Thiên Kỳ đến phòng làm việc của chủ tịch tìm Trạch Dương.
“ Chuyến đi vừa rồi mọi người đã làm rất tốt, những tờ báo đăng bài, họ cũng muốn phỏng vấn em và cả Diệc Thần nữa”, tâm trạng anh vui vẻ thông tin.
“ Em đã nghe thư ký nói lại về chuyện này rồi ạ, cô ấy đang giúp em sắp xếp lại lịch trình”, cô đáp.
Mục đích của Thiên Kỳ đến đây là muốn nói với anh một chuyện quan trọng, cô nhẹ giọng: “ Anh Trạch Dương! Vào cuộc họp cổ đông vào ngày mai, em muốn nói ra hết sự thật và trả lại vị trí thuộc về Cẩn Du”.
Lời này khiến Trạch Dương gượng gạo: “ Em quyết định sớm thế sao?”
“ Cũng một thời gian dài rồi ạ, em đã có đủ bằng chứng và nhân chứng để đưa Lâm Ninh Hinh vào vòng pháp luật, người phụ nữ đó sẽ sớm được vạch trần bộ mặt thật”, đôi mắt quyết tâm trả thù của Thiên Kỳ.
Trạch Dương nhẹ giọng: “ Hiện tại Cẩn Du vẫn chưa hồi phục hẳn, anh chỉ lo em ấy non nớt, chưa đủ kinh nghiệm để giao phó”.
“ Hay là... em cho anh thêm một tuần nữa, trong những ngày đó từ từ chuyển giao công việc cho Cẩn Du, để em ấy làm quen dần”.
Thiên Kỳ dù đang rất muốn nhanh chóng giải quyết mối thù của mình nhưng đành phải dời lại ít ngày. Vì Trạch Dương không chỉ là ân nhân cứu mạng mà còn giúp đỡ cô được như ngày hôm nay, cô không thể làm anh buồn được.
“ Em hiểu rồi ạ”.
Anh tỏ ra hài lòng: “ Cảm ơn em!”.
Sẵn tiện cô nói về việc đối tác đang gặp vấn đề: “ Đúng rồi anh! Bên TANK vừa mới liên lạc đến, họ đang cần vốn đầu tư cho dự án mới”.
“ Anh có nghe thư ký báo”, anh lấy trong ngăn kéo ra một bản hợp đồng.
“ TANK không phải là đối tác mạnh nhưng qua từng năm vẫn giữ được phong độ nhất định. Em cũng hiểu là chúng ta cần làm gì rồi phải không?”
Cô ngay lập tức hiểu ý: “ Em hiểu rồi thưa anh!”.
Anh đưa bản hợp đồng cho cô, vô tình làm rơi khung ảnh trên bàn xuống. Thiên Kỳ nhanh chóng cúi xuống nhặt lên, vô tình thấy đó là một cô gái rất xinh đẹp.
Từ đó đến nay mới thấy anh có hình của một người phụ nữ nên cô liền hỏi: “ Cô ấy là ai vậy anh?”
“ Không liên quan đến em”, anh đột nhiên biến sắc, không vui mà lấy khung ảnh lại trên tay cô ra lại úp xuống bàn.
Thiên Kỳ cũng giật mình vì cô chưa từng thấy anh khó chịu như vậy, cô cũng nhanh chóng lấy bản hợp đồng rồi rời khỏi phòng.
....
Lâm Thị đang triển khai kế hoạch mở rộng thị trường, họ muốn có cơ sở tại Hàn Quốc và Nhật Bản. Đây là cơ hội tốt cho Thanh Hải lấy lòng tin từ người cậu Lâm Bạch Thiển. Anh ngay lập tức nắm bắt trình bày ý kiến của mình về dự án này.
Sau một hồi, mọi người đều có vẻ đồng ý với cách làm của anh. Không còn cách nào khác, ông đành giao việc cho anh.
“ Tôi hứa sẽ hoàn thành tốt nhất nhiệm vụ của mình”, anh tự tin với giọng dõng dạc.
Bạch Thiển vốn vẫn còn đề phòng Thanh Hải vì anh từng có suy nghĩ chiếm Hà Thị, nhưng vì đứa con gái nên ông đành nhượng bộ. Việc quan trọng nhất lúc này là phải giúp Ninh Hinh hoà hợp lại với Vĩ Thành, như thế thì công ty cổ phiếu của công ty không bị sụt giá.
Ông gọi Thanh Hải lên gặp riêng: “ Chuyện của Ninh Hinh cháu định như thế nào?”
“ Cậu yên tâm, Hà Vĩ Thành là người sai trước. Khoảng 2 năm trước, em rể đã ngoại tình với một cô người mẫu trẻ”, anh kể hết sự thật.
“ Có chuyện hệ trọng này nữa sao? Thằng khốn đó dám làm chuyện này với con gái tôi”, ông tức giận.
Anh cười khẩy: “ Cậu khoan hãy nóng giận, quan hệ đó chỉ kéo dài một thời gian ngắn rồi cô người mẫu đó cũng không hiểu sao lại biệt tăm biệt tích. Em rể đã thừa nhận với Ninh Hinh và được em ấy tha thứ. Có một người vợ giàu lòng vị tha, chung thủy một lòng như vậy mà còn không biết trân trọng, đúng là ngu ngốc mà”.
Ông Lâm đột nhiên có suy nghĩ khác: “ Cháu có bằng chứng ngoại tình của Hà Vĩ Thành không?”
“ Đương nhiên là cháu có rồi, cậu muốn làm gì?”, Thanh Hải phòng bị.
“ Tôi muốn ở thế chủ động, Ninh Hinh có quyền lấy nhiều hơn 50% tài sản. Một người làm ăn như Hà Vĩ Thành chắc sẽ không chịu tổn hại danh tiếng của mình đâu”, ông tỏ vẻ đắc ý.
Anh khuyên ngăn: “ Nhưng mà cậu à! Hà Vĩ Thành không phải người dễ đụng vào, chúng ta làm như vậy có hơi gấp gáp”.
Bạch Thiển cho rằng đứa cháu đang coi thường mình: “ Cháu nói vậy chẳng khác nào nói tôi như rùa rút đầu. Năm đó không phải nhờ tôi cứu giúp thì chắc bây giờ Ngô Thanh Hải cháu đây đã ăn cơm tù, ngủ dưới sàn đất rồi”.
Sự gợi nhắc về quá khứ khiến anh lo sợ: “ Đột nhiên cậu nhắc đến chuyện đó làm gì? Chuyện của quá khứ đã chìm vào quên lãng rồi, cháu không muốn nghĩ đến”.
“ Hưmk... Tôi nể tình cháu là cháu ruột nên không chấp dứt, nhưng nếu cháu phản tôi thì không còn tình thân gì nữa”, ông cảnh cáo.
Thanh Hải lúc này không dám ho he, đành phải nén cơn thịnh nộ vào trong: “ Cháu biết rồi thưa cậu!”.
Đi về phòng làm việc, anh bực mình mà ném một sấp giấy tờ xuống đất: “ Lâm Bạch Thiển, tôi chỉ đang là nhịn ông. Khi nào tôi lấy lại được tất cả, không chỉ là Hà Thị mà cả Lâm Thị tôi cũng không tha... Chết tiệt!”.
....
Trưa nay, Diệc Thần và Thiên Kỳ hẹn ăn cơm. Tình cờ bàn gần bên đó là Vĩ Thành cũng đang ngồi với một người phụ nữ, có lẽ là đối tác kinh doanh.
Thiên Kỳ mong chờ anh sẽ cười với cô một cái nhưng để ý mãi thì một ánh nhìn còn không có. Kể từ hôm tối ở Bắc Hải, hai người vẫn chưa gặp lại nhau, anh cũng không gọi điện hay nhắn tin.
Ở bên cạnh có vẻ như cô gái rất thích Vĩ Thành, giọng nói ngọt ngào, thân hình vô cùng gợi cảm. Và hình như anh rất tập trung, nói chuyện vui vẻ với cô ấy.
Diệc Thần không muốn bầu không khí trở nên tĩnh lặng liền tìm chuyện gì đó vui vui kể: “ Bắt đầu từ đầu tuần sau resort Paradise sẽ khai trương, An Nguyên cũng sẽ đến để cắt băng khánh thành”.
“ Vậy thì tốt quá rồi! Anh Trạch Dương rất vui khi hợp đồng được ký kết, công sức của mọi người đều được đền đáp xứng đáng”, cô đáp.