Lâm Thiên Sinh cảm thấy vô cùng khó hiểu vì điều này.
Và sự việc này cũng đã gieo mầm mống hoang mang trong lòng anh.
Thời gian đã đến buổi trưa.
Tô Nhiên lo lắng đến mức sứt đầu mẻ trán về chuyện xảy ra tối qua.
Cô mặc một bộ đồ công sở với một chiếc váy ngắn ôm sát mông, đang ngồi trên ghế trong văn phòng, nhằm mắt suy nghĩ.
Nhiều nhân tài chủ chốt trong tập đoàn có liên quan đến đám vệ sĩ bị sa thải tối qua, dù bị yêu cầu im lặng nhưng họ đều đã nộp đơn xin từ chức.
Bày tỏ không muốn làm việc cho tập đoàn Tô thị.
Ngoài ra, Tô Nhiên sợ một số cô chú ở nhà gây chuyện nên cô không cho họ biết chuyện của Hà Thất.
Nếu biết Hà Thất đã chết, những người trong nhà bất mãn với cô nhất định sẽ âm thầm thực hiện những chuyện mờ ám.
Đây chính là điều khiến cô đau đầu nhất lúc này.
Một lúc sau, một người phụ nữ với khí chất chính trực, đi giày cao gót mũi nhọn, bước đi cực kỳ tự tin, đi tới trước cửa phòng làm việc của Tô Nhiên.
Sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa, cung kính nói với Tô Nhiên đang ngồi trên ghế: “Chủ tịch, cô tìm tôi.”
Tô Nhiên ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt hơn mình hơn mười tuổi, sau đó buông thái độ lạnh lùng trước đó xuống, nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi, nói: "Cô út, trước mặt cháu thì cô không cần phải khách sáo như thế đâu.
Sau đó cô giơ tay ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống.
Người phụ nữ không thay đổi sắc mặt, cũng không già mồm, liền đi đến chiếc ghế sofa gần đó ngồi xuống.
Người phụ nữ tên là Tô Tiểu Ninh, cô ấy 35 tuổi, khí chất phi thường, mang đến cho mọi người hình ảnh một người phụ nữ trưởng thành và kiên định mạnh mẽ.
Cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ của Tô Đại Hà.
Dù là con ngoài giá thú nhưng cô ấy vẫn là cô út của Tô Nhiên.
Nhưng từ khi ông cụ Tô qua đời, địa vị của Tô Tiểu Ninh trong gia tộc họ Tô đã tụt dốc không phanh.
Nếu ông cụ không dặn dò Tô Đại Hà trước khi chết, Tô Tiểu Ninh đã sớm bị các chú đuổi ra khỏi nhà rồi.
Tô Đại Hà làm theo lời trăn trối của ông cụ và sắp xếp để Tô Tiểu Ninh làm giám đốc an ninh của tập đoàn Tô thị.
Nói trằng ra, vị trí này chỉ là để cho Tô Tiểu Ninh có cơm ăn mà thôi.
Cô ấy cũng chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với nhà họ Tô.
Đặc biệt là hai chị em Tô Nhiên, cho đến khi Tô Nhiên tiếp quản công việc của tập đoàn, hai người mới chỉ gặp nhau hai ba lần.
Tô Nhiên nói với Tô Tiểu Ninh: "Cô út, có một việc cháu muốn hỏi ý kiến của cô."
Nghe vậy, Tô Tiểu Ninh cau mày.
Trong lòng đang nghĩ, Tô Nhiên định sa thải cô ấy sao?
Vừa vào làm thì cô ấy đã nghe nói, nhiều nhân viên trụ cột đột nhiên bị buộc thôi việc, khiến cả tập đoàn hoảng sợ, họ không biết Tô Nhiên đang có ý định gì.
Tô Tiểu Ninh suy nghĩ một chút, nói: "Chủ tịch cứ nói đi, đừng quan tâm đ ến cảm xúc của tôi."
"Nhà họ Tô có thể giữ tôi lại ở đây đến tận bây giờ cũng xem như đã tận tình tận nghĩa rồi, tôi cũng không có nửa câu oán hận đâu."
Tô Nhiên nghe vậy, đương nhiên biết cô ấy đã hiểu lầm, nên cười giải thích: "Cô út, chắc cô đã hiểu lầm rồi. Lần này
cháu không gọi cô đến đây để đuổi cô đi đâu."
Lúc này, sắc mặt Tô Nhiên đột nhiên thay đổi, nghiêm túc. nói: "Cháu muốn cô thay thế vị trí của chú hai cháu."
Nghe vậy, Tô Tiểu Ninh kinh ngạc nói: "Cái gì?"
Cô ấy hoảng sợ vội vã đứng dậy và nói: "Chủ tịch, tôi…"
Thấy Tô Tiểu Ninh kích động như vậy, Tô Nhiên giơ tay ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống trước: “Cô út đừng hoảng sợ, cháu nói thật đấy."
Làm sao Tô Tiểu Ninh có thể bình tĩnh được, vị trí của Tô
Đại Phi ở tập đoàn Tô thị cực kỳ quan trọng, chịu trách nhiệm chính về vấn đề xoay vòng vốn của cả tập đoàn.
Không quá lời khi nói rằng nếu không có Tô Đại Phi, toàn bộ tập đoàn Tô thị gần như không thể tiến lên nửa bước.
Huống chỉ Tô Đại Phi lại luôn không ưa Tô Tiểu Ninh, nếu không phải nể mặt anh cả Tô Đại Hà thì trong nhà họ Tô, người đầu tiên muốn Tô Tiểu Ninh biến mất khỏi thế giới chắc chăn là Tô Đại Phi.
Nhưng hiện tại, Tô Nhiên lại để cô ấy thế chỗ Tô Đại Phi!
Và sự việc này cũng đã gieo mầm mống hoang mang trong lòng anh.
Thời gian đã đến buổi trưa.
Tô Nhiên lo lắng đến mức sứt đầu mẻ trán về chuyện xảy ra tối qua.
Cô mặc một bộ đồ công sở với một chiếc váy ngắn ôm sát mông, đang ngồi trên ghế trong văn phòng, nhằm mắt suy nghĩ.
Nhiều nhân tài chủ chốt trong tập đoàn có liên quan đến đám vệ sĩ bị sa thải tối qua, dù bị yêu cầu im lặng nhưng họ đều đã nộp đơn xin từ chức.
Bày tỏ không muốn làm việc cho tập đoàn Tô thị.
Ngoài ra, Tô Nhiên sợ một số cô chú ở nhà gây chuyện nên cô không cho họ biết chuyện của Hà Thất.
Nếu biết Hà Thất đã chết, những người trong nhà bất mãn với cô nhất định sẽ âm thầm thực hiện những chuyện mờ ám.
Đây chính là điều khiến cô đau đầu nhất lúc này.
Một lúc sau, một người phụ nữ với khí chất chính trực, đi giày cao gót mũi nhọn, bước đi cực kỳ tự tin, đi tới trước cửa phòng làm việc của Tô Nhiên.
Sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa, cung kính nói với Tô Nhiên đang ngồi trên ghế: “Chủ tịch, cô tìm tôi.”
Tô Nhiên ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt hơn mình hơn mười tuổi, sau đó buông thái độ lạnh lùng trước đó xuống, nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi, nói: "Cô út, trước mặt cháu thì cô không cần phải khách sáo như thế đâu.
Sau đó cô giơ tay ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống.
Người phụ nữ không thay đổi sắc mặt, cũng không già mồm, liền đi đến chiếc ghế sofa gần đó ngồi xuống.
Người phụ nữ tên là Tô Tiểu Ninh, cô ấy 35 tuổi, khí chất phi thường, mang đến cho mọi người hình ảnh một người phụ nữ trưởng thành và kiên định mạnh mẽ.
Cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ của Tô Đại Hà.
Dù là con ngoài giá thú nhưng cô ấy vẫn là cô út của Tô Nhiên.
Nhưng từ khi ông cụ Tô qua đời, địa vị của Tô Tiểu Ninh trong gia tộc họ Tô đã tụt dốc không phanh.
Nếu ông cụ không dặn dò Tô Đại Hà trước khi chết, Tô Tiểu Ninh đã sớm bị các chú đuổi ra khỏi nhà rồi.
Tô Đại Hà làm theo lời trăn trối của ông cụ và sắp xếp để Tô Tiểu Ninh làm giám đốc an ninh của tập đoàn Tô thị.
Nói trằng ra, vị trí này chỉ là để cho Tô Tiểu Ninh có cơm ăn mà thôi.
Cô ấy cũng chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với nhà họ Tô.
Đặc biệt là hai chị em Tô Nhiên, cho đến khi Tô Nhiên tiếp quản công việc của tập đoàn, hai người mới chỉ gặp nhau hai ba lần.
Tô Nhiên nói với Tô Tiểu Ninh: "Cô út, có một việc cháu muốn hỏi ý kiến của cô."
Nghe vậy, Tô Tiểu Ninh cau mày.
Trong lòng đang nghĩ, Tô Nhiên định sa thải cô ấy sao?
Vừa vào làm thì cô ấy đã nghe nói, nhiều nhân viên trụ cột đột nhiên bị buộc thôi việc, khiến cả tập đoàn hoảng sợ, họ không biết Tô Nhiên đang có ý định gì.
Tô Tiểu Ninh suy nghĩ một chút, nói: "Chủ tịch cứ nói đi, đừng quan tâm đ ến cảm xúc của tôi."
"Nhà họ Tô có thể giữ tôi lại ở đây đến tận bây giờ cũng xem như đã tận tình tận nghĩa rồi, tôi cũng không có nửa câu oán hận đâu."
Tô Nhiên nghe vậy, đương nhiên biết cô ấy đã hiểu lầm, nên cười giải thích: "Cô út, chắc cô đã hiểu lầm rồi. Lần này
cháu không gọi cô đến đây để đuổi cô đi đâu."
Lúc này, sắc mặt Tô Nhiên đột nhiên thay đổi, nghiêm túc. nói: "Cháu muốn cô thay thế vị trí của chú hai cháu."
Nghe vậy, Tô Tiểu Ninh kinh ngạc nói: "Cái gì?"
Cô ấy hoảng sợ vội vã đứng dậy và nói: "Chủ tịch, tôi…"
Thấy Tô Tiểu Ninh kích động như vậy, Tô Nhiên giơ tay ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống trước: “Cô út đừng hoảng sợ, cháu nói thật đấy."
Làm sao Tô Tiểu Ninh có thể bình tĩnh được, vị trí của Tô
Đại Phi ở tập đoàn Tô thị cực kỳ quan trọng, chịu trách nhiệm chính về vấn đề xoay vòng vốn của cả tập đoàn.
Không quá lời khi nói rằng nếu không có Tô Đại Phi, toàn bộ tập đoàn Tô thị gần như không thể tiến lên nửa bước.
Huống chỉ Tô Đại Phi lại luôn không ưa Tô Tiểu Ninh, nếu không phải nể mặt anh cả Tô Đại Hà thì trong nhà họ Tô, người đầu tiên muốn Tô Tiểu Ninh biến mất khỏi thế giới chắc chăn là Tô Đại Phi.
Nhưng hiện tại, Tô Nhiên lại để cô ấy thế chỗ Tô Đại Phi!