Mục lục
Tổng tài sủng vợ tới vô pháp (full) - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 862:

 

Người đàn ông ném lại một câu: “Hôm nay em không có quyền ra ngoài.”

 

Nguyệt Như Ca sờ mũi, một người đàn ông, mà đùa giỡn chút cũng không được.

 

Ôi, không cho cô ta ra ngoài sao? Toà biệt thự Ngự Lâm nát này có thể nhốt được cô ta chắc?

 

Trong thư phòng, lão K cầm tài liệu điều tra được đưa cho Hàn Chiến.

 

“Anh Hàn, ban đầu tôi ở nước Z nhìn thấy cô Nhuyễn Nhuyễn, thật sự không nhận ra được”

 

Lúc ấy Hàn Chiến liên minh với bọn họ, vẫn là Nguyệt Như Ca và Thomson đi tới Đông Limbourg thương lượng với bọn họ, khi đó ánh mắt lão K không được tốt, còn tưởng rốt cuộc anh Hàn sẽ động lòng một lần nữa, lại vừa ý con gái nhà nào đó.

 

Kết quả qua mười năm, vòng vo lại, không ngờ đối tượng đó vẫn là cô Nhuyễn Nhuyễn.

 

Chỉ là… Cô Nhuyễn Nhuyễn không nhớ anh Hàn nữa.

 

Hàn Chiến quét qua tài liệu, phun ra một câu: “Do mắt cậu không tốt”

 

Hàn Chiến liếc qua vài chuyện trong tài liệu, ánh mắt trầm xuống, nói với lão K: “Cậu ra ngoài đi”

 

“Dạ”

 

Trong tài liệu lão K tra được viết băng giấy trắng mực đen, Nguyệt Như Ca và Giang Thanh Viễn từng nhận lấy chứng nhận kết hôn, mặc dù đã ly hôn, nhưng điều này cũng không ngăn được Hàn Chiến khó chịu trong lòng.

 

Bộp.

 

Hàn Chiến khép văn kiện lại, ném tập tài liệu lên bàn, giơ tay lên xoa chân mày.

 

Những năm qua, cô ta đi theo Giang Thanh Việt, hẳn cũng thích Giang Thanh Việt, thích đến mức chạy đến nhà tình địch đe doạ người ta rời khỏi Giang Thanh Việt, thậm chí sau khi ly hôn với Giang Thanh Việt, cô ta còn không chịu rời đì.

 

Những chuyện này, toàn bộ đều chôn sâu trong lòng Hàn Chiến.

 

Dù là bị người ta thôi miên, mất đi kí ức về anh ta, tình cũ không rủ cũng tới cũng khiến người ta rất khó xử.

 

Từ trước đến nay, Hàn Chiến chưa bao giờ là một người keo kiệt nhỏ mọn, thế nhưng trong chuyện tình cảm anh ta lại chẳng rộng lượng thoải mái một chút nào. Sau khi ăn xong bữa tối, Nguyệt Như Ca thử bắt chuyện với Hàn Chiến vài lần, nhưng Hàn Chiến lại chẳng hề để tâm, mặt anh ta lạnh tanh, đôi môi mỏng mím chặt, khiến cho Nguyệt Như Ca cũng không dám lại gần.

 

Đợi Hàn Chiến rời khỏi bàn ăn và sang phòng làm việc, Nguyệt Như Ca mới trộm nhìn theo bóng dáng anh ta, cố gắng kìm nén sự tức giận và hỏi dì Hà: “Dì Hà à, có phải tôi vừa làm anh ta giận rồi đúng không?”

 

“Chuyện này… cậu Hàn bình thường tuy luôn vui buồn thất thường, lúc nóng lúc lạnh nhưng cũng không hề đối xử quá tệ với cô Như Ca m: Nguyệt Như Ca hung hăng cắn bắp, vừa cắn vừa làu bàu nói: “Cái gì gọi là “lúc nóng lúc lạnh” cơ? Anh ta có bao giờ nhiệt tình với tôi đâu mà goi là “lúc nóng lúc lạnh” cơ chứ!”

 

Dì Hà nhìn cảnh bọn họ tranh luận không khỏi thấy buồn cười, nói: “Gô Như Ca không biết, sáng nay lúc cậu Hàn chuẩn bị đi làm còn đặc biệt dặn dò tôi rằng tối hôm qua cô đã kiệt sức rồi, nên mới bảo tôi nấu súp cho cô ăn”

 

Nguyệt Như Ca vừa nghe thấy lời này ngay lập tức ném bắp ngô trong tay xuống bàn: “Anh ta rõ ràng không hề quan tâm đến tôi, chẳng qua là đang muốn khoe khoang năng lực của mình”

 

Mặt dì Hà bỗng nhiên đỏ bừng, bà hoàn toàn không nói được câu nào nữa.

 

Mười năm trôi qua, bà không ngờ rằng cô Nhuyễn Nhuyễn bé nhỏ năm nào đã trở nên táo bạo như bây giờ.

 

Mười năm trước, Nhuyễn Nhuyễn tuy rằng tùy hứng bốc đồng, thậm chí nổi loạn chống lại cả cậu Hàn, thế nhưng cũng chưa bao giờ biết đỏ mặt bồn chồn như bây giờ. Dì Hà nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy xấu hổ thay cho Nguyệt Như Ca.

 

Đây là ngày thứ hai Nguyệt Như Ca sống ở biệt thự Ngự Lâm, cô ta cảm thấy vẫn chưa quen thuộc lắm với nơi này.

 

Biệt thự Ngự Lâm tuy rằng không phải là dinh thự sang trọng nhất của Hàn Chiến, nhưng nó đã rộng tới bảy trăm mét vuông, có khuôn viên vô cùng rộng lớn, thậm chí có cả bể bơi, sân cỏ cùng nhiều thứ khác.

 

Bữa tối nhờ có tay nghề khéo léo của dì Hà mà Nguyệt Như Ca ăn hết không ít thức ăn. Nguyệt Như Ca nghĩ rằng nếu cô ta không ra ngoài đi dạo một chút để tiêu thực thì e rằng nếu ở lại nơi này thêm 98 ngày nữa, chắc chắn cô ta sẽ béo phì mất.

 

Đang đi lang thang trong khuôn viên, Nguyệt Như Ca bỗng thấy một con chó to bằng nửa người đột nhiên lao ra, nhào vào lòng cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK