìm mẹ cơ!” Bảo Long nhoài lên lưng ghế, thân hình mũm mĩm định trèo lên phía trước thì vệ sĩ giơ tay chặn lại.
“Mẹ đang đi làm ạ?” Bảo Vỹ hỏi Vệ sĩ nói: “Đúng rồi, đang đi làm” “Mẹ đi làm không có thời gian, tụi cháu có thể đến tìm mẹ” Bảo Hân nói.
“Chú xin lỗi nhé, chú không quyết định được chuyện này” Vệ sĩ nói Làm sao anh ta dám tự ý đưa chúng đến đài truyền hình, nếu Tư Hải Minh mà biết thì không xong đâu “Để cháu quyết định!” Bảo Nam hăng hái.
Vệ sĩ ngắm nghĩ, cháu quyết định cũng vô ích thôi! Vệ sĩ sợ chúng quấy quá gây ra chuyện gì phía sau xe bèn gọi thêm một vệ sĩ khác ở xe phía sau lên ngồi cùng, Sáu đứa trẻ không gặp được mẹ, quấy khóc ở dấy ghế sau, đã quấy nhiễu nhưng vô ích, đành tức tối ôm lấy cửa kính không nói gì.
Sau khi về đến nhà, Bảo Nam chạy đến trước mặt quản gia Bào Điển: “Ba cháu đâu? Cháu.
muốn tìm bai” “Cậu Hải Minh vân chưa về, đợi thêm một lúc nữa được nhé?” Bào Điển hỏi.
Bảo Vỹ chạy theo, nói: “Bác Điển, chúng cháu muốn đi tìm mẹ!” Bào Điển ngẫm nghĩ rồi bảo: “Nào, đưa các cháu đi gặp mẹ”
Thế là Bào Điển bật tỉ vi trong phòng khách lên, mở chương trình “Trò chuyện cùng bé” mà Đào Anh Thy dẫn lên “Không phải mẹ này! Không phải mẹ này! Cháu không cần mẹ này!” Bản Nam giậm chân tức tối Năm đứa nhỏ nước mắt lưng tròng, đáng thương vô cùng.
Bào Điển không biết xoay sở thế nào.
Đúng thết Mỗi lân đám trẻ quấy khóc đều dỗ dành chúng bảng cách này.
Ban đầu còn đỗ dành được, nhưng còn nhỏ không có nghĩ là chúng không biết gì. Bây giờ đã không dỗ được nữa rồi.
Bào Điển dịu giọng nói: “Thế này nhé, đợi cậu Hải Minh về rồi sẽ hỏi được không nào? Các cháu nhìn mẹ trong tỉ vi kìa, có phải là đang ở ngay trước mặt đấy không? Có phải mẹ đang làm việc không?
Có đến tìm mẹ thì mẹ cũng đang bận, không chơi được gì đâu” Bảo Vỹ rưng rưng nước mắt: “Thế… khi nào mẹ mới về ạ?”
“Mẹ ơi.” Bảo My phụng phịu, nước mắt chực trào ra.
Bảo An hụt hãng cúi đầu ủ rũ “Mẹ đang làm việc, xong việc là mẹ về với các cháu ngay” Bào Điển nói “Bịp bợm! Bịp bợm! Bịp bợm!” Bảo Nam phát cáu.
Bào Điển cảm “Không lừa các cháu đâu mà thấy dùng lí do này quá nhiều lần đến bản thân ông ta cũng thấy khó tin, đang định nói gì đó thì ngoảnh đầu lại nhìn đã thấy Bảo An chạy ra ngoài.
“Cậu Bảo An, cậu đi đâu đấy?” Bào Điển cuống quýt chạy theo.
Chân Bảo An ngắn tũn, trông xa như một cục bột mũm mĩm, nhưng cậu bé ôm trong lòng một quyết tâm lớn, đôi chân ngắn chạy thẳng một mạch về phía cánh cổng sắt.