Trên khuôn mặt già nua đầy vẻ khó tin, trong mắt hiện lên sự kinh hãi. Theo lý mà nói, tên này đáng lẽ phải chết rồi mới đúng chứ! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lúc này, Lâm Thiên Sinh hai tay đút túi quần không nhanh không chậm đi vào trong mộ thất.
Vì trong cơ thể không có chút linh khí dao động nên người trong quan tài đồng và Hoàng Lão Tà không chú ý tới anh.
"Ngài Lâm?” "Đi mau đi..."
Lôi Yên phát hiện ra Lâm Thiên Sinh đi tới bên cạnh mình, nhưng cô ấy vừa dứt lời, pháp bảo trong tay đã vỡ tan, người ngã xuống bất tỉnh.
Lâm Thiên Sinh bình tĩnh liếc nhìn Lôi Yên, sau đó hơi giơ tay xua đuổi đi hắc khí trong cơ thể cô ấy.
Sau đó, anh đi tới phía sau Lý Vệ, tay phải khẽ vỗ vỗ vai ông ta. Ngay sau đó, hắc khí xung quanh Lý Vệ lập tức tiêu tan.
"Lâm tiểu hữu?" Lý Vệ kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Thiên Sinh với vẻ mặt bình tĩnh.
Sau đó ông ta lập tức lấy lại tinh thần, lo lắng nói: "Chúng ta mau đi thôi, nơi này không thể ở lại lâu."
Lâm Thiên Sinh thản nhiên nói: "Đừng vội, để xem thế nào rồi tính."
Nói xong, anh hướng ánh mắt về phía quan tài đồng, ung dung như đang xem một vở kịch.
Thấy vậy, Lý Vệ lại tỏ vẻ kinh ngạc.
Hồi tưởng lại, Lâm Thiên Sinh đã có thể sống sót sau sát chiêu của Hoàng Lão Tà mà vẫn bình an vô sự, điều này thực sự khiến ông ta ngạc nhiên không thôi.
Vì thế nhịn không được hỏi: “Lâm tiểu hữu, cậu rốt cuộc là ở cảnh giới gì?”
Lâm Thiên Sinh không trả lời, mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhìn chằm chằm quan tài đồng phía trước cách đó không xa.
Lúc này, một bàn tay của con người lại từ trong quan tài đồng thò ra, bám lấy mép quan tài.
Ngay sau đó, một thanh niên tướng mạo tuấn tú từ trong quan tài đồng chậm rãi đứng dậy.
Người này thân mặc áo giáp xích, khí tức phát ra vậy mà đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ đáng sợ.
Ông ta chính là tổ tiên của nhà họ Lăng, Lăng Phá Thiên!
“Con sâu cái kiến, sao dám làm thế hả?”
Lăng Phá Thiên vừa mới hồi sinh, vẻ mặt cực kỳ tức giận.
Luồng uy áp vô song không ngừng trào ra từ trong cơ thể ông ta. Đè ép Hoàng Lão Tà khiến ông ta không thể thở được.
Đây chính là cách biệt giữa Kim Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ.
Cảnh giới càng cao, khoảng cách càng lớn.
Linh khí nơi này ngày càng mỏng manh.
Lúc này, Lâm Thiên Sinh hai tay đút túi quần không nhanh không chậm đi vào trong mộ thất.
Vì trong cơ thể không có chút linh khí dao động nên người trong quan tài đồng và Hoàng Lão Tà không chú ý tới anh.
"Ngài Lâm?” "Đi mau đi..."
Lôi Yên phát hiện ra Lâm Thiên Sinh đi tới bên cạnh mình, nhưng cô ấy vừa dứt lời, pháp bảo trong tay đã vỡ tan, người ngã xuống bất tỉnh.
Lâm Thiên Sinh bình tĩnh liếc nhìn Lôi Yên, sau đó hơi giơ tay xua đuổi đi hắc khí trong cơ thể cô ấy.
Sau đó, anh đi tới phía sau Lý Vệ, tay phải khẽ vỗ vỗ vai ông ta. Ngay sau đó, hắc khí xung quanh Lý Vệ lập tức tiêu tan.
"Lâm tiểu hữu?" Lý Vệ kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Thiên Sinh với vẻ mặt bình tĩnh.
Sau đó ông ta lập tức lấy lại tinh thần, lo lắng nói: "Chúng ta mau đi thôi, nơi này không thể ở lại lâu."
Lâm Thiên Sinh thản nhiên nói: "Đừng vội, để xem thế nào rồi tính."
Nói xong, anh hướng ánh mắt về phía quan tài đồng, ung dung như đang xem một vở kịch.
Thấy vậy, Lý Vệ lại tỏ vẻ kinh ngạc.
Hồi tưởng lại, Lâm Thiên Sinh đã có thể sống sót sau sát chiêu của Hoàng Lão Tà mà vẫn bình an vô sự, điều này thực sự khiến ông ta ngạc nhiên không thôi.
Vì thế nhịn không được hỏi: “Lâm tiểu hữu, cậu rốt cuộc là ở cảnh giới gì?”
Lâm Thiên Sinh không trả lời, mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhìn chằm chằm quan tài đồng phía trước cách đó không xa.
Lúc này, một bàn tay của con người lại từ trong quan tài đồng thò ra, bám lấy mép quan tài.
Ngay sau đó, một thanh niên tướng mạo tuấn tú từ trong quan tài đồng chậm rãi đứng dậy.
Người này thân mặc áo giáp xích, khí tức phát ra vậy mà đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ đáng sợ.
Ông ta chính là tổ tiên của nhà họ Lăng, Lăng Phá Thiên!
“Con sâu cái kiến, sao dám làm thế hả?”
Lăng Phá Thiên vừa mới hồi sinh, vẻ mặt cực kỳ tức giận.
Luồng uy áp vô song không ngừng trào ra từ trong cơ thể ông ta. Đè ép Hoàng Lão Tà khiến ông ta không thể thở được.
Đây chính là cách biệt giữa Kim Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ.
Cảnh giới càng cao, khoảng cách càng lớn.
Linh khí nơi này ngày càng mỏng manh.