Mục lục
Cha Tôi Là Chiến Thần - Dương Tiêu - Vô Sương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tiêu lấy lại tinh thần rồi nói với Lâm Minh Tâm: "Lần này lại nợ cô một lần rồi."

Nếu không phải hôm nay vừa lúc cô ấy vừa lúc tới đây thì nếu sau khi Hinh Nhi tan học để bọn mặc đồ đen kia đi vào trường, hậu quả chỉ sợ là không thể tưởng tượng nổi.

Nghe Dương Tiêu nói vậy, đôi mắt xinh đẹp của Lâm Minh Tâm liếc sang rồi cười bướng bỉnh: "Ồ~ phải không, vậy anh muốn trả ơn tôi thế nào đây."

Đột nhiên cô ấy tiến lên phía trước rồi nhẹ giọng nói bên tai Dương Tiêu: "Có thể dạy cho tôi cái bộ quyền pháp mà anh đã dùng trong hội đấu giá ngày đó không?"

Dương Tiêu còn tưởng cô ấy muốn nói chuyện gì chứ. Anh không khỏi cười: "Cô học cái này làm gì?"

Lâm Minh Tâm là một kẻ si mê võ thuật. Cô ấy đáp ngay: "Đừng nghĩ rằng tôi không nhìn ra. Thứ mà ngày đó anh dùng thế mà lại là quyền pháp cổ đã sắp thất truyền."

"Rốt cuộc là anh học được từ đâu vậy? Nếu không thì anh giới thiệu một sư phụ cho tôi cũng được!"

Thấy dáng vẻ si mê võ thuật này của cô ấy, Dương Tiêu lắc đầu cười cười.

Chẳng qua cũng mệt cho cô ấy có thể nhìn ra quyền pháp mà ngày đó mình dùng đã sắp thất truyền. Xem ra cô gái này cũng có chút nền tảng đấy, cũng không phải chỉ có động tác võ thuật đẹp.

Thấy Dương Tiêu không nói lời nào, Lâm Minh Tâm còn tưởng anh keo kiệt không chịu dạy cho mình. Thế là cô không khỏi áp hai tay ra sau đầu rồi thở dài.

"Nếu anh không muốn thì tôi sẽ không ép buộc anh nữa vậy."

"Vốn dĩ cuối tuần này tôi có một trận đánh nhau. Tôi vốn nghĩ chắc chắc không thể có chút sai sót nào nên định nhờ anh cho tôi một lời khuyên. Có lẽ tỷ lệ thắng sẽ lớn hơn một chút cũng nên?"



"Chẳng qua nghĩ lại thì hẳn là bản thân tôi cũng không thành vấn đề!"

Nói xong, cô đấm bình bịch hai cái vào không khí.

"Đánh nhau ư?" Dương Tiêu nhìn cô ấy một cái: "Cô tham gia vào cái đó làm gì?"

Cái gọi là đánh nhau kia thực là là một cuộc chiến có hẹn trước. Hai bên tìm bè phái của mình rồi quyết định thời gian địa điểm là xong việc.

Cô ấy là một thiên kim tiểu thư cả người mềm mại đắt giá của nhà họ Lâm, đi tham gia mấy cái loại đánh nhau kia làm gì? Cái nền này quả thật là chẳng hợp nhau gì cả.

Vừa nói đến đây, nhất thời vẻ mặt Lâm Minh Tâm còn như thật nói: "Đây là vì tôi đã đồng ý với một người chị em tốt rồi, chắc chắn tôi sẽ lấy được!"

"Có chuyện gì mà thân phận trưởng nữ nhà họ Lâm của cô lại không giải quyết được mà cần đánh nhau vậy?"

Nghe thấy lời của Dương Tiêu, Lâm Minh Tâm không khỏi lắc lắc đầu: "Anh không biết đâu, tình huống ở phương diện này thật sự rất phức tạp.".

Truyện đề cử: Chứng Bệnh

"Những người trẻ tuổi trong cái vòng luẩn quẩn của chúng tôi đều xuất thân từ gia đình có tiếng nói và chẳng ai muốn đặt vấn đề lên mặt mũi dòng họ nhà mình cả."

"Bây giờ đã xảy ra xung đột rồi, lại không chịu cho qua, đánh nhau là phù hợp nhất. Dù sao thì cũng chỉ đánh thôi, đến lúc đó ai phục tính người đó!"

"Vừa lúc lần này đều là mấy người có chút máu học võ trong cái vòng luẩn quẩn của chúng tôi. Dùng phương thích của người học võ để giải quyết, thật sự là chuyên nghiệp vô cùng~"



Nghe thấy lời của cô ấy, Dương Tiêu chỉ cảm thấy cơ hơi cạn lời. Thật đúng là một đám phú nhị đại nhàm chán vô vị.

"Đương nhiên là trong đó thật ra còn có một tầng nguyên nhân nữa."

Lâm Minh Tâm liếc mắt nhìn Dương Tiêu một cái, không định giấu diếm anh điều gì.

"Thật ra từ sau ngày hội đấu giá đó, tôi có qua lại gần gũi tìm hiểu với Mậu Địch kia, tôi mới nhận ra một điều là mình nhỏ yếu cỡ nào."

“Người đó là loại người đã trải qua vô số lần thực chiến mà luyện thành. Đối mặt với một kẻ mạnh như vậy, bỗng nhiên tôi có một cảm giác.”

"Nếu tôi không trải nghiệm một ít lần thực chiến tràn ngập chuyện xấu mà chỉ ở nhà huấn luyện với máy móc, hoặc là đánh nhau hữu nghị thì trình độ của tôi sẽ vĩnh viễn không thể nào tiến bộ được."

"Dù sao thì học võ cũng vĩnh viễn không thể rời khỏi thực chiến được. Chỉ có không ngừng tích lũy kinh nghiệm thực chiến mới có thể tiến thêm một bước tăng cấp bản thân."

Nghe thấy lời này của cô ấy, lại nhìn dáng vẻ như thật của cô ấy.


Dương Tiêu thừa nhận bản thân anh đã đánh giá hơi thấp sự nhiệt tình đối với việc học võ của cô gái này.


Chẳng qua anh vẫn nói: "Cô vẫn đừng nên tham gia mới tốt."


Anh biết vô cùng rõ ràng rằng Lâm Minh Tâm có bao nhiêu bản lĩnh.


Nếu cô ấy nói đối phương cũng có bối cảnh gia đình thì trong ngày đánh nhau đó, người mà đối phương gọi đến là kiểu gì bọn họ không thể đoán trước được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK