Mục lục
Tổng tài sủng vợ tới vô pháp (full) - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 694:

 

Nguyệt Như Ca không đành lòng nói với cô rằng chắc chắn Giang đã chết, nhưng trong lòng Lục Hỉ Bảo rõ ràng cũng cảm thấy xác xuất Giang Thanh Việt còn sống thật sự rất nhỏ, cho dù Lục Hỉ Bảo nói không muốn trở về, nhưng mà trong khẩu khí, đã không còn cố chấp như ban đầu nữa, chỉ có tuyệt vọng và không biết phải làm sao.

 

Hũ kẹo đã gần hết, chỉ còn lại một viên kẹo cuối cùng, Lục Hỉ Bảo có làm sao cũng nhịn không ăn, nếu ăn hết, Giang Cảnh Việt cũng sẽ như hũ kẹo đó, trống không, không còn nữa.

 

Lục Hỉ Bảo thất thần, như một đứa trẻ không nơi nương tựa, cánh tay nhỏ bé ôm thật chặt hũ kẹo, khóc nói: “Trước khi Giang Thanh Việt xuất phát, đã nói với tôi, anh mua một hòn đảo, chờ sau khi anh bình an trở về, chúng tôi lập tức đi đăng ký kết hôn, sau đó đưa tôi lên hòn đảo kia hưởng tuần trăng mật… Nhưng mà anh mất rồi, tôi kết hôn với ai, tôi hưởng trăng mật với ai, một mình tôi thì hưởng trăng mật thế nào…

 

Ngay cả hòn đảo kia ở nơi nào… ở nơi nào tôi cũng không biết… Hu hu hu hu…

 

Lục Hỉ Bảo ôm hũ kẹo, khóc nức nở rất lâu, rất lâu.

 

Cuối cùng, Lục Hỉ Bảo cũng nghe lời cùng đoàn người Nguyệt Như Ca trở về nước Z.

 

Sau khi trở về nước Z, Lục Hỉ Bảo vẫn ở trong biệt thự của Giang Thanh Việt, Nguyệt Như Ca muốn ở lại bầu bạn với cô, nhưng lại bị Lục Hỉ Bảo từ chối.

 

“Bây giờ Châu Thắng đã chết, Giang Thanh Việt cũng đi rồi, hẳn sẽ không còn ai muốn dùng tôi uy hiếp Giang Thanh Việt nữa, cho dù muốn, Giang Thanh Việt cũng không có ở đây… Cô không cần ở lại trông chừng tôi, tôi muốn ở lại đây đợi thêm một thời gian nữa”

 

Nguyệt Như Ca nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Cô ở lại đây chờ cái gì?”

 

“Chờ Giang Thanh Việt, nhất định anh sẽ trở về.”

 

“Vậy nếu… đợi không được nữa?”

 

Lục Hỉ Bảo mím mím cái miệng nhỏ nhắn, cố gắng tươi cười nói: “Nếu đợi không được, tôi cũng không thể đợi thêm, tôi phải về Bắc.

 

Thành… Tôi phải đi về làm việc thật chăm chỉ, ăn thật nhiều cơm… Ăn thật nhiều kẹo ngon… Không thể để cho anh lo lắng vì tôi.”

 

Vừa nói vừa nói, nước mắt lại cuồn cuộn tuôn xuống.

 

Nguyệt Như Ca giơ tay lên, giúp cô lau nước mắt, nói: “Nếu cô có thể ổn định sớm là tốt nhất. Nếu sớm muộn cũng phải tự mình đối mặt, vậy thì sớm học cách tự mình đối mặt đi. Lục Hỉ Bảo, tôi tin tưởng cô có thể: Lục Hỉ Bảo ở trong biệt thự rộng mênh mông, một mình cô ở đã mấy ngày.

 

Biệt thự này thật sự rất lớn, một mình nói chuyện sẽ còn nghe thấy hồi vọng vang dội từ những bức tường biệt thự.

 

Lục Hỉ Bảo thỉnh thoảng ngồi bên cửa sổ sát đất, vừa phơi nắng, vừa lật xem quyển nhật ký của Giang Thanh Việt, thỉnh thoảng ngồi cạnh bàn ăn, ăn phần cơm dành cho hai người.

 

Trước khi Giang Thanh Việt đi, trên chăn và gối vẫn còn lưu lại hơi thở của anh, nhưng mà anh đi đã quá lâu, trên chăn gối, cũng dần dần không còn mùi của anh nữa.

 

Lục Hỉ Bảo tựa vào đầu giường lớn, ôm hũ kẹo mơ mơ màng màng ngủ.

 

Vào nửa đêm, Lục Hỉ Bảo mơ hồ nghe tiếng máy bay trực thăng quật cách phành phạch.

 

Cô dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một chiếc trực thăng quanh quẩn giữa không trung, chậm rãi hạ xuống trên bãi cỏ biệt thự.

 

Trong lòng Lục Hỉ Bảo giật mình, cho rằng đây là phần tử khủng bố, vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho Nguyệt Như Ca, chiếc trực thăng kia đã hạ xuống.

 

Từ trong chiếc trực thăng, một bóng dáng đàn ông cao ngất mạnh khỏe quen thuộc bước ra.

 

Ngực Lục Hỉ Bảo run lên bần bật.

 

Cô siết bàn tay nhỏ bé, cố hết sức dụi dụi mắt mình, cho rằng mình lại xuất hiện ảo giác, nhưng lúc này đây, cô dụi hết nửa ngày, bóng người đàn ông cao to kia vẫn không biến mất, nhưng ngược lại từng bước từng bước đến càng gần cô hơn.

 

“Giang Thanh Việt…”

 

Thật sự là Giang Thanh Việt.

 

Hai chân Lục Hỉ Bảo nhữn ra mất mấy giây, dường như chỉ là đứng yên tại chỗ, cô quá kích động, nhưng cũng sợ, sợ đó là ảo giác của cô!

 

Cho đến khi, Giang Thanh Việt đi tới ngoài cửa sổ, chỉ còn cách cô một tấm kính cửa sổ, lúc bốn mắt nhìn nhau, nước mắt Lục Hỉ Bảo, lặng lẽ chảy xuống.

 

“Giang Thanh Việt… Thật sự là anh sao?”

 

“Là anh đây, Hỉ Bảo”

 

Giang Thanh Việt kéo ra cánh cửa sổ bằng thủy tinh, giơ tay lên, liền vươn tới khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK