Cô ngạc nhiên hỏi: “Mấy trăm nhân viên mất tích một cách bí ẩn?”
“Không phải là chuyện này có liên quan với đám tà tu kia đấy chứ?”
Nhớ lại thì, lúc đó trong cơ thể của Lăng Phong cũng có một tà tu ẩn mình.
Lâm Thiên Sinh lạnh nhạt nói: “Có phải nhân viên của tập đoàn Tô Thị mất tích đâu, em lo làm gì”
“Nếu như là chuyện do tà tu gây ra thì sẽ có người xử lý thôi, chỉ cần chúng không động tới chúng ta thì chúng ta không cần phải nhọc lòng suy nghĩ chuyện này.”
Tô Nhiên nói: “Em đâu có lo cho bọn họ, em chỉ sợ tà tu hại người thôi.”
Sau khi suy nghĩ, cô nói: “Không được, em phải nhanh chóng tới công ty, không thể bỏ qua cơ hội này được.”
Nói xong, cô lập tức để bát xuống, đôi chân dài thẳng tắp mang tất đen vội vã đi về phía cửa, thay giày cao gót rồi đi ra ngoài.
Tập đoàn Lăng Thị đang trong cơn rối ren, rất nhiều dự án làm ăn vốn là của Lăng Thị sẽ phải tìm đối tác mới, chắc chắn Tô Nhiên sẽ không để những người khác nhanh chân hơn giành được.
“Ôi! Chủ mẫu đại nhân định đi ra ngoài ư?”
“Cô phải dẫn tôi đi cùng đó, nếu không Thần Thượng sẽ đánh chết tôi."
Cô vừa đi ra ngoài sân thì Lục Tiểu Tiên đã vẫy tay gọi cô.
Tô Nhiên gật đầu: “Ừm, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi nhanh lên đi.”
Lục Tiểu Tiên vui vẻ nói: “Được!”
Cô ta bị chôn dưới đất lâu như vậy rồi, giờ mới vừa hồi phục lại, đương nhiên cũng muốn làm quen với thế giới này.
Không đầy một lát sau. Tô Nhiên đã dẫn theo Lục Tiểu Tiên tới công ty.
Cô vừa bước vào văn phòng thì Tô Đại Phi lập tức dẫn theo mấy người nữa hùng hổ xông vào văn phòng.
Tô Đại Phi chỉ tay vào Tô Nhiên vừa ngồi xuống ghế, quát lên: “Tô Nhiên! Hôm nay tôi đến đây là để đuổi cổ cô khỏi tập đoàn!”
“Hừ hừ, tôi đã biết tất cả mọi chuyện rồi, hóa ra Hà Thất đã chết rồi!”
“Để xem giờ thì cô còn gì nữa mà phách lối!”
Tô Đại Phi nghe ngóng một hồi thì hay tin Hà Thất đã chết. Nhưng cụ thể là chết như thế nào thì ông ta không rõ, cũng không hề biết hiện tại Tô Khả Hân đã là một vị cường giả
Trúc Cơ.
Càng không biết chuyện Lâm Thiên Sinh là người tu tiên.
Nhân lúc nhà họ Lăng đang hỗn loạn, Tô Đại Phi cảm thấy cần phải nhanh chóng đuổi Tô Nhiên đi.
Nếu không, đợi tới khi cô giành được việc làm ăn và các dự án của tập đoàn Lăng Thị thì đến lúc đó muốn đuổi cô đi sẽ khó khăn hơn.
“Này này! Đồ sâu kiến của hạ giới, ông làm ầm ï gì đấy!”
Tô Nhiên còn chưa kịp mở miệng, Lục Tiểu Tiên ngồi trên sô pha trong văn phòng đã cất giọng khó chịu.
Nghe vậy, Tô Đại Phi và mấy võ giả mà ông ta dẫn tới lập tức chuyển từ nhìn Tô Nhiên sang nhìn Lục Tiểu Tiên.
Tô Đại Phi phát hiện người vừa mới lên tiếng chỉ là một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi, lập tức cau mày, quát to: “Con nít ranh ở đâu ra thế này, tống cổ nó ra ngoài cho tôi!”
Tô Nhiên thấy thế, lập tức võ bàn đứng dậy, cả giận nói: “Chú hai! Chú quậy đủ rồi đó!”
Tô Đại Phi cười khẩy: “Đủ rồi ư?”
“Chỉ dựa vào mình cô thôi mà cũng đòi chống lại tôi à?”
“Hôm nay tôi muốn chơi cứng đấy, để xem cô lấy gì ra mà chống lại tôi!”
Tô Nhiên lạnh lùng nói: “Tôi đang cứu mạng chú đó, nếu không lát nữa có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng mặc kệ chú.”
Nghe vậy, Tô Đại Phi lập tức cười to: “Cứu mạng tôi ư?” “Hà Thất đã chết rồi, giờ thì ai làm chỗ dựa cho cô đây?”
Ông ta vừa nói xong thì bên tai bỗng nghe bốp một tiếng!
Sau đó đầu của mấy tên võ giả rơi bịch xuống đất. Tô Đại Phi giật mình, hoảng sợ quay người lại nhìn.
Cảnh ông ta nhìn thấy là mấy võ giả mà ông ta mang tới đã đầu một nơi thân một nẻo!
“Chuyện này... Thế này rốt cuộc là thế nào?”
Tô Đại Phi run rẩy, hoảng hồn.
Ở đây ngoài Tô Nhiên ra, chỉ còn lại cô gái kia.
Chẳng lẽ vừa rồi là cô gái này ra tay ư?
Nhưng thủ đoạn giết người không một tiếng động thế này thì ngoài tu sĩ ra, võ giả bình thường không thể làm được.
Lục Tiểu Tiên cười u ám: “Chỉ là phàm nhân hạ giới mà cũng dám làm càn trước mặt bản tiên à?”
“Không phải là chuyện này có liên quan với đám tà tu kia đấy chứ?”
Nhớ lại thì, lúc đó trong cơ thể của Lăng Phong cũng có một tà tu ẩn mình.
Lâm Thiên Sinh lạnh nhạt nói: “Có phải nhân viên của tập đoàn Tô Thị mất tích đâu, em lo làm gì”
“Nếu như là chuyện do tà tu gây ra thì sẽ có người xử lý thôi, chỉ cần chúng không động tới chúng ta thì chúng ta không cần phải nhọc lòng suy nghĩ chuyện này.”
Tô Nhiên nói: “Em đâu có lo cho bọn họ, em chỉ sợ tà tu hại người thôi.”
Sau khi suy nghĩ, cô nói: “Không được, em phải nhanh chóng tới công ty, không thể bỏ qua cơ hội này được.”
Nói xong, cô lập tức để bát xuống, đôi chân dài thẳng tắp mang tất đen vội vã đi về phía cửa, thay giày cao gót rồi đi ra ngoài.
Tập đoàn Lăng Thị đang trong cơn rối ren, rất nhiều dự án làm ăn vốn là của Lăng Thị sẽ phải tìm đối tác mới, chắc chắn Tô Nhiên sẽ không để những người khác nhanh chân hơn giành được.
“Ôi! Chủ mẫu đại nhân định đi ra ngoài ư?”
“Cô phải dẫn tôi đi cùng đó, nếu không Thần Thượng sẽ đánh chết tôi."
Cô vừa đi ra ngoài sân thì Lục Tiểu Tiên đã vẫy tay gọi cô.
Tô Nhiên gật đầu: “Ừm, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi nhanh lên đi.”
Lục Tiểu Tiên vui vẻ nói: “Được!”
Cô ta bị chôn dưới đất lâu như vậy rồi, giờ mới vừa hồi phục lại, đương nhiên cũng muốn làm quen với thế giới này.
Không đầy một lát sau. Tô Nhiên đã dẫn theo Lục Tiểu Tiên tới công ty.
Cô vừa bước vào văn phòng thì Tô Đại Phi lập tức dẫn theo mấy người nữa hùng hổ xông vào văn phòng.
Tô Đại Phi chỉ tay vào Tô Nhiên vừa ngồi xuống ghế, quát lên: “Tô Nhiên! Hôm nay tôi đến đây là để đuổi cổ cô khỏi tập đoàn!”
“Hừ hừ, tôi đã biết tất cả mọi chuyện rồi, hóa ra Hà Thất đã chết rồi!”
“Để xem giờ thì cô còn gì nữa mà phách lối!”
Tô Đại Phi nghe ngóng một hồi thì hay tin Hà Thất đã chết. Nhưng cụ thể là chết như thế nào thì ông ta không rõ, cũng không hề biết hiện tại Tô Khả Hân đã là một vị cường giả
Trúc Cơ.
Càng không biết chuyện Lâm Thiên Sinh là người tu tiên.
Nhân lúc nhà họ Lăng đang hỗn loạn, Tô Đại Phi cảm thấy cần phải nhanh chóng đuổi Tô Nhiên đi.
Nếu không, đợi tới khi cô giành được việc làm ăn và các dự án của tập đoàn Lăng Thị thì đến lúc đó muốn đuổi cô đi sẽ khó khăn hơn.
“Này này! Đồ sâu kiến của hạ giới, ông làm ầm ï gì đấy!”
Tô Nhiên còn chưa kịp mở miệng, Lục Tiểu Tiên ngồi trên sô pha trong văn phòng đã cất giọng khó chịu.
Nghe vậy, Tô Đại Phi và mấy võ giả mà ông ta dẫn tới lập tức chuyển từ nhìn Tô Nhiên sang nhìn Lục Tiểu Tiên.
Tô Đại Phi phát hiện người vừa mới lên tiếng chỉ là một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi, lập tức cau mày, quát to: “Con nít ranh ở đâu ra thế này, tống cổ nó ra ngoài cho tôi!”
Tô Nhiên thấy thế, lập tức võ bàn đứng dậy, cả giận nói: “Chú hai! Chú quậy đủ rồi đó!”
Tô Đại Phi cười khẩy: “Đủ rồi ư?”
“Chỉ dựa vào mình cô thôi mà cũng đòi chống lại tôi à?”
“Hôm nay tôi muốn chơi cứng đấy, để xem cô lấy gì ra mà chống lại tôi!”
Tô Nhiên lạnh lùng nói: “Tôi đang cứu mạng chú đó, nếu không lát nữa có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng mặc kệ chú.”
Nghe vậy, Tô Đại Phi lập tức cười to: “Cứu mạng tôi ư?” “Hà Thất đã chết rồi, giờ thì ai làm chỗ dựa cho cô đây?”
Ông ta vừa nói xong thì bên tai bỗng nghe bốp một tiếng!
Sau đó đầu của mấy tên võ giả rơi bịch xuống đất. Tô Đại Phi giật mình, hoảng sợ quay người lại nhìn.
Cảnh ông ta nhìn thấy là mấy võ giả mà ông ta mang tới đã đầu một nơi thân một nẻo!
“Chuyện này... Thế này rốt cuộc là thế nào?”
Tô Đại Phi run rẩy, hoảng hồn.
Ở đây ngoài Tô Nhiên ra, chỉ còn lại cô gái kia.
Chẳng lẽ vừa rồi là cô gái này ra tay ư?
Nhưng thủ đoạn giết người không một tiếng động thế này thì ngoài tu sĩ ra, võ giả bình thường không thể làm được.
Lục Tiểu Tiên cười u ám: “Chỉ là phàm nhân hạ giới mà cũng dám làm càn trước mặt bản tiên à?”