Mộng Dao rất ngạc nhiên vì anh giúp mình đóng giả làm người yêu, cô cũng nhanh chóng nhập vai: “ Phải, chúng tôi không bao lâu nữa sẽ kết hôn”.
Lúc này cô nhận ra mình nhập vai hơi lố, lỡ miệng mất rồi. Tuy vậy Diệc Thần vẫn diễn theo: “ Vợ chồng sắp cưới cần không gian riêng, cậu đi được rồi”.
Sở Diệu quê đến không trả lời được gì đành ôm cục tức đi ngay. Thấy cậu đi khỏi, cô hân hoan: “ Mình diễn đạt thật...”.
Khi xoay mặt qua thì mũi cô chạm vào đầu mũi anh đầy tự nhiên. Bầu không khí bỗng chốc trầm lắng, xung quanh như không còn tiếng nhạc, chỉ có sự rung động nhẹ nhàng từ cả hai.
“ Cô định như thế này mãi sao?”, anh lên tiếng làm cô ngại mà lui về sau.
Mộng Dao cười trừ: “ Cảm ơn anh vì giúp tôi! Lần thứ hai rồi”.
Anh đáp lại: “ Tôi thấy cô cũng rất thú vị, cô có cách nào khiến tôi hết buồn không?”
“ Có chứ... Anh giúp tôi thì tôi sẽ trả ơn. Đi theo tôi”, cô đứng lên.
Ra ngoài cửa, anh thấy cô đã ngồi sẵn trên chiếc xe mô tô ngầu lòi. Mộng Dao đưa anh cái nón bảo hiểm: “ Lên xe! Tôi đưa anh đi chu du khắp thành phố”.
Diệc Thần bất ngờ vì cô gái nhỏ nhắn này lại biết lái xe phân khối lớn: “ Cô biết lái thật sao?”
“ Haizzz~ Anh hỏi thừa quá... Bí mật của tôi đó, anh là người đầu tiên biết”, cô tiết lộ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thị Quý Mộ Hạ
2. Trà Xanh Có Vị Ngọt
3. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
4. Trăm Năm Hạnh Phúc, Trọn Đời Bình An
=====================================
Anh đội nón vào và ngồi ở phía sau, tay không biết để ở đâu cho đúng. Mộng Dao yêu cầu: “ Ôm tôi”.
Thấy anh ngại cô đưa tay anh đặt lên eo mình: “ Giữ chặt đó”, vừa dứt lời thì cô lái xe đi với tốc độ cao khiến anh giật mình.
Chiếc xe chạy điêu luyện trên đường phố đêm tuyệt đẹp, Mộng Dao cực kỳ hưởng thụ với bộ môn cảm giác mạnh này. Ngược lại Diệc Thần lần đầu ngồi xe hai bánh nên có chút lo lắng. Cô nói lớn: “ Không phải anh đang thất tình hay sao? Đừng kìm nén trong lòng, hãy nói hết ra đi”.
Anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi hét lớn: “ Lý Thiên Kỳ! Anh thích em!... Anh thích em từ lần đầu gặp gỡ, cho đến bây giờ anh vẫn không thể dừng việc thích em... ANH – THÍCH – EM!...”.
Một lúc sau chiếc xe tấp vào lề giữa cây cầu, Diệc Thần nhanh chóng xuống xe đến bên thành cầu mà nôn mửa dữ dội. Chắc hẳn anh đã uống rất nhiều cộng với việc đi xe với tốc độ cao nên anh không nhịn được.
Mộng Dao cũng xuống xem tình hình: “ Anh không sao chứ?”
“ Huh... Không sao!”, anh nất cục khiến cô bật cười.
Sau đó anh cũng cười theo cô vì sự trải nghiệm vừa ngầu vừa hài hước của mình.
“ Tôi nghĩ anh không hợp đi xe mô tô đâu ông anh, nhìn phèn quá đi”, cô chọc quê.
Anh gật đầu thừa nhận: “ Đúng là nhanh quá sức tưởng tượng của tôi... Dù gì cũng cảm ơn cô, tôi cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều rồi”.
Mộng Dao tự hào: “ Còn phải nói nữa, tôi chính là thần hộ mệnh được phái xuống để giúp người đó”.
“ Tôi vẫn còn thiếu anh một sự giúp đỡ, anh muốn tôi làm gì?”, cô hỏi.
Diệc Thần nhìn cô lắc đầu nhẹ: “ Không cần phải như vậy đâu, bao nhiêu đây là được rồi”.
Tuy nhiên cô lại không đồng ý: “ Sao mà thế được? Tôi không thích nợ ai đâu, không hồi đáp thì trong lòng sẽ rất khó chịu”.
Anh thấy cô kiên quyết như vậy cũng đành chiều theo: “ Được được, nghe theo cô”.
Một lúc sau cô chở anh về lại quán bar: “ Anh lái xe được không?”
“ Tôi tỉnh rượu rồi cô đừng lo”, anh trả lời.
Anh trả lại nón cho cô: “ Cảm ơn!”.
Mộng Dao nhận lấy rồi khởi động xe: “ Không có gì! Anh lái xe cẩn thận, tạm biệt!”.
Ngay lập tức cô lái xe đi, môi mỉm cười nói: “ Ngô Diệc Thần”.
Anh nhìn xe cô đi xa mới nhớ lại tên cô: “ Rachel”, rồi bất giác cười.
....
Bình minh hé sáng, Vĩ Thành mở mắt ra, nằm bên cạnh là người anh yêu nên anh cảm thấy rất hạnh phúc. Anh gọi nhỏ: “ Thiên Kỳ! Sáng rồi, dậy đi nào”.
Thiên Kỳ trở mình qua anh uể oải: “ Cho em ngủ thêm một chút nữa”.
Anh thì thầm vào tai cô: “ Em mệt lắm sao?”
“ Còn phải hỏi nữa... Đêm qua anh hành em lên bờ xuống ruộng, bây giờ tay chân em nhấc lên không nổi nữa rồi”, cô vừa ngủ vừa than trách.
Vĩ Thành chọc ghẹo: “ Có cần ăn sáng tại giường luôn không?”
Cô không còn sức nữa liền bật dậy chạy nhanh vào phòng tắm: “ Em đi tắm trước”.
Anh cười nhếch mép: “ Là mình đen tối hay là cô ấy đây... Ăn sáng theo nghĩa đen mà”.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thiên Kỳ thay quần áo đi làm bước ra ngoài. Ở phòng bếp, anh đang nấu bữa sáng. Cô ngồi xuống bàn nhìn chăm chú anh tập trung nấu ăn trông thật quyến rũ.
Món ăn được mang ra bàn vô cùng đẹp mắt: “ Em không nghĩ anh cũng biết nấu ăn”.
“ Lúc anh học đại học đã ở riêng, đi học một khoá nấu ăn, không ngon không lấy tiền”, anh tự luyến.
Ngay lập tức bị Thiên Kỳ thả thích: “ Sao mà ngon bằng anh!”.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: “ Phần thưởng cho sự dẻo miệng này”, rồi nựng nịu mũi cô.