Cô nghĩ ngợi một hồi rồi nhắn lại: “ Anh về đi, tối nay em có hẹn nên về trễ, chuyện đó ngày mai nói sau”.
Gửi qua xong thì cô tắt máy rồi bỏ lại vào túi xách.
Thiên Kỳ đi ra, đang di chuyển ngoài hành lang gần phòng ăn thì thấy ông An đi hướng ngược lại. Cô lịch sự cúi đầu chào, ông An lên tiếng hỏi: “ Giám đốc Lý đây có vẻ say rồi?”
“ Vâng, một chút ạ”, cô ngượng nghịu đáp.
Đột nhiên ông đến gần với vẻ mặt hứng thú: “ Tôi nghe nói giám đốc Lý đây là người thứ ba chen chân vào gia đình của người khác. Nhìn em sống như vậy thì uổng phí quá, hay là qua bên anh, anh chăm sóc cho”.
Cô nhanh chóng lùi lại phòng bị: “ Xin An tổng giữ tự trọng!”.
Người đàn ông già tiếp tục tấn công, lần này chạm vào cánh tay của cô: “ Em đừng làm giá nữa, muốn bao nhiêu cứ nói”.
Thiên Kỳ ngay lập tức nắm lấy cổ tay ông khoá lại từ phía sau rồi áp vào tường cảnh cáo: “ Tôi đã bảo là giữ tự trọng đi mà”.
“ Buông tay tôi ra đồ tiểu tam”, ông cố phản kháng nhưng bất thành vì cô càng lúc càng siết chặt hơn.
Vài phút sau Thiên Kỳ trở lại bàn như bình thường, ông An cũng ngồi vào bàn nhưng có vẻ lo sợ. Trạch Dương nhìn qua là biết đã có chuyện gì đó xảy ra, anh quay qua hỏi nhỏ: “ Em ổn không?”
Thiên Kỳ tỏ ra bình thường đáp: “ Em vẫn còn có thể uống tiếp được, không sao”.
Thì ra lúc nãy cô đã cảnh cáo ông: “ Nếu ông còn có hành động khiếm nhã thì tôi sẽ nói với chủ tịch Ngô”.
“ Cô dám? Không có bằng chứng, ai lại đi tin một con làm ngành”, ông cười cợt.
Cô đáp trả: “ Ông làm bậy mà không để ý, camera vẫn ở đó”.
Ông An nhìn lên một chút thì đúng là có một cái, đã vậy vị trí đó còn rất gần nữa, hình ảnh chắc y như rằng rõ mồn một. Bởi vì thế nên ông mới có dáng vẻ không tự nhiên như lúc đầu, còn Thiên Kỳ ngoài mặt hù doạ nhưng đây là đối tác thân thiết của An Nguyên, cô không thể để Trạch Dương khó xử.
Bữa tiệc nhỏ cuối cùng cũng kết thúc, Thiên Kỳ say nhưng vẫn còn biết đường đi vào trong xe và được Trạch Dương đưa về chung cư.
Đến nơi, anh mở cửa cho cô xuống xe. Hai bên má cô ửng đỏ vì rượu đã ngấm vào bên trong, còn đi được, chỉ có điều hơi loạng choạng mà ngã vào lòng Trạch Dương.
Cảnh tượng dễ gây hiểu lầm ở một bên Vĩ Thành đã đợi ở đây lâu thấy tất cả.
“ Anh đưa em lên trên nhà”, Trạch Dương ngỏ ý.
Nhận được cái gật đầu, anh dìu cô vào. Khi này Vĩ Thành tay nắm chặt vào vô lăng nhìn theo, anh nghĩ tới lời Cẩn Du nói lúc sáng. Anh rung rinh muốn xác nhận thực hư mọi chuyện là như thế nào.
Đến trước cửa căn hộ, Thiên Kỳ nhấn mật khẩu mở cửa. Cô quay người lại nói: “ Cảm ơn anh! Anh lái xe cẩn thận ạ”.
“ Ừm… Em vào nhà thì anh mới yên tâm”.
Vĩ Thành xuất hiện bất ngờ khiến cả hai không kịp phản ứng rồi một mạch kéo cô vào bên trong nhà. Cửa chưa kịp đóng đã hôn tới tấp khiến cô không kịp thở.
“ Ưm~”, cô cảm thấy khó chịu về hành động của anh rồi cố gắng đẩy ra.
“ Anh điên rồi!”, cô mắng.
Vĩ Thành với đôi mắt lạnh như băng yêu cầu: “ Cho anh 10s”, nói rồi anh mở cửa ra ngoài.
Trạch Dương vẫn còn ở ngoài, Vĩ Thành đưa tay lau đi vết son dính trên môi như đánh dấu chủ quyền. Anh mỉm cười nói: “ Cảm ơn anh Ngô đã đưa bạn gái tôi về, phiền anh rồi!”.
“ Không có gì! Đây cũng là trách nhiệm của tôi, Thiên Kỳ cùng tôi gặp gỡ đối tác nên có hơi quá chén. Mong anh đừng vì chuyện này mà hiểu lầm”, Trạch Dương nhìn qua là nhận ra đối phương đang ghen.
“ Tối nay tôi sẽ chăm sóc cô ấy”, Vĩ Thành.
Trạch Dương cười nhẹ: “ Vậy không làm phiền nữa, tôi về nhé anh Hà!”. Anh quay người rồi bước đi, Vĩ Thành cũng vào lại bên trong.
“ Hà Vĩ Thành! Anh thể hiện cái gì chứ? Anh bị làm sao vậy?”, Thiên Kỳ không vui, cộng thêm việc diễn ra đêm qua.
Anh nhíu mày lại hỏi ngược: “ Câu này anh hỏi em mới đúng. Cùng đi gặp gỡ đối tác, vậy mà một người say một người lại không có nổi mùi rượu. Anh không tin”
Thiên Kỳ giải thích: “ Anh Trạch Dương không uống được rượu nên em thay, không được sao?”
“ Em hiểu anh ta đến vậy rồi à? Hai người rốt cuộc là mối quan hệ như thế nào?”, anh buộc miệng nói ra nghi ngờ của mình.
Nghe được câu hỏi dư thừa, cô cười buồn: “ Anh nghi ngờ em?”
Cô nuốt sự uất ức vào lòng, không buồn giải thích mà quay người đi nhanh vào trong. Vĩ Thành đuổi theo kéo tay cô lại: “ Hãy nói cho anh nghe đi”.
Ngay lúc này đôi mắt Thiên Kỳ đã ngấn lệ từ khi nào ngước lên nhìn anh, cô đáp lại chậm rãi: “ Vĩ Thành, em mệt rồi!.. Hôm nay em bận rộn, còn phải chịu sự khinh thường. Em thừa nhận cách em đến với anh là sai, trở thành kẻ thứ ba xen vào một gia đình lại càng không thể chấp nhận. Tuy biết trước mối quan hệ này sẽ không đi đến đâu nhưng em vẫn cố chấp, và có một đứa con. Vì đứa bé, vì tình yêu nên em mới chiến đấu cho đến bây giờ… Chuyện xảy ra tối qua nếu nói em không biết tức giận thì thật khó tin quá, sao em có thể không buồn được cơ chứ. Mà nghĩ lại thì em lấy tư cách gì để giận đây?”
Cô rơi nước mắt thất vọng: “ Chúng ta đã trải qua biết bao khó khăn, bây giờ anh lại nghi ngờ em với anh Trạch Dương… Chuyện này là anh sai rồi”.
Dứt lời thì Thiên Kỳ đi nhanh vào phòng rồi đóng cửa lại, cô nằm cuộn tròn trong chăn đau lòng mà khóc không thành tiếng.
Một phút sau có tiếng mở cửa, Vĩ Thành chậm rãi đi vào rồi leo lên giường nằm cạnh, tay còn ôm cô từ phía sau kéo vào lòng.
Vĩ Thành kề má vào bên mặt cô nhận lỗi: “ Anh xin lỗi em vì suy nghĩ và hành động ấu trĩ, khiến em uất ức rồi”.
Thiên Kỳ lau nước mắt, giọng lạnh lùng: “ Em muốn nghỉ ngơi, anh về nhà đi”.
“ Anh muốn qua đêm ở đây”, anh siết chặt lấy eo, ôm cô sát vào người.
“ Đáng ghét!”, Thiên Kỳ vừa mắng vừa nhanh chóng xoay người qua hôn sâu vào môi anh.
Vĩ Thành cũng quật cô lại xuống giường, bàn tay hư không một chút vướng víu mà lột từng mảnh vải trên người nàng rồi mò mẫm từ ngực xuống phía dưới giữa hai chân. Khi đã xác định vị trí trung tâm, anh ấn nhẹ khiến cơ thể cô rung rẩy: “ Ah~”.
Anh chịu hết nổi rồi, đũng quần phía dưới đã căng cứng. Anh cởi mảnh ngoài rồi trong văng sang một bên, không chần chừ mà đẩy thẳng vào trung tâm cô bé.
Tiếng rên nhẹ cùng biểu cảm hưng phấn vừa nhìn thôi anh đã muốn vắt kiệt sức đêm nay rồi.
Vĩ Thành vén vạt áo ra sau, muốn nhìn rõ những cú ra vào lên đến tận trời xanh. Miệng không kiểm soát mà thốt lên: “ Kh… Khít” khiến cô nàng ở dưới ngại đến ửng đỏ cả mặt.
Anh nhếch môi thoả mãn, lập tức cúi xuống gặm lấy môi cô…
#Lịch cập nhật: T2; T3; T4; T6
Gửi qua xong thì cô tắt máy rồi bỏ lại vào túi xách.
Thiên Kỳ đi ra, đang di chuyển ngoài hành lang gần phòng ăn thì thấy ông An đi hướng ngược lại. Cô lịch sự cúi đầu chào, ông An lên tiếng hỏi: “ Giám đốc Lý đây có vẻ say rồi?”
“ Vâng, một chút ạ”, cô ngượng nghịu đáp.
Đột nhiên ông đến gần với vẻ mặt hứng thú: “ Tôi nghe nói giám đốc Lý đây là người thứ ba chen chân vào gia đình của người khác. Nhìn em sống như vậy thì uổng phí quá, hay là qua bên anh, anh chăm sóc cho”.
Cô nhanh chóng lùi lại phòng bị: “ Xin An tổng giữ tự trọng!”.
Người đàn ông già tiếp tục tấn công, lần này chạm vào cánh tay của cô: “ Em đừng làm giá nữa, muốn bao nhiêu cứ nói”.
Thiên Kỳ ngay lập tức nắm lấy cổ tay ông khoá lại từ phía sau rồi áp vào tường cảnh cáo: “ Tôi đã bảo là giữ tự trọng đi mà”.
“ Buông tay tôi ra đồ tiểu tam”, ông cố phản kháng nhưng bất thành vì cô càng lúc càng siết chặt hơn.
Vài phút sau Thiên Kỳ trở lại bàn như bình thường, ông An cũng ngồi vào bàn nhưng có vẻ lo sợ. Trạch Dương nhìn qua là biết đã có chuyện gì đó xảy ra, anh quay qua hỏi nhỏ: “ Em ổn không?”
Thiên Kỳ tỏ ra bình thường đáp: “ Em vẫn còn có thể uống tiếp được, không sao”.
Thì ra lúc nãy cô đã cảnh cáo ông: “ Nếu ông còn có hành động khiếm nhã thì tôi sẽ nói với chủ tịch Ngô”.
“ Cô dám? Không có bằng chứng, ai lại đi tin một con làm ngành”, ông cười cợt.
Cô đáp trả: “ Ông làm bậy mà không để ý, camera vẫn ở đó”.
Ông An nhìn lên một chút thì đúng là có một cái, đã vậy vị trí đó còn rất gần nữa, hình ảnh chắc y như rằng rõ mồn một. Bởi vì thế nên ông mới có dáng vẻ không tự nhiên như lúc đầu, còn Thiên Kỳ ngoài mặt hù doạ nhưng đây là đối tác thân thiết của An Nguyên, cô không thể để Trạch Dương khó xử.
Bữa tiệc nhỏ cuối cùng cũng kết thúc, Thiên Kỳ say nhưng vẫn còn biết đường đi vào trong xe và được Trạch Dương đưa về chung cư.
Đến nơi, anh mở cửa cho cô xuống xe. Hai bên má cô ửng đỏ vì rượu đã ngấm vào bên trong, còn đi được, chỉ có điều hơi loạng choạng mà ngã vào lòng Trạch Dương.
Cảnh tượng dễ gây hiểu lầm ở một bên Vĩ Thành đã đợi ở đây lâu thấy tất cả.
“ Anh đưa em lên trên nhà”, Trạch Dương ngỏ ý.
Nhận được cái gật đầu, anh dìu cô vào. Khi này Vĩ Thành tay nắm chặt vào vô lăng nhìn theo, anh nghĩ tới lời Cẩn Du nói lúc sáng. Anh rung rinh muốn xác nhận thực hư mọi chuyện là như thế nào.
Đến trước cửa căn hộ, Thiên Kỳ nhấn mật khẩu mở cửa. Cô quay người lại nói: “ Cảm ơn anh! Anh lái xe cẩn thận ạ”.
“ Ừm… Em vào nhà thì anh mới yên tâm”.
Vĩ Thành xuất hiện bất ngờ khiến cả hai không kịp phản ứng rồi một mạch kéo cô vào bên trong nhà. Cửa chưa kịp đóng đã hôn tới tấp khiến cô không kịp thở.
“ Ưm~”, cô cảm thấy khó chịu về hành động của anh rồi cố gắng đẩy ra.
“ Anh điên rồi!”, cô mắng.
Vĩ Thành với đôi mắt lạnh như băng yêu cầu: “ Cho anh 10s”, nói rồi anh mở cửa ra ngoài.
Trạch Dương vẫn còn ở ngoài, Vĩ Thành đưa tay lau đi vết son dính trên môi như đánh dấu chủ quyền. Anh mỉm cười nói: “ Cảm ơn anh Ngô đã đưa bạn gái tôi về, phiền anh rồi!”.
“ Không có gì! Đây cũng là trách nhiệm của tôi, Thiên Kỳ cùng tôi gặp gỡ đối tác nên có hơi quá chén. Mong anh đừng vì chuyện này mà hiểu lầm”, Trạch Dương nhìn qua là nhận ra đối phương đang ghen.
“ Tối nay tôi sẽ chăm sóc cô ấy”, Vĩ Thành.
Trạch Dương cười nhẹ: “ Vậy không làm phiền nữa, tôi về nhé anh Hà!”. Anh quay người rồi bước đi, Vĩ Thành cũng vào lại bên trong.
“ Hà Vĩ Thành! Anh thể hiện cái gì chứ? Anh bị làm sao vậy?”, Thiên Kỳ không vui, cộng thêm việc diễn ra đêm qua.
Anh nhíu mày lại hỏi ngược: “ Câu này anh hỏi em mới đúng. Cùng đi gặp gỡ đối tác, vậy mà một người say một người lại không có nổi mùi rượu. Anh không tin”
Thiên Kỳ giải thích: “ Anh Trạch Dương không uống được rượu nên em thay, không được sao?”
“ Em hiểu anh ta đến vậy rồi à? Hai người rốt cuộc là mối quan hệ như thế nào?”, anh buộc miệng nói ra nghi ngờ của mình.
Nghe được câu hỏi dư thừa, cô cười buồn: “ Anh nghi ngờ em?”
Cô nuốt sự uất ức vào lòng, không buồn giải thích mà quay người đi nhanh vào trong. Vĩ Thành đuổi theo kéo tay cô lại: “ Hãy nói cho anh nghe đi”.
Ngay lúc này đôi mắt Thiên Kỳ đã ngấn lệ từ khi nào ngước lên nhìn anh, cô đáp lại chậm rãi: “ Vĩ Thành, em mệt rồi!.. Hôm nay em bận rộn, còn phải chịu sự khinh thường. Em thừa nhận cách em đến với anh là sai, trở thành kẻ thứ ba xen vào một gia đình lại càng không thể chấp nhận. Tuy biết trước mối quan hệ này sẽ không đi đến đâu nhưng em vẫn cố chấp, và có một đứa con. Vì đứa bé, vì tình yêu nên em mới chiến đấu cho đến bây giờ… Chuyện xảy ra tối qua nếu nói em không biết tức giận thì thật khó tin quá, sao em có thể không buồn được cơ chứ. Mà nghĩ lại thì em lấy tư cách gì để giận đây?”
Cô rơi nước mắt thất vọng: “ Chúng ta đã trải qua biết bao khó khăn, bây giờ anh lại nghi ngờ em với anh Trạch Dương… Chuyện này là anh sai rồi”.
Dứt lời thì Thiên Kỳ đi nhanh vào phòng rồi đóng cửa lại, cô nằm cuộn tròn trong chăn đau lòng mà khóc không thành tiếng.
Một phút sau có tiếng mở cửa, Vĩ Thành chậm rãi đi vào rồi leo lên giường nằm cạnh, tay còn ôm cô từ phía sau kéo vào lòng.
Vĩ Thành kề má vào bên mặt cô nhận lỗi: “ Anh xin lỗi em vì suy nghĩ và hành động ấu trĩ, khiến em uất ức rồi”.
Thiên Kỳ lau nước mắt, giọng lạnh lùng: “ Em muốn nghỉ ngơi, anh về nhà đi”.
“ Anh muốn qua đêm ở đây”, anh siết chặt lấy eo, ôm cô sát vào người.
“ Đáng ghét!”, Thiên Kỳ vừa mắng vừa nhanh chóng xoay người qua hôn sâu vào môi anh.
Vĩ Thành cũng quật cô lại xuống giường, bàn tay hư không một chút vướng víu mà lột từng mảnh vải trên người nàng rồi mò mẫm từ ngực xuống phía dưới giữa hai chân. Khi đã xác định vị trí trung tâm, anh ấn nhẹ khiến cơ thể cô rung rẩy: “ Ah~”.
Anh chịu hết nổi rồi, đũng quần phía dưới đã căng cứng. Anh cởi mảnh ngoài rồi trong văng sang một bên, không chần chừ mà đẩy thẳng vào trung tâm cô bé.
Tiếng rên nhẹ cùng biểu cảm hưng phấn vừa nhìn thôi anh đã muốn vắt kiệt sức đêm nay rồi.
Vĩ Thành vén vạt áo ra sau, muốn nhìn rõ những cú ra vào lên đến tận trời xanh. Miệng không kiểm soát mà thốt lên: “ Kh… Khít” khiến cô nàng ở dưới ngại đến ửng đỏ cả mặt.
Anh nhếch môi thoả mãn, lập tức cúi xuống gặm lấy môi cô…
#Lịch cập nhật: T2; T3; T4; T6