Tử Kỳ ngước mắt lên thấy người trước mặt, sau đó thì cả hai người ngồi ở một góc.
“ Anh đến tìm tôi có việc gì không?”, Tử Kỳ hỏi.
Diệc Thần cười ẩn ý trả lời: “ Cậu trông có vẻ nghiêm túc quá, anh đâu phải người xấu”.
Anh vào thẳng vấn đề: “ Anh đến là muốn nhờ cậu giúp... Làm gia sư cho em gái anh”.
Cậu vẫn chưa hiểu: “ Gia sư sao?”
“ Ừm. Em gái anh vừa mới hồi phục không lâu, những kiến thức kinh tế lúc nhớ lúc quên. Anh chợt nhớ cậu đang theo học ngành này nên qua mong cậu đồng ý qua làm gia sư cho con bé”, Diệc Thần.
Thấy cậu vẫn còn suy nghĩ, anh nói thêm: “ Cậu yên tâm, công việc gia sư chỉ 2 buổi trên tuần, không ảnh hưởng nhiều đến chuyện học hành của cậu đâu. Khi nào trống lịch thì đến, chi phí mỗi buổi là 2000 tệ”.
Tử Kỳ từ chối việc nhận tiền: “ Không cần phải trả tiền đâu, dù gì nhà anh đã cứu chị Thiên Kỳ, tôi cũng muốn làm gì đó để đền đáp”.
Diệc Thần cười nhẹ: “ Cậu rất giống Thiên Kỳ”.
“ Vậy khi nào thì tôi làm việc được?”, cậu nôn nóng.
“ Ngay ngày mai... À phải rồi, tối nay có một bữa tối nhỏ trong gia đình ăn mừng em gái anh hồi phục, cậu cũng đến đi, sẵn hai nngười gặp nhau làm quen”, anh ngỏ lời mời.
Tử Kỳ chỉ gật đầu nhẹ đồng ý.
Ra khỏi tiệm cà phê, Diệc Thần lái xe dừng trước đèn giao thông đang bật đỏ. Ở phía trước vạch kẻ đường có một số người đi qua. Bỗng anh thấy cô gái quen thuộc cũng đang đi qua.
Người đó là Mộng Dao, cô đang giúp một bà cụ đi qua cùng. Hết lần này đến lần khác cô đều gây ấn tượng sâu sắc trong lòng anh. Diệc Thần chăm chú nhìn cô dẫn bà cụ qua hết đường, đến đèn xanh bật mà cũng không hề hay biết. Đến khi xe phía sau bấm kèn in ỏi thì anh mới nhập hồn lại và lái xe đi.
....
Mộng Dao về công ty đến thẳng phòng CEO, cô ngồi xuống ghế tự nhiên mà thở dài: “ Ôi mệt quá! Em định về nhà nghỉ ngơi mà anh lại gọi lên công ty. Có chuyện gì thế Hà tổng?”
“ Anh đã nói với ba mẹ em hoàn thành rất tốt công việc trong dự án lần trước nên họ yên tâm rồi. Bây giờ anh sẽ tặng cho em một món quà xem như là phần thưởng”.
Nghe đến thưởng, Mộng Dao sốt sắng: “ Tặng em cái gì vậy?”
Vĩ Thành nhếch mày hỏi lại: “ Em muốn gì? Túi, quần áo, xe?”
Mộng Dao lắc đầu ngán ngẫm: “ Mấy cái đó em có hết rồi. Thay vì vật chất thì anh tặng em một món quà với giá trị tinh thần sẽ tuyệt vời hơn”.
Anh bắt đầu đếm: “ 1... 2... 3”.
Tiếng chuông điện thoại của Mộng Dao reo lên, cô nhấc máy lên: “ Alô! Tôi là Hà Mộng Dao đây”.
Bên kia là công ty giải trí Hoan Thụy Thế Kỷ gọi đến báo: “ Cô Hà! Cô vừa nhận được lời mời casting mấy bộ phim truyền hình...”.
Đôi mắt của cô bỗng chuyển sang ngạc nhiên nhìn sang Vĩ Thành ngơ ngác. Anh không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ là cô em gái cũng hiểu hết ý.
“ Được, tôi hiểu rồi”.
Sau khi tắt máy, Mộng Dao tra hỏi: “ Ai cho phép anh thay em tự ý ký hợp đồng với Hoan Thụy Thế Kỷ thế?”
Vĩ Thành hỏi lại: “ Thích không?”
Cô sung sướng chạy đến ôm chầm lấy anh đáp: “ Sao mà không thích được? Em rất là thích diễn, sắp trở thành diễn viên thật rồi”.
Bỗng cô nghi hoặc: “ À mà khoan... Chuyện này ba mẹ có biết hay không ạ?”
Anh lắc đầu: “ Đây là bí mật. Cứ theo đuổi ước mơ của em đi, những việc còn lại để anh lo”.
“ Là anh nói đó, ba mẹ biết được mà có đánh đòn anh phải chịu thay em đó”, cô hù doạ.
“ Anh chỉ có một đứa em gái duy nhất, anh muốn em cảm thấy hạnh phúc với những gì mình chọn”, giọng anh tình cảm.
Mộng Dao không khỏi cảm động đáp: “ Em biết là anh luôn luôn ủng hộ em mà. Cảm ơn anh nhé anh hai!... Còn bây giờ em xin phép về nhà chuẩn bị, tạm biệt!”.
Dứt lời cô vẫy tay chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời khỏi.
Vĩ Thành nhớ Cẩn Du, muốn nghe giọng cô nên gọi điện. Đầu dây bên kia nhấc máy: “ Em nghe Vĩ Thành?”
“ Nghe được giọng em anh thoải mái quá”, anh thả giọng ngọt.
Cẩn Du bình tĩnh: “ Anh gọi em chỉ để nghe giọng thôi sao? Khó tin quá”.
Anh không vòng vo nữa mà ngỏ lời: “ Tối nay hẹn hò với anh được không?”
“ Em có việc rồi ạ, để hôm nào khác được không anh?”
Lần đầu tiên anh bị phủ nên cảm thấy rất lạ lẫm: “ Vậy thì mấy giờ em xong, anh sẽ đến đón?”
Cô lại một lần nữa chối từ: “ Ngô gia có tổ chức một buổi tiệc nhỏ, em nghĩ sẽ trễ lắm em mới về”.
Không nghe bên kia hồi đáp, cô nói thêm cho anh yên tâm: “ Anh Diệc Thần sẽ đưa em về nên anh không cần phải quá lo lắng đâu ạ”.
Vĩ Thành tỏ ra hài lòng: “ Em nhớ về nhà an toàn”.
“ Ưm”, cô hạnh phúc đáp lại nhưng không biết anh đã có kế hoạch gì đó.