Mục lục
Cha Tôi Là Chiến Thần - Dương Tiêu - Vô Sương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đều tại anh đến mà không nói trước với em một tiếng là anh đến, hại em phải dẫn theo vệ sĩ, yên tâm đi, hôm nay có Viên Thành anh ở đây, chúng ta nhất định sẽ thắng, em có thể cử vệ sĩ của mình về.”

Lời vừa dứt khỏi miệng, sự ngượng ngùng bỗng lan tràn khắp trong không khí.

Lâm Minh Tâm vội vàng lên tiếng giải thích: “Anh ấy không phải vệ sĩ, anh ấy cũng là bạn của tôi.”

Nói đến đây, cô ấy liếc mắt lườm Lương Nhã Trân một cái, còn bổ sung thêm một câu: “Cũng là bạn trai của mĩ nhân đây, anh ấy tên Dương Tiêu.”


Nghe tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của Lương Nhã Trân hơi ửng đỏ, cô đưa mắt liếc nhìn bạn thân của mình một cái.

“Ồ?”

Về phần Viên Thành, anh ta chỉ liếc mắt nhìn Dương Tiêu rồi lập tức quay đi.

Một chàng trai cơ bắp còn chẳng bằng một nửa anh ta, nhìn cũng không giống một người biết võ, thậm chí dáng vẻ còn có chút yếu đuối nhu nhược.


Tại sao bây giờ chất lượng bạn bè của Lương Minh Tâm lại càng ngày càng thấp như thế?

Trong lòng anh ta khinh thường, nhưng không biểu hiện ra ngoài, thầm quyết định lát nữa sẽ kêu cô ấy mau chóng tuyệt giao với người này.

Làm bạn bè với những người trình độ này, sẽ chỉ càng hạ thấp Lâm Minh Tâm.

Mà quan trọng nhất chính là, trong lòng Viên Thành đã thầm nhận định rằng Lâm Minh Tâm chính là bạn gái tương lai của anh ta.

Anh ta cho rằng chỉ người phụ nữ xinh đẹp, có lòng ham mê học võ như Lâm Minh Tâm mới có tư cách trở thành người phụ nữ của Viên Thành anh ta.

Cho nên, anh ta không thể chấp nhận được việc người phụ nữ của mình bị hạ thấp.



Viên Thành thẳng mặt làm lơ Dương Tiêu, anh ta nhìn Lâm Minh Tâm nói: “Minh Tâm à.”

“Nói cho em chuyện này, gần đây anh lại giành thêm được cái giải quán quân nữa trong cuộc thi quyền anh ngầm ở Đông Nam Á, cảm giác sự hiểu biết về võ học lại tiến thêm một bước.”

“Chẳng phải trước kia em luôn nói muốn tiến bộ hơn sao, đợi mấy ngày nữa, đích thân anh sẽ hướng dẫn em một số chiêu thức.”

“Đảm bảo em sẽ có một khởi đầu thật thuận lợi.”

“Để anh đích thân hướng dẫn 1:1, không phải ai cũng có được cơ hội tuyệt vời này đâu nha, anh chỉ đồng ý phá lệ một lần vì em thôi đấy.”

Viên Thành giơ hai cánh tay cường tráng của mình lên, tự tin cười nói.

Anh ta biết rõ Lâm Minh Tâm là một người có lòng ham mê võ thuật, giờ anh ta lại giới thiệu với cô ấy mình giành được giải quán quân, lại còn muốn đích thân hướng dẫn cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ không thể kháng cự.

Vào lúc Viên Thành đang mười phần tự tin chờ được thưởng thức nét mặt vui mừng đồng ý của Lâm Minh Tâm, thì cũng là lúc cô ấy mở miệng trả lời anh ta.

“Cảm ơn, nhưng không cần phiền đến anh đâu, tôi có Dương Tiêu chỉ dạy là được rồi.”

Lâm Minh Tâm nói thẳng không vòng vo, lại bổ sung thêm một câu.

“Tôi còn đang chuẩn bị bái anh ấy làm thầy đây.”

Lời vừa mới dứt, rất rõ ràng, mọi người đều nhìn ra được sắc mặt Viên Thành tối sầm đi vài phần..

“Anh sẽ chỉ dạy cho Minh Tâm sao? Điều này chứng tỏ anh cũng rất lợi hại nhỉ?”

Quay đầu nhìn lại, Viên Thành nhìn người đàn ông mà anh ta thậm chí còn không thèm để vào mắt bằng ánh mắt khinh thường.



Anh ta đi tới trước mặt Dương Tiêu, vươn tay: “Làm quen chứ nhỉ?”

Anh ta cười như đang suy nghĩ gì đó: “Viên Thành tôi bình sinh đã thích nhất việc làm quen với những người tự nhận là lợi hại.”

Thời điểm anh ta vươn tay ra, khóe miệng khẽ cong lên để lộ một ý cười như có như không, trong mắt thoáng xoẹt qua tia sáng.

Mà Lâm Minh Tâm nhìn thấy động tác này của anh ta thì không nhịn được mà nhíu mày, bởi vì cô ấy biết Viên Thành thích nhất là việc thử sức người khác trong lúc bắt tay.

Nghe nói lần nghiêm trọng nhất là anh ta đã siết chặt tay một người đàn ông đến mức khiến người ta gãy xương.

Mặc dù Dương Tiêu rất lợi hại, nhưng cô ấy vẫn sợ Dương Tiêu chủ quan quá sẽ không có phòng bị gì, để anh ta có cơ hội đả thương.

Kết quả, chuyện Lâm Minh Tâm lo lắng cũng chẳng xảy ra.

Bởi vì, trong suốt quá trình Dương Tiêu không hề duỗi tay, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn anh ta, giống như anh ta không hề tồn tại.

Tay Viên Thành trơ trọi giữa không trung khiến anh ta có hơi xấu hổ, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Anh ta thật không thể ngờ được, tên nhãi này còn dám làm lơ anh ta.


Đúng lúc anh ta chuẩn bị nổi trận lôi đình, thì đột nhiên, không biết ai đó hô to: “Này này, đến giờ rồi, mau lại đây tập hợp.”


Lâm Minh Tâm nhạy cảm nhận ra, vội vàng nắm bắt cơ hội: “Thôi đừng nhiều lời nữa, chúng ta mau đi thôi.”


Đá vào một chân của Viên Thành, Lâm Minh Tâm nhanh chân chạy đi.


Chuyện bắt tay đã bị cô ấy cắt ngang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK