Mục lục
Tổng tài sủng vợ tới vô pháp (full) - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Trần Vân không những không "cút" ra ngoài, mà còn đi về phía giường bệnh. "Bà Cổ, nóng giận quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, nhất là với những người bệnh tật như bà, phải giữ tâm trạng vui vẻ. Vẻ mặt đắc ý của Ngụy Trân Vân thực sự rất kinh tớm, khuôn mặt tái nhợt của Cổ Vũ Tịnh đỏ bừng, ôm ngực ho khan. “Người cút đi cho ta! Ngụy Trân Vân, người cút đi cho ta!"

Mộ Vi Lan không thể làm ngơ việc mẹ ruột của mình bị một kẻ thứ ba ức hiếp, cô đi tới chắn ngang trước mặt Ngụy Trần Vân, cô nhìn Ngụy Trân Vân với ánh mắt lạnh lùng: “Tốt nhất là bà nên cút khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ thông báo cho bảo vệ của bệnh viện

Ai ngờ, Ngụy Trần Vân không hề sợ hãi, bà ta búng tay, hai vệ sĩ cao lớn từ bên ngoài phòng bệnh bước vào.

Mộ Vì Lan cười khẩy: “Bà muốn đe dọa hay bắt vở đây không có chỗ cho nhãi ranh như người nói chuyện! Cút sang một bên!"

Ngụy Trần Vận thô bạo đẩy Mộ Vi Lan sang một bên, Ngụy Trân Vận ra tay rất mạnh khiến Mộ Vi Lan và vào chiếc bàn bên cạnh. “Tiểu Tiểu Ngụy Trân Vân, người muốn làm gì thì tìm tới ta! Đừng có động tay động chân với Tiểu Tiểu

Ngụy Trân Vân nhếch môi: “Dù Tiểu Tiểu thế nào cũng là bề dưới, dựa vào việc nó vừa hỗn lão với tôi, tôi nên thay bà dạy dỗ nó!”


Ngụy Trân Vân nắm lấy cổ tay của Mộ Vi Lan, khi bà ta đang định ra tay, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mo ra.

Phó Hàn Tranh nhìn thấy Mộ Vi Lan đang đau đớn ôm bụng, đôi mắt anh co lại, ánh mắt đầy sát khí. "Buông ra!"

Phó Hàn Tranh hùng hồ bước tới, anh nhắc đôi chân dài lên và đá Ngụy Trân Vân ngã xuống đất: "Bà là cái thá gì mà dám động đến vợ con tôi Ngụy Trần Văn đau đớn hét lên một tiếng, tức giận quát tháo hai vệ sĩ đứng đó: "Còn không xông lên cho ta!"

Phó Hàn Tranh ôm Mô Vi Lan, nhỏ giọng hài "The nào rồi, em va vào đâu vậy?" "Em không sao."

Hai tên vệ sĩ nhìn thấy Phó Hàn Tranh không phải người dễ đối phó, ánh mắt chúng sợ hãi cảnh giác và không dám xông lên.

Khi Phó Hàn Tranh đang định buông Mộ Vị Lan ra và xử lý hai tên vệ sĩ, Tổng Yến Trầm đưa người đến.

Tống Yến Trầm ra hiệu, Côn Dã kêu mấy anh em phía sau lồi hai tên vệ sĩ ra ngoài.

Ngụy Trân Vân vẫn đang ngồi dưới đất, Tổng Yến Trầm bước tới gần bà ta, ánh mắt lạnh lùng như thần chết, Ngụy Trần Vân trợn mắt nhìn anh, lùi mông về phía sau.

Tống Yến Trầm nhìn bà ta và nói: “Ai cho phép bài đến khiêu khích mẹ và em gái tôi? Là người đó kêu bà dén?" “Tống, Tổng Yến Trầm... Người, người muốn cái gì? Ta nói cho người biết: Nếu người dám động đến tai Bố người sẽ không tha cho người dâu Tổng Yến Trám nhếch môi lạnh lùng, vuốt ve khuy áo, ánh mắt trở nên sắc bén: “Lão giả đó, tôi đã đoàn tuyệt quan hệ với ông ta từ lâu rồi. Nếu không phải vì phiền phức, tôi đã thay đổi họ của mình rồi. Chỉ cần nghĩ đến việc từng có quan hệ với loại người như các người, tôi liền muốn các người biến mất khỏi thế giới này"

Ngụy Trần Vân run rầy, hai hàm răng và vào nhau: “Rốt cuộc người muốn làm gì? Tổng Yến Trầm ta cảnh cáo người! Bây giờ đang ở bệnh viện! Nếu người dám làm gì ta, ta sẽ công khai hết tất cả “Tôi đã cảnh cáo bà từ trước, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt người thân của tôi, nhưng bà hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của tôi, là bà không nhớ hay là tôi vẫn chưa xử lý bà đủ?" “Còn Dấ

Còn Dã bước vào từ bên ngoài: "Cậu hai. “Đưa bà ta ra ngoài." “Vâng, thưa cậu hai”

Ngụy Trần Vân thấy người của Tổng Yên Trầm sắp bắt mình, bà ta lập tức hét lên: “Ta là trưởng bối của người... người làm như vậy là vô lễ với ta! Tổng Yến Trầm, người sẽ tổn thọ đẩy! Ta nguyền rủa mẹ người không sống nổi đến ngày mai" Tổng Yến Trám nghe những lời khác nghiệt kia, anh nhắm chặt mắt lại, cố gắng kìm nén cơn giản. "Tiểu Tiểu, em có sao không?"

Mộ Vị Lan lắc đầu, Phó Hàn Tranh vẫn không yên tâm, anh bế cô lên: "Tôi đưa cô ấy đi khám

Khi Phó Hàn Tranh bế Mộ Vị Lan ra khỏi phòng bệnh, Mộ Vi Lan mới chợt nhớ ra anh bế cô trước mặt mọi người như thế này không thích hợp làm "Anh mau thả em xuống, em thực sự không sao. Vừa nãy em chỉ và nhẹ một cái, không đụng trúng bụng. Bây giờ cũng không đau lắm, chắc là không có vấn đề gì đâu. “Đi nhận lại người thân, mà còn có thể có thêm một kẻ thù.”

Phó Hàn Tranh cau mày sâu hơn, sắc mặt nặng nề, giọng nói cũng không được tốt, rõ ràng là đang rất tức giận.

Tất nhiên không phải anh giận cô, mà chắc chắn là do cảm thấy nhà họ Tống và nhà họ Cổ có quá nhiều rắc rối. “Anh đừng tức giận có được không? Còn có thể làm gì được chứ, người ta tìm kiếm em hơn hai mươi năm, khó khăn lắm mới tìm thấy em, muốn nhận em em cũng không thể không nhận bà ấy

Tiểu Lan “Anh nói đi, em nghe đây.

Mộ Vì Lan dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng để xua dịu tâm trạng của anh. "Lần sau, trước khi em bảo vệ người khác, em có thể lo cho mình trước được không?" Phó Hàn Tranh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt chất chứa đầy lo lắng.

Cô ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, chớp mắt và nói: "Nhưng vừa rồi Ngụy Trân Vân bắt nạt mẹ trước mặt em, em không thể nhịn được. Nếu là anh, anh cũng sẽ không nhẫn nhịn được. Hơn nữa, chẳng phải anh quay lại rồi đó ư?"

Còn đạp mạnh Ngụy Trân Vân một phát. “Nếu anh quay lại muộn hơn chút thì sao?"

Mộ Vi Lan thành thật nói: "Vậy có thể em sẽ tâm tóc và đánh nhau với bà ta. Ô, bà ta đem theo người, có thể em sẽ chịu thiệt một chút, cũng có thể sẽ bị bà ta tất thêm hai cái

Phó Hàn Tranh nghiêm nghị nhìn cô.

Mộ Vị Lan an ủi anh: “Nhưng mà cho dù anh quay lại muốn một chút, sau này anh cũng sẽ giúp em trả thủ lại đúng không? Vì thế, anh đứng tức giận nữa, tức giận với loại người đó không đáng đầu

Phó Hàn Tranh nhưởng mi mắt, ánh mắt lóe lên một tia dữ dằn: "Không thể giữ lại Ngụy Trần Văn này

Mộ Vị Lan vòng tay qua cổ anh, cô thầm nghĩ người đàn ông của cô cũng thích giết người quá rồi.....

Nếu như cô nói với anh rằng khi ở Phi Lãnh Thủy, cô suýt bị người của Ngụy Trần Vân giết chết, sợ rằng Phó Hàn Tranh sẽ ném xác của Ngụy Trần Văn xuống biển để cho cá ăn.

Tốt nhất là không nên nói ra, tránh để anh làm chuyện gì phạm pháp.

Đến chỗ bác sĩ, bác sĩ kê một đơn thuốc bôi mỡ. Phần lưng của Mộ Vi Lan có một vết tím, khi Phó Hàn Tranh nhìn thấy, sắc mặt anh tối sầm lại.

Mộ Vi Lan sợ anh làm chuyện gì đó quả kích động, cô vội vàng nói: “Chỉ đụng nhẹ một cái thôi, bởi chút thuốc mỡ mấy ngày là khỏi rồi, anh đừng lo lắng." "Ngày mai chúng ta trở về Bắc Thành " ""

Mộ Vĩ Lan cắn môi: “Nhưng lần này trở về Bắc Thành, em không biết khi nào mới có thể về Nam Thành thăm mẹ em, hơn nửa bây giờ mẹ đang bị bệnh nặng, ngộ nhớ không tìm được người phù hợp. Hàn Tranh, mặc dù em rời khỏi Bác Thành rất lâu rồi, bây giờ cũng rất muốn trở về Bắc Thành, nhưng mẹ em chắc chắn rất cần em. Em biết công việc ở công ty rất nhiều và bận rộn, em cũng không thể để anh ở lại đây cùng em, hay là... anh về Bắc Thành trước đi?"

Phó Hàn Trang đang bôi thuốc cho cô, tay anh khể dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Em nghĩ anh sẽ yên tâm khi để em ở lại đây một mình ư?" "Chẳng phải còn có Tổng Yên Trầm sao?" “Hôm nay chẳng phải là một ví dụ sống đó là “Ô, vậy phải làm sao?"

Phó Hàn Tranh mím môi, vẻ mặt lạnh lùng, phớt lờ cô.


Một lúc lâu sau, Phó Hàn Tranh mới búng nhẹ lên trán cô và nói: “Có thể làm gì được nữa hả, ở lại đây cùng em thôi."


Mộ Vi Lan cười nheo mắt ôm cánh tay anh: “Em cũng nghĩ như vậy, nếu anh không ở đây, em chắc chắn ngủ không ngon. Nếu em ngủ không được, đứa nhỏ trong bụng cũng sẽ không được nghỉ ngơi tốt


Phó Hàn Tranh ôm người cô, anh nhẹ nhàng xoa bóp vết bầm tím của cô: “Đau không?" "Dau."


Đang dời

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK