Lâm Thiên Sinh cũng không nói thêm gì nữa, sảng khoái mở cửa xuống xe.
Anh vừa mới xuống xe, Tô Nhiên lập tức giẫm ga nhanh chóng phóng đi.
Nhìn theo chiếc đuôi xe đang biến mất rất nhanh, Lâm Thiên Sinh cười bất đắc dĩ.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn chỗ ở của mình, ánh mắt anh không khỏi lộ vẻ xúc động.
Mười ngàn năm!
Ròng rã mười ngàn năm!
Lam Tinh vẫn là Lam Tinh ngày xưa, không khác gì so với khi anh vừa mới xuyên không.
Anh lấy chìa khóa dự phòng giấu ở chỗ cửa sổ rồi mở cửa phòng,
Một mùi hương cực kỳ quen thuộc phả vào mặt.
Mọi thứ trong nhà đều giống y như năm xưa khi anh đi.
Anh nhớ lại năm đó, lúc ấy anh đang đi dạo ven sông.
Không biết là tên khốn nào bỗng nhiên xô đằng sau lưng anh một cái, làm anh ngã xuống sông.
Lúc đó anh không biết bơi nên cứ thế tuyệt vọng thả mình chìm dần xuống đáy sông,
Khi tỉnh lại, anh thấy mình ở Tiên Giới, sau đó bắt đầu mười ngàn năm tu luyện dài đằng đẵng.
“Không biết là do xui xẻo hay thực sự là do vận mệnh vốn đã sắp xếp như vậy rồi.”
Mỗi khi nghĩ đến đây, Lâm Thiên Sinh đều dở khóc dở cười lắc đầu.
Ngày hôm sau, Lâm Thiên Sinh thức dậy, rửa mặt.
Anh mặc đại một bộ đồ cũ ngày xưa rồi cầm theo thẻ căn cước, sổ hộ khẩu và toàn bộ gia sản hai ngàn tệ của mình rời khỏi nhà.
Anh vẫy xe, tới ủy ban đúng giờ.
Lúc anh đi vào trong thì thấy có một nhóm người đã chờ ở trong đó từ trước.
Trong đó, có người phụ nữ tối qua.
Chính là cô gái tên Lăng Vi Vi đã bảo anh cưới Tô Nhiên làm vợ.
Lúc này, cô ta nhìn Lâm Thiên Sinh và Tô Nhiên, cười khẩy đắc ý.
Đương nhiên, hiện tại Lâm Thiên Sinh không hề biết tên của bọn họ.
Kể cả tên của người vợ sắp cưới anh cũng không biết.
Những chuyện tiếp theo thì không cần phải kể nhiều nữa.
Thủ tục nhanh chóng hoàn tất.
Sau khi biết Lâm Thiên Sinh là trẻ mồ côi, Tô Nhiên bèn rước anh qua cửa nhà mình, trở thành chồng trên danh nghĩa pháp luật của Tô Nhiên.
Nói ngắn gọn, cô muốn Lâm Thiên Sinh ở rể nhà họ Tô.
Lâm Thiên Sinh không quan tâm chuyện này.
Tuy Tô Nhiên rất đẹp, vóc dáng uyển chuyển, nhưng nếu so với các Nữ đế, Thánh nữ ở Tiên Giới thì vẫn còn thua một bậc.
Chẳng qua anh chỉ muốn kiếm một chỗ ở để tu tâm mà thôi.
Trên đường về nhà họ Tô.
Sắc mặt Tô Nhiên vẫn lạnh lùng như trước, không hề nhìn Lâm Thiên Sinh lấy một lần.
Cho dù anh có ngoại hình tuấn tú lịch sự, khí chất cực kỳ hào hùng.
Nhưng Tô Nhiên cảm thấy, từ đầu đến cuối anh chỉ là một tên ăn mày ven đường, hơn nữa đầu óc còn hơi chập mạch.
Thậm chí cô không cho Lâm Thiên Sinh ngồi lên ghế phụ lái.
“Anh Lâm, mặc dù chúng ta đã đăng ký kết hôn nhưng điều này chẳng có nghĩa lý gì cả, tôi bị ép nên mới lấy anh.”
“Hy vọng rằng anh có thể tạm thời duy trì quan hệ vợ chồng với tôi, sau này chắc chắn tôi sẽ đền bù cho anh.”
Đã đăng ký kết hôn rồi thì đương nhiên hai người đều đã biết tên của đối phương.
Lâm Thiên Sinh ngồi ở hàng ghế sau, cười nói: “Không sao đâu cô Tô, chúng ta có qua có lại.”
“Cô nuôi tôi, sau này nếu cô có gặp khó khăn gì thì tôi sẽ hỗ trợ cô.”
Nghe vậy, Tô Nhiên lắc đầu cười cười.
Lâm Thiên Sinh không tiền không thế.
Ở thế giới này còn có võ giả có sức mạnh siêu nhiên.
Hiện tại xem ra, Lâm Thiên Sinh cũng không hề dính dáng gì tới võ giả nốt.
Hỗ trợ?
Người như anh thì giúp được gì cho tôi?
Lần này bị nhà họ Lăng chèn ép, Tô Nhiên cũng chỉ biết trách mình xui xẻo.
“Không cần, anh không gây thêm phiền phức cho tôi là coi như đã giúp tôi một ơn huệ lớn rồi.” Tô Nhiên nói.
Cũng may mà mặt mày, vóc dáng của Lâm Thiên Sinh đều phù hợp gu thẩm mỹ của cô, nếu không cô thật sự không biết làm thế nào để tiếp tục nhìn mặt nhau mà sống nữa.
Thấy tâm trạng Tô Nhiên nặng nề, Lâm Thiên Sinh không nói gì thêm.
Anh dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh hiện đại liên tục lướt qua trước mắt, khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.
Sát phạt suốt mười ngàn năm, có lẽ anh cũng đã mệt nhoài rồi.
Trong lòng anh nghĩ, dù sao cũng chỉ là kết hôn thôi, cùng lắm thì sau này lại ly hôn là xong.
Tuy nhiên, anh không biết rằng, nhà họ Lăng đã giăng sẵn bẫy cho nhà họ Tô.
Một khi anh ly hôn với Tô Nhiên, nhà họ Tô sẽ phải chia cho anh một nửa khối tài sản.
Nếu vậy, nhà họ Tô sẽ mất chỗ đứng ở thành phố Giang Nam.
Cho nên bất kể thế nào, chắc chắn Tô Nhiên sẽ không ly hôn với Lâm Thiên Sinh.
Hai người nhanh chóng về tới ngôi nhà xa hoa của nhà họ Tô.
“Cô cả.”
Mấy người hầu gái bước tới cầm giúp túi và thay giày cho Tô Nhiên nhưng không đoái hoài gì tới Lâm Thiên Sinh đứng đằng sau.
Chuyện này là do người nhà họ Tô đã dặn trước đám người hầu, phải dằn mặt để Lâm Thiên Sinh biết rõ địa vị của mình.
Dù sao việc kết hôn này cũng là ý của nhà họ Lăng, nếu như bọn họ trực tiếp làm khó dễ Lâm Thiên Sinh thì e rằng những kẻ muốn đẩy nhà họ Tô vào chỗ chết như nhà họ Lăng sẽ lại lôi việc này ra để kiếm chuyện.
Còn chuyện hai người đăng ký kết hôn thì đương nhiên toàn bộ giới nhà giàu ở thành phố Giang Nam đều đã biết cả.
Người thừa kế của nhà họ Tô, nữ thần lạnh lùng kiêu kỳ số một thành phố Giang Nam lại kết hôn với một tên ăn mày ven đường!
Quả là chuyện cười khiến người ta cười rụng cả răng.
Tuy Lâm Thiên Sinh không buồn để ý tới sự vô lễ của người hầu của nhà họ Tô, nhưng dù sao anh cũng là nhân vật truyền thuyết của Tiên Giới, dù hiện tại không ai biết đến bản lĩnh của anh, anh cũng không thể để mình mất mặt được.
“Cô, đi rót trà cho tôi.”
Đi vào phòng khách, Lâm Thiên Sinh mặc kệ những người khác đang ở đây, hết sức tự nhiên ngồi xuống sô pha, ra lệnh cho người hầu đứng kế bên.
Thấy thái độ của anh phách lối như vậy, người nhà họ Tô đều giật mình rớt cả cằm.
Khí thế của anh không hề giống một gã nghèo.
Người hầu gái đứng sững ra như trời trồng, nhất thời không biết mình nên làm gì, đành đưa mắt hỏi ý cặp đôi trung niên ngồi trên sô pha.
Trước đó, nhà họ Tô đã chuẩn bị sẵn sàng để cho Lâm Thiên Sinh biết rõ thân phận của bản thân.
Anh kết hôn với Tô Nhiên hại cả nhà họ Tô mất sạch thể diện ở thành phố Giang Nam.
Đương nhiên nhà họ không thể có thái độ tử tế với anh được.
Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói: “Đi đi, rót nước mời khách.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Người hầu nghe vậy lập tức vâng lời.
Người đàn ông trung niên này chính là cha của Tô Nhiên, Tô Đại Hà!
Còn người phụ nữ cao quý ngồi bên cạnh ông ta chính là mẹ của Tô Nhiên, Sở Mai.
Sở Mai hỏi Lâm Thiên Sinh: “Cậu tên là Lâm Thiên Sinh đúng không?”
“Tôi xin được nói trước thế này, cho dù cậu kết hôn với con gái tôi nhưng không dễ gì mà bước chân được vào cửa nhà họ Tô chúng tôi như vậy đâu!”
“Tôi mong cậu tự biết thân biết phận, tranh thủ đang còn trẻ thì phải cố gắng, chứ như cậu bây giờ thì thực sự đến tư cách xách dép cho con gái tôi cũng không có!”
Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh hào hứng hỏi: “Vậy phải như thế nào mới đủ tư cách bước qua cửa nhà họ Tô?”
Gia đình giàu có ư?
Không hề khoa trương chút nào khi nói ở Tiên Giới bọn họ còn chẳng bằng sâu kiến.
Lâm Thiên Sinh là truyền thuyết của Tiên Giới thì lại càng không coi bọn họ ra gì.
Đâu chỉ riêng gì nhà họ Tô ở thành phố Giang Nam, cho dù có cộng hết tất cả thế lực ở Lam Tinh lại cũng chẳng đủ sức chống lại Lâm Thiên Sinh anh.
Sở Mai khoanh tay, tỏ thái độ cay nghiệt: “Tôi không nói nhiều nhưng ít ra cũng phải có tài sản cỡ vài tỷ hoặc bản thân phải là võ giả.”
Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh hơi ngạc nhiên: “Võ giả?”
“Hừ hừ, còn tưởng cậu ta thế nào, không ngờ cậu ta còn chưa từng nghe nói tới võ giả bao giờ.”
Anh vừa mới xuống xe, Tô Nhiên lập tức giẫm ga nhanh chóng phóng đi.
Nhìn theo chiếc đuôi xe đang biến mất rất nhanh, Lâm Thiên Sinh cười bất đắc dĩ.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn chỗ ở của mình, ánh mắt anh không khỏi lộ vẻ xúc động.
Mười ngàn năm!
Ròng rã mười ngàn năm!
Lam Tinh vẫn là Lam Tinh ngày xưa, không khác gì so với khi anh vừa mới xuyên không.
Anh lấy chìa khóa dự phòng giấu ở chỗ cửa sổ rồi mở cửa phòng,
Một mùi hương cực kỳ quen thuộc phả vào mặt.
Mọi thứ trong nhà đều giống y như năm xưa khi anh đi.
Anh nhớ lại năm đó, lúc ấy anh đang đi dạo ven sông.
Không biết là tên khốn nào bỗng nhiên xô đằng sau lưng anh một cái, làm anh ngã xuống sông.
Lúc đó anh không biết bơi nên cứ thế tuyệt vọng thả mình chìm dần xuống đáy sông,
Khi tỉnh lại, anh thấy mình ở Tiên Giới, sau đó bắt đầu mười ngàn năm tu luyện dài đằng đẵng.
“Không biết là do xui xẻo hay thực sự là do vận mệnh vốn đã sắp xếp như vậy rồi.”
Mỗi khi nghĩ đến đây, Lâm Thiên Sinh đều dở khóc dở cười lắc đầu.
Ngày hôm sau, Lâm Thiên Sinh thức dậy, rửa mặt.
Anh mặc đại một bộ đồ cũ ngày xưa rồi cầm theo thẻ căn cước, sổ hộ khẩu và toàn bộ gia sản hai ngàn tệ của mình rời khỏi nhà.
Anh vẫy xe, tới ủy ban đúng giờ.
Lúc anh đi vào trong thì thấy có một nhóm người đã chờ ở trong đó từ trước.
Trong đó, có người phụ nữ tối qua.
Chính là cô gái tên Lăng Vi Vi đã bảo anh cưới Tô Nhiên làm vợ.
Lúc này, cô ta nhìn Lâm Thiên Sinh và Tô Nhiên, cười khẩy đắc ý.
Đương nhiên, hiện tại Lâm Thiên Sinh không hề biết tên của bọn họ.
Kể cả tên của người vợ sắp cưới anh cũng không biết.
Những chuyện tiếp theo thì không cần phải kể nhiều nữa.
Thủ tục nhanh chóng hoàn tất.
Sau khi biết Lâm Thiên Sinh là trẻ mồ côi, Tô Nhiên bèn rước anh qua cửa nhà mình, trở thành chồng trên danh nghĩa pháp luật của Tô Nhiên.
Nói ngắn gọn, cô muốn Lâm Thiên Sinh ở rể nhà họ Tô.
Lâm Thiên Sinh không quan tâm chuyện này.
Tuy Tô Nhiên rất đẹp, vóc dáng uyển chuyển, nhưng nếu so với các Nữ đế, Thánh nữ ở Tiên Giới thì vẫn còn thua một bậc.
Chẳng qua anh chỉ muốn kiếm một chỗ ở để tu tâm mà thôi.
Trên đường về nhà họ Tô.
Sắc mặt Tô Nhiên vẫn lạnh lùng như trước, không hề nhìn Lâm Thiên Sinh lấy một lần.
Cho dù anh có ngoại hình tuấn tú lịch sự, khí chất cực kỳ hào hùng.
Nhưng Tô Nhiên cảm thấy, từ đầu đến cuối anh chỉ là một tên ăn mày ven đường, hơn nữa đầu óc còn hơi chập mạch.
Thậm chí cô không cho Lâm Thiên Sinh ngồi lên ghế phụ lái.
“Anh Lâm, mặc dù chúng ta đã đăng ký kết hôn nhưng điều này chẳng có nghĩa lý gì cả, tôi bị ép nên mới lấy anh.”
“Hy vọng rằng anh có thể tạm thời duy trì quan hệ vợ chồng với tôi, sau này chắc chắn tôi sẽ đền bù cho anh.”
Đã đăng ký kết hôn rồi thì đương nhiên hai người đều đã biết tên của đối phương.
Lâm Thiên Sinh ngồi ở hàng ghế sau, cười nói: “Không sao đâu cô Tô, chúng ta có qua có lại.”
“Cô nuôi tôi, sau này nếu cô có gặp khó khăn gì thì tôi sẽ hỗ trợ cô.”
Nghe vậy, Tô Nhiên lắc đầu cười cười.
Lâm Thiên Sinh không tiền không thế.
Ở thế giới này còn có võ giả có sức mạnh siêu nhiên.
Hiện tại xem ra, Lâm Thiên Sinh cũng không hề dính dáng gì tới võ giả nốt.
Hỗ trợ?
Người như anh thì giúp được gì cho tôi?
Lần này bị nhà họ Lăng chèn ép, Tô Nhiên cũng chỉ biết trách mình xui xẻo.
“Không cần, anh không gây thêm phiền phức cho tôi là coi như đã giúp tôi một ơn huệ lớn rồi.” Tô Nhiên nói.
Cũng may mà mặt mày, vóc dáng của Lâm Thiên Sinh đều phù hợp gu thẩm mỹ của cô, nếu không cô thật sự không biết làm thế nào để tiếp tục nhìn mặt nhau mà sống nữa.
Thấy tâm trạng Tô Nhiên nặng nề, Lâm Thiên Sinh không nói gì thêm.
Anh dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh hiện đại liên tục lướt qua trước mắt, khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.
Sát phạt suốt mười ngàn năm, có lẽ anh cũng đã mệt nhoài rồi.
Trong lòng anh nghĩ, dù sao cũng chỉ là kết hôn thôi, cùng lắm thì sau này lại ly hôn là xong.
Tuy nhiên, anh không biết rằng, nhà họ Lăng đã giăng sẵn bẫy cho nhà họ Tô.
Một khi anh ly hôn với Tô Nhiên, nhà họ Tô sẽ phải chia cho anh một nửa khối tài sản.
Nếu vậy, nhà họ Tô sẽ mất chỗ đứng ở thành phố Giang Nam.
Cho nên bất kể thế nào, chắc chắn Tô Nhiên sẽ không ly hôn với Lâm Thiên Sinh.
Hai người nhanh chóng về tới ngôi nhà xa hoa của nhà họ Tô.
“Cô cả.”
Mấy người hầu gái bước tới cầm giúp túi và thay giày cho Tô Nhiên nhưng không đoái hoài gì tới Lâm Thiên Sinh đứng đằng sau.
Chuyện này là do người nhà họ Tô đã dặn trước đám người hầu, phải dằn mặt để Lâm Thiên Sinh biết rõ địa vị của mình.
Dù sao việc kết hôn này cũng là ý của nhà họ Lăng, nếu như bọn họ trực tiếp làm khó dễ Lâm Thiên Sinh thì e rằng những kẻ muốn đẩy nhà họ Tô vào chỗ chết như nhà họ Lăng sẽ lại lôi việc này ra để kiếm chuyện.
Còn chuyện hai người đăng ký kết hôn thì đương nhiên toàn bộ giới nhà giàu ở thành phố Giang Nam đều đã biết cả.
Người thừa kế của nhà họ Tô, nữ thần lạnh lùng kiêu kỳ số một thành phố Giang Nam lại kết hôn với một tên ăn mày ven đường!
Quả là chuyện cười khiến người ta cười rụng cả răng.
Tuy Lâm Thiên Sinh không buồn để ý tới sự vô lễ của người hầu của nhà họ Tô, nhưng dù sao anh cũng là nhân vật truyền thuyết của Tiên Giới, dù hiện tại không ai biết đến bản lĩnh của anh, anh cũng không thể để mình mất mặt được.
“Cô, đi rót trà cho tôi.”
Đi vào phòng khách, Lâm Thiên Sinh mặc kệ những người khác đang ở đây, hết sức tự nhiên ngồi xuống sô pha, ra lệnh cho người hầu đứng kế bên.
Thấy thái độ của anh phách lối như vậy, người nhà họ Tô đều giật mình rớt cả cằm.
Khí thế của anh không hề giống một gã nghèo.
Người hầu gái đứng sững ra như trời trồng, nhất thời không biết mình nên làm gì, đành đưa mắt hỏi ý cặp đôi trung niên ngồi trên sô pha.
Trước đó, nhà họ Tô đã chuẩn bị sẵn sàng để cho Lâm Thiên Sinh biết rõ thân phận của bản thân.
Anh kết hôn với Tô Nhiên hại cả nhà họ Tô mất sạch thể diện ở thành phố Giang Nam.
Đương nhiên nhà họ không thể có thái độ tử tế với anh được.
Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói: “Đi đi, rót nước mời khách.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Người hầu nghe vậy lập tức vâng lời.
Người đàn ông trung niên này chính là cha của Tô Nhiên, Tô Đại Hà!
Còn người phụ nữ cao quý ngồi bên cạnh ông ta chính là mẹ của Tô Nhiên, Sở Mai.
Sở Mai hỏi Lâm Thiên Sinh: “Cậu tên là Lâm Thiên Sinh đúng không?”
“Tôi xin được nói trước thế này, cho dù cậu kết hôn với con gái tôi nhưng không dễ gì mà bước chân được vào cửa nhà họ Tô chúng tôi như vậy đâu!”
“Tôi mong cậu tự biết thân biết phận, tranh thủ đang còn trẻ thì phải cố gắng, chứ như cậu bây giờ thì thực sự đến tư cách xách dép cho con gái tôi cũng không có!”
Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh hào hứng hỏi: “Vậy phải như thế nào mới đủ tư cách bước qua cửa nhà họ Tô?”
Gia đình giàu có ư?
Không hề khoa trương chút nào khi nói ở Tiên Giới bọn họ còn chẳng bằng sâu kiến.
Lâm Thiên Sinh là truyền thuyết của Tiên Giới thì lại càng không coi bọn họ ra gì.
Đâu chỉ riêng gì nhà họ Tô ở thành phố Giang Nam, cho dù có cộng hết tất cả thế lực ở Lam Tinh lại cũng chẳng đủ sức chống lại Lâm Thiên Sinh anh.
Sở Mai khoanh tay, tỏ thái độ cay nghiệt: “Tôi không nói nhiều nhưng ít ra cũng phải có tài sản cỡ vài tỷ hoặc bản thân phải là võ giả.”
Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh hơi ngạc nhiên: “Võ giả?”
“Hừ hừ, còn tưởng cậu ta thế nào, không ngờ cậu ta còn chưa từng nghe nói tới võ giả bao giờ.”