Mục lục
Cha Tôi Là Chiến Thần - Dương Tiêu - Vô Sương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu tiếp tục để học sinh yếu kém đến từ Giang Thành này nhập học, đồng nghĩa với việc con trai của anh ta sẽ hết chỉ tiêu.

“Hiệu trưởng, con trai của tôi cũng đã làm xong thủ tục xếp lớp.”

“Hơn nữa tôi hoàn toàn có lý do để nghi ngờ thân phận của mấy người đến từ Giang Thành này.”

“Tôi nghi ngờ rốt cuộc tư cách của bọn họ có phù hợp với điều kiện nhập học của Hart hay không, cũng như lai lịch của giấy chứng nhận chuyển trường của bọn họ.”

“Tôi từng nghe nói có người giả mạo giấy chứng nhận chuyển trường, đúng lúc tôi có quen trưởng Văn phòng An ninh Đông Hải.”

“Tôi có thể mời vị trưởng phòng này đích thân đến đây kiểm tra chuyện này.”

Cậu Khương dứt khoát lật át chủ bài của mình.

Mặc dù cậu Khương không tính là nhà quyền thế ở Đông Hải, nhưng gia đình cũng rất có điều kiện, hơn nữa còn quen biết trưởng Văn phòng An ninh.

Anh ta tự cho rằng mình không có lý do nào để nhượng bộ trong trường hợp này.

Ai dè hiệu trưởng lại cười ha hả: “Chẳng lẽ cậu không biết, hôm qua trưởng Văn phòng An ninh Đông Hải đã đổi sang người khác rồi ư?”

Dứt lời, ông ta còn liếc nhìn Dương Tiêu, thầm nói tên ngốc này, trưởng phòng đời mới đang đứng ngay trước mắt, vậy mà anh ta lại không hề hay biết.

“Cái gì?”

Cậu Khương giật mình, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho trưởng Văn phòng An ninh Đông Hải đời cũ.

Phải biết rằng, trưởng Văn phòng An ninh Đông Hải đời cũ là hậu đài của nhà họ Khương anh ta, làm sao có thể nói đổi là đổi chứ?

Sau vài tiếng bíp, cuộc gọi đã được kết nối, sau một hồi xác minh, anh ta phát hiện quả thật trưởng phòng đời cũ đã bị đổi, sau này sẽ không còn quản lý công việc ở Đông Hải nữa.

Cả người anh ta hơi sa sút, nhưng anh ta đã lấy được số điện thoại của trưởng phòng mới nhậm chức thông qua trưởng phòng cũ.

“Cậu hãy đi tìm trưởng phòng đời mới, báo danh nhà họ Khương các cậu, để xem người ta có chịu nể mặt nhà họ Khương các cậu hay không. Cùng lắm tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.”

Đối phương đã cúp máy.

“Chức vụ trưởng Văn phòng An ninh Đông Hải này, sao có thể nói đổi là đổi chứ?”

Cậu Khương oán trách.

Hiệu trưởng hừ lạnh: “Hừ! Lúc cậu đổi chỉ tiêu đăng ký của con nhà người ta, sao không nói muốn đổi là đổi đi?”

Câu nói này đã khiến cậu Khương trở nên lúng túng.

Lâm Minh Tâm cũng không nhịn được lên tiếng: “Đúng đó, hơn nữa anh dám chất vấn thân phận đến từ Giang Thành của chúng tôi ư? Vậy thì tôi sẽ chứng minh cho anh thấy.”

Dứt lời, cô ấy bước sang một bên, gọi cho người trong gia tộc.

Cho dù nhà họ Lâm không quản được chuyện ở Đông Hải, nhưng muốn chứng minh thân phận địa vị của bọn họ ở Giang Thành cũng không phải là chuyện khó khăn.

Cậu Khương phớt lờ cô ấy, giận dữ lườm Dương Tiêu.

“Tôi phải mời trưởng phòng mới đến để kiểm chứng về tính xác thực của giấy chứng nhận chuyển trường trong tay bọn họ.”

Dứt lời, anh ta bất chấp gọi cho 'trưởng phòng mới'.

Trưởng phòng mới không giống như trưởng phòng cũ, nhà họ Khương của anh ta vẫn chưa móc nối quan hệ, do đó bản thân cậu Khương cũng không có sự tự tin, mà chỉ đang đánh cược.

Nhìn thấy hành động này của anh ta, hiệu trưởng liền bật cười.

Chẳng mấy chốc, “reng reng reng.”

Điện thoại của Dương Tiêu bỗng đổ chuông.

Dương Tiêu cầm điện thoại lên nghe, đứng trước mặt anh ta cười nói: “A lô, anh định kiểm chứng giấy chứng nhận chuyển trường của con gái tôi là thật hay giả à?”

“Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết, là thật đấy, không cần phải kiểm chứng nữa đâu.”

Dứt lời, anh liền cúp máy.

“Bíp… bíp… bíp…” Bàn tay đang cầm điện thoại của cậu Khương vẫn đang cứng đờ giữa không trung.

Sắc mặt của anh ta đang thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chuyện… chuyện… chuyện…

Chuyện gì thế này?

Chỉ trong tích tắc, hình như anh ta đã liên tưởng đến chuyện gì đó.

Anh ta nhớ loáng thoáng trưởng phòng mới nhậm chức họ Dương.

Anh ta nhất thời vỡ lẽ mọi chuyện.

Không ngờ người lao động nhập cư Giang Thành mà anh ta vừa mới kỳ thị lại là trưởng phòng Dương vừa mới nhậm chức.

Trời ơi!

Sắc mặt của cậu Khương nhất thời xám xịt.

Đúng lúc này, nhân viên lễ tân nơm nớp lo sợ đưa hồ sơ chuyển trường, run rẩy nói: “Thủ, thủ tục đã xong xuôi hết rồi, có, có thể nhập học bất cứ lúc nào…”

Dương Tiêu nhận lấy giấy chứng nhận chuyển trường, lạnh lùng liếc nhìn cậu Khương, rồi nói với hiệu trưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK