Mục lục
Cha Tôi Là Chiến Thần - Dương Tiêu - Vô Sương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy hai anh em bọn họ không biết trong buổi thọ yến kia đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết ân oán giữa Dương Tiêu và Tứ Đại Gia Tộc.

Nhưng, trong thọ yến của Từ Dung, Dương Tiêu lại đắc tội với nhà họ Lương, chuyện này thì bà ta biết, hơn nữa nhìn trận thế này là biết tới để báo thù.

“Có trò hay để xem rồi.” Trương Nguyệt kéo Trương Vĩ, trong lòng thầm nghĩ cục diện trước mắt có thể xoay chuyển.

Trương Vĩ như đột nhiên nhận ra điều gì đó, ông ta nhìn Dương Tiêu cùng Lương Minh Trạch, vui sướng khi người gặp họa, trong mắt vô cùng sảng khoái.

Tuy không biết nguyên nhân, nhưng mấy người lại dám đắc tội với Tứ Đại Gia Tộc  thì không có kết cục tốt đẹp.

Ha ha, lần này trên trời dưới đất đều không có chỗ dung thứ cho mấy người rồi.

“Không ngờ hành động của Tứ Đại Gia Tộc lại nhanh vậy.” Dương Tiêu nhẹ giọng cười lạnh.

Dương Tiêu và Trương Nghịch Luân nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì.

Ở trong mắt Tứ Đại Gia Tộc, Dương Tiêu vẫn dựa vào Sở Kình Hồng.

Hiện giờ Sở Kình Hồng xong đời, việc đầu tiên Tứ Đại Gia Tộc làm là chạy đến đổ vỏ trả thù.

Trần Hoàng Thiên của nhà họ Trần. Hàn Diệu Tường của nhà họ Hàn. Giang Nhất Phàm của nhà họ Giang. Lương Hoàng Huy của nhà họ Lương.

Người đại diện cho Tứ Đại Gia Tộc không ai bì nổi bước vào căn biệt thự nho nhỏ, theo sau lần lượt là tâm phúc và cấp dưới của bọn họ, hùng hùng hổ hổ.

“Ồ…? Không nghĩ tới người nhà họ Trương cũng ở đây à?” Hàn Diệu Tường liếc thấy Trương Vĩ cùng Trương Nguyệt.

Lương Hoàng Huy nhất thời mở miệng: “Em dâu, em cũng ở đây sao?”

Trương Nguyệt cười ha ha, giơ giấy thỏa thuận li hôn trong tay lên: “Tôi đã không còn là em dâu ông, phế vật này, không xứng với nhà họ Trương tôi.”

Bà ta vừa nói xong, nhất thời dẫn tới một trận cười vang.

“Xem ra, người một nhà Lương Minh Trạch mấy người đi đâu cũng bị xa lánh, không khác gì chuột chạy qua đường, người người đều muốn giẫm một cước nhỉ.”

Trần Hoàng Thiên nhân cơ hội trào phúng một câu.

Giang Nhất Phàm đắc ý nhìn Dương Tiêu đứng đầu phía trước: “Ai bảo lúc trước anh đánh tôi, hiện tại Hồng gia không còn, để tôi xem cái tên phế vật như anh còn làm được cái gì.”

Quả nhiên, Tứ Đại Gia Tộc tới để báo thù, lúc này Trương Vĩ như hồi máu sống lại.

“Đắc tội với Tứ Đại Gia Tộc và nhà họ Trương tôi, để tôi xem mấy người sống thế nào.”

Trương Vĩ hung hăng mắng một câu. Hiện giờ bọn họ đứng cùng một chiến tuyến với Tứ Đại Gia Tộc, ông ta không còn gì phải sợ hãi.

“Choang” một tiếng, Lương Minh Trạch sợ tới mức lui lại mấy bước, đụng vỡ bình hoa.

Chuyện này, bây giờ phải làm sao đây?

Trong thọ yến của Hồng gia, ông ấy tận mắt thấy Sở Kình Hồng thay Dương Tiêu dạy dỗ Tứ Đại Gia Tộc, ông đương nhiên cũng cho rằng chỗ dựa sau lưng Dương Tiêu có thể chính là Hồng gia.

Còn về Trương Nghịch Luân, ông không biết, chuyện xảy ra trong văn phòng của Sở Kình Hồng lại không ai biết.

Hiện giờ, Hồng gia ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, Tứ Đại Gia Tộc đạp cửa xông tới, bảo Lương Minh Trạch ông phải làm thế nào cho phải?

Hàn Diệu Tường căm tức Dương Tiêu, nghiêm giọng quát: “Mày chém đứt một tay của con tao, khiến nó phải chịu nổi khổ ngục tù, hôm nay, tao muốn hai tay của mày.”

Trần Hoàng Thiên cả giận nói: “Mày phế hai tay của con tao, đánh vào mặt tao, còn dõng dạc bắt nhà họ Trần tao phải đến cửa quỳ xuống. Nếu nhà họ Hàn muốn hai tay của mày, tao đây muốn hai chân của mày thay thế.”

Giang Nhất Phàm cười khinh miệt: “Trước đó anh bắt tôi tự tát vào mặt đúng không? Ha ha, hiện giờ anh đã không còn chỗ dựa vững chắc, tôi muốn anh quỳ xuống tự tát vào mặt mình đến khi tôi hài lòng mới thôi.”

Từ Dung quắc mắt trừng trừng: “Cậu khiến tôi chịu nhục trên thọ yến, hiện giờ tôi muốn người phụ nữ của cậu và cậu đều phải bị sỉ nhục, khiến cậu được cảm nhận tư vị này.”

Tứ Đại Gia Tộc tức giận ngập trời, khí thế hùng hổ dọa người.

“Đắc tội với ngài ấy, Tứ Đại Gia Tộc nhất định phải chết.”

Đột nhiên, một giọng nói hùng hồn vang vọng cả căn biệt thự, thậm chí ngay đến mặt đất cũng có chút rung chuyển.

Mọi người vừa thấy, không khỏi kinh ngạc thay đổi sắc mặt.

“Ông, ông, ông là Trương Nghịch Luân.”

“Người đỡ đầu Đông… Đông Hải?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK