Đệ tử kia hạ giọng nói: "Tên Yến Hoài Nam này đa mưu túc trí, cho dù chúng ta uy hiếp dụ dỗ, hắn đều không hề hé miệng.”
Ngũ Ương đạo trưởng hừ lạnh nói: "Rác rưởi! Nhìn đám thủ hạ của Sở Hưu đi, ai cũng có thể một mình gánh vác một phương, chỉ lúc nào tới thời khắc quan trọng hẳn mới tự mình ra tay.
Lại nhìn lại các ngươi xem, chuyện gì cũng phải vi sư ra mặt, nuôi các ngươi có tác dụng gì?"
Đám đệ tử Ngũ Ương đạo trưởng cúi đầu xấu hổ, nhưng trong lòng lại oán trách không thôi.
Sở Hưu chịu cho đám Đường Nha quyền lực tuyệt đối, thậm chí để Mai Khinh Liên mang một số người thủ hộ trong Trấn Võ Đường. Còn Ngũ Ương đạo trưởng lúc nào cũng mang bọn họ theo bên mình, bọn họ làm sao đảm nhận một phương được?
Còn lúc này trong trận, giữa Sở Hưu và Hư Hành, ma khí cùng phật quang đồng thị bộc phát, uy thế chấn động xung quanh, vô cùng kinh khủng.
Hư Hành thần sắc nghiêm nghị, pháp tướng trang nghiêm, phía sau lóng lánh phật ảnh vô tận, mỗi tầng phật ảnh vừa giống nhau lại vừa như bất đồng.
Trong phật ảnh vô tận kia, tiếng phật âm phạm xướng lan tỏa, tựa như Phật Quốc Tịnh Thổ mở rộng, lan tỏa, không ngừng ăn mòn ma khí vô biên quanh người Sở Hưu.
Sở Hưu nhíu mày, y coi như đã hiểu vì sao Hư. Hành lại có dũng khí tới chọc y. Hư Hành này không biết tu luyện pháp môn gì, lại tăng cường tu vi thêm nhiều, vượt qua trạng thái lúc trước.
Quả thật, Hư Hành có tu vĩ như hiện tại là nhờ công Sở Hưu.
Trước đó trên Ba Sơn, Hư Hành bị Sở Hưu đánh trọng thương nhưng Hư Vân lại ngăn cản hẳn báo thù, đồng thời phạt cấm túc hẳn, bảo hẳn tự phá đi sân niệm của bản thân.
Nhưng kết quả là sân niệm của Hư Hành thật sự quá nghiêm trọng, bế quan lâu ngày vẫn không cách nào phá bỏ sân niệm trong lòng.
Hơn nữa Hư Hành còn là người cực kỳ cố chấp, đây cũng là nguyên nhân khiến sân niệm của hẳn nghiêm trọng.
Khi cảm thấy mình không cách nào hoàn toàn phá vỡ sân niệm trong lòng mình, không ngờ hẳn lại lựa chọn tu luyện bí pháp Tịnh Thổ Phật Quốc Tâm Kinh của Đại Quang Minh Tự để cưỡng ép trấn áp sân niệm trong lòng.
Đại Quang Minh Tự có rất nhiều bí pháp, nhiều tới mức chín thành chín võ giả dốc cả đời cũng không thể tu luyện toàn bộ.
Cho nên đối với đại đa số võ giả Đại Quang Minh Tự, việc bọn họ lo lắng thật ra không phải tìm kiếm công pháp mà là lựa chọn trong số công pháp đông đảo đó ra thứ thích hợp nhất với mình để tu hành, cũng như Tông Huyền.
Trong Đại Quang Minh Tự rất ít người lựa chọn tu luyện Tịnh Thổ Phật Quốc Tâm Kinh, nguyên nhân không phải vì công pháp này không đủ mạnh mà do môn Phương Đại Thông này rất khó tu luyện, thậm chí có phần nguy hiểm.
Tịnh Thổ Phật Quốc Tâm Kinh cần lấy bản thân dung nạp lực lượng ngàn vạn Phật Đà, mở ra Phật Quốc Tịnh Thổ thuộc vẽ mình.
NHưng khi dung nạp lực lượng ngàn vạn Phật Đà kia lại rất dễ khiến bản thân lạc lối, khiến cho tẩu hỏa nhập ma, trả giá quá lớn.
Nhưng lúc này Hư Hành đang lúc sân niệm tăng cao, hẳn lựa chọn gượng ép tu luyện Tịnh Tổ Phật Quốc Tâm Kinh, muốn dựa vào lực lượng công pháp mài mòn sân niệm, coi như lấy độc trị độc.
Nhưng kết quả không ai ngờ, sân niệm của hẳn không bị mài mòn bao nhiêu nhưng lại rất trùng hợp tu luyện môn bí pháp này thành công, còn khiến thực lực bản thân tăng tiến rất nhanh.
Lúc này trong Phật Quốc Tịnh Thổ vô biên, ma khí quanh người Sở Hưu không ngừng tiêu tán.
Trong Phật Quốc, tất cá lực lượng tiêu cực đều bị áp chế phân giải, thứ duy nhất không bị áp chế chính là Bất Diệt Ma Đan đang xao động trong cơ thể Sở Hưu.
Sở Hưu ngấng đầu lên nhìn Hư Hành, thản nhiên nói: "Phật Quốc Tịnh Thổ dung nạp cả ngàn vạn Phật Đà, chẳng hay có dung nạp được Đại Nhật Như Lai không?”
Tay niết phật ấn, quanh người Sở Hưu bừng bừng ánh sáng, phật quang rực rỡ như dung nham bao phủ lấy thân thể Sở Hưu, tỏa ra khí tức vô cùng bá đạo.
Đại Nhật Như Lai hiện lên sau lưng y, một chưởng đánh ra, hoán nhật thâu thiên.
Ma bị áp chế, vậy lập tức hóa thân thành phật!
Phật Ma chỉ trong một suy nghĩ, một khắc trước bên người Sở Hưu vẫn là ma diễm ngập rời, giờ khắc này lại đổi thành Phật tướng uy nghiêm.
Dưới Hoán Nhật Đại Pháp, Phật Quốc Tịnh Thổ không ngừng nổ tung, pháp tướng Đại Nhật Như Lai sau lưng Sở Hưu lại xuất chưởng đánh ra, giới tử tu di, càn khôn đảo ngược, khiến tất cả vặn vẹo tan rã, ngay cả Tịnh Thổ Phật Quốc cũng có xu thế tan vỡ.
Hoán Nhật Đại Pháp tăng thêm Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn có lực lượng kinh người, dù sao đây cũng là công pháp chí cường do Đàm Uyên đại sư ngưng tụ sở học cả đời tạo thành.
Nhìn Sở Hưu, gương mặt Hư Hành toát lên vẻ giận dữ: "Đàm Uyên đại sư ngày trước mù mắt rồi mới giao truyền thừa cả đời cho ngươi, đúng là sỉ nhục của Phật tông!”
Đến giờ, không riêng gì người của Đại Quang Minh Tự, hầu hết mọi người trong Phật tông đều nghĩ mãi mà không hiếu vì sao lúc trước Đàm Uyên đại sư lại lựa chọn đem tất cả tu vi sở học giao cho tên ma đầu Sở Hưu kia.
Đàm Uyên đại sư dù sao cũng là Thánh Tăng mà Phật tông công nhận, bọn họ đương nhiên không thể nói rằng Đàm Uyên đại sư trước lúc chết mù mắt rồi mới làm như vậy. Bọn họ chỉ có thể nói rằng Sở Hưu đóng kịch quá tốt, lừa cả Đàm Uyên đại sư.
Lúc này Hư Hành quá nóng giận lại nói thẳng ra như vậy.
Đạp bước tiến về phía trước, mỗi bước đi, hai tay Sở Hưu lại niết ra một ấn quyết.
Khoái Mạn Cửu Tự Quyết liên tiếp kết thành trong tay Sở Hưu, cuối cùng Cửu Ấn Hợp Nhất, bộc phát ra uy năng kinh thiên động địa.
Ấn pháp Mật Tông là cương mãnh bá đạo nhất, dưới Cửu Ấn Hợp Nhất, chín thức ẩn pháp như vòng. xoay liên tiếp đánh ra, cuối cùng phát ra một tiếng nổ lớn, Phật Quốc Tịnh Thổ ầm ầm tan vỡ!
Hư Hành đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đầy không tin tưởng và không cam lòng.
Lần thứ ba, đây đã là lần thứ ba hẳn bị thương dưới tay Sở Hưu!
Hai lần trước thì cũng thôi, nhưng lần này là thực lực hẳn thăng tiến nhiều mới chủ động tới gây sự với Sở Hưu, thế nhưng người bị thương vẫn lại là hắn.
Hư Hành không để ý tới một điểm, đúng là thực lực hắn tăng tiến nhiều, nhưng Sở Hưu lại đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, đây đã không chỉ đơn giản là thực lực tăng cường nữa nữa, quả thật là long trời lở đất.
Sân Đao được Sở Hưu nắm trong tay, ma khí vô biên hội tự trong Sân Đao, dưới ma khí ngập trời lại toát lên ánh sáng đỏ quỷ dị.
Hư Hành vẫn nhớ rất rõ đao này, thực tế cho dù hắn tu luyện rất nhiều bí pháp ngưng thần tĩnh khí nhưng chỉ cần hẳn không thể áp chế hoàn toàn sân niệm của bán thân, hân cũng không cách nào chống cự lại lực lượng của Sân Đao.
Gòn đối với Sở Hưu hiện tại, hẳn đã gần khống. chế được Sân Đao, không đến mức như trước đó chỉ có thể chém một đao, tiếp đó bị lực lượng phản phệ kiệt sức.
Một đao chém ra, thế đao còn chưa hạ xuống đã dẫn phát sân niệm trong lòng Hư Hành, khiến hai mắt hắn thoáng hiện màu đỏ.
Nổi giận gầm lên một tiếng, Hư Hành tay niết phật ấn, đã định dùng lực lượng khí huyết ngăn cản.
Nhưng đúng lúc này, một hồ lô rượu đột nhiên từ không trung rơi xuống, tỏa ra kim quang sâm thẳm.
Rõ ràng chỉ là một hồ lô rượu nhưng lại nặng tựa vạn quân, trấn áp một đao của Sở Hưu!
Ngũ Ương đạo trưởng hừ lạnh nói: "Rác rưởi! Nhìn đám thủ hạ của Sở Hưu đi, ai cũng có thể một mình gánh vác một phương, chỉ lúc nào tới thời khắc quan trọng hẳn mới tự mình ra tay.
Lại nhìn lại các ngươi xem, chuyện gì cũng phải vi sư ra mặt, nuôi các ngươi có tác dụng gì?"
Đám đệ tử Ngũ Ương đạo trưởng cúi đầu xấu hổ, nhưng trong lòng lại oán trách không thôi.
Sở Hưu chịu cho đám Đường Nha quyền lực tuyệt đối, thậm chí để Mai Khinh Liên mang một số người thủ hộ trong Trấn Võ Đường. Còn Ngũ Ương đạo trưởng lúc nào cũng mang bọn họ theo bên mình, bọn họ làm sao đảm nhận một phương được?
Còn lúc này trong trận, giữa Sở Hưu và Hư Hành, ma khí cùng phật quang đồng thị bộc phát, uy thế chấn động xung quanh, vô cùng kinh khủng.
Hư Hành thần sắc nghiêm nghị, pháp tướng trang nghiêm, phía sau lóng lánh phật ảnh vô tận, mỗi tầng phật ảnh vừa giống nhau lại vừa như bất đồng.
Trong phật ảnh vô tận kia, tiếng phật âm phạm xướng lan tỏa, tựa như Phật Quốc Tịnh Thổ mở rộng, lan tỏa, không ngừng ăn mòn ma khí vô biên quanh người Sở Hưu.
Sở Hưu nhíu mày, y coi như đã hiểu vì sao Hư. Hành lại có dũng khí tới chọc y. Hư Hành này không biết tu luyện pháp môn gì, lại tăng cường tu vi thêm nhiều, vượt qua trạng thái lúc trước.
Quả thật, Hư Hành có tu vĩ như hiện tại là nhờ công Sở Hưu.
Trước đó trên Ba Sơn, Hư Hành bị Sở Hưu đánh trọng thương nhưng Hư Vân lại ngăn cản hẳn báo thù, đồng thời phạt cấm túc hẳn, bảo hẳn tự phá đi sân niệm của bản thân.
Nhưng kết quả là sân niệm của Hư Hành thật sự quá nghiêm trọng, bế quan lâu ngày vẫn không cách nào phá bỏ sân niệm trong lòng.
Hơn nữa Hư Hành còn là người cực kỳ cố chấp, đây cũng là nguyên nhân khiến sân niệm của hẳn nghiêm trọng.
Khi cảm thấy mình không cách nào hoàn toàn phá vỡ sân niệm trong lòng mình, không ngờ hẳn lại lựa chọn tu luyện bí pháp Tịnh Thổ Phật Quốc Tâm Kinh của Đại Quang Minh Tự để cưỡng ép trấn áp sân niệm trong lòng.
Đại Quang Minh Tự có rất nhiều bí pháp, nhiều tới mức chín thành chín võ giả dốc cả đời cũng không thể tu luyện toàn bộ.
Cho nên đối với đại đa số võ giả Đại Quang Minh Tự, việc bọn họ lo lắng thật ra không phải tìm kiếm công pháp mà là lựa chọn trong số công pháp đông đảo đó ra thứ thích hợp nhất với mình để tu hành, cũng như Tông Huyền.
Trong Đại Quang Minh Tự rất ít người lựa chọn tu luyện Tịnh Thổ Phật Quốc Tâm Kinh, nguyên nhân không phải vì công pháp này không đủ mạnh mà do môn Phương Đại Thông này rất khó tu luyện, thậm chí có phần nguy hiểm.
Tịnh Thổ Phật Quốc Tâm Kinh cần lấy bản thân dung nạp lực lượng ngàn vạn Phật Đà, mở ra Phật Quốc Tịnh Thổ thuộc vẽ mình.
NHưng khi dung nạp lực lượng ngàn vạn Phật Đà kia lại rất dễ khiến bản thân lạc lối, khiến cho tẩu hỏa nhập ma, trả giá quá lớn.
Nhưng lúc này Hư Hành đang lúc sân niệm tăng cao, hẳn lựa chọn gượng ép tu luyện Tịnh Tổ Phật Quốc Tâm Kinh, muốn dựa vào lực lượng công pháp mài mòn sân niệm, coi như lấy độc trị độc.
Nhưng kết quả không ai ngờ, sân niệm của hẳn không bị mài mòn bao nhiêu nhưng lại rất trùng hợp tu luyện môn bí pháp này thành công, còn khiến thực lực bản thân tăng tiến rất nhanh.
Lúc này trong Phật Quốc Tịnh Thổ vô biên, ma khí quanh người Sở Hưu không ngừng tiêu tán.
Trong Phật Quốc, tất cá lực lượng tiêu cực đều bị áp chế phân giải, thứ duy nhất không bị áp chế chính là Bất Diệt Ma Đan đang xao động trong cơ thể Sở Hưu.
Sở Hưu ngấng đầu lên nhìn Hư Hành, thản nhiên nói: "Phật Quốc Tịnh Thổ dung nạp cả ngàn vạn Phật Đà, chẳng hay có dung nạp được Đại Nhật Như Lai không?”
Tay niết phật ấn, quanh người Sở Hưu bừng bừng ánh sáng, phật quang rực rỡ như dung nham bao phủ lấy thân thể Sở Hưu, tỏa ra khí tức vô cùng bá đạo.
Đại Nhật Như Lai hiện lên sau lưng y, một chưởng đánh ra, hoán nhật thâu thiên.
Ma bị áp chế, vậy lập tức hóa thân thành phật!
Phật Ma chỉ trong một suy nghĩ, một khắc trước bên người Sở Hưu vẫn là ma diễm ngập rời, giờ khắc này lại đổi thành Phật tướng uy nghiêm.
Dưới Hoán Nhật Đại Pháp, Phật Quốc Tịnh Thổ không ngừng nổ tung, pháp tướng Đại Nhật Như Lai sau lưng Sở Hưu lại xuất chưởng đánh ra, giới tử tu di, càn khôn đảo ngược, khiến tất cả vặn vẹo tan rã, ngay cả Tịnh Thổ Phật Quốc cũng có xu thế tan vỡ.
Hoán Nhật Đại Pháp tăng thêm Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn có lực lượng kinh người, dù sao đây cũng là công pháp chí cường do Đàm Uyên đại sư ngưng tụ sở học cả đời tạo thành.
Nhìn Sở Hưu, gương mặt Hư Hành toát lên vẻ giận dữ: "Đàm Uyên đại sư ngày trước mù mắt rồi mới giao truyền thừa cả đời cho ngươi, đúng là sỉ nhục của Phật tông!”
Đến giờ, không riêng gì người của Đại Quang Minh Tự, hầu hết mọi người trong Phật tông đều nghĩ mãi mà không hiếu vì sao lúc trước Đàm Uyên đại sư lại lựa chọn đem tất cả tu vi sở học giao cho tên ma đầu Sở Hưu kia.
Đàm Uyên đại sư dù sao cũng là Thánh Tăng mà Phật tông công nhận, bọn họ đương nhiên không thể nói rằng Đàm Uyên đại sư trước lúc chết mù mắt rồi mới làm như vậy. Bọn họ chỉ có thể nói rằng Sở Hưu đóng kịch quá tốt, lừa cả Đàm Uyên đại sư.
Lúc này Hư Hành quá nóng giận lại nói thẳng ra như vậy.
Đạp bước tiến về phía trước, mỗi bước đi, hai tay Sở Hưu lại niết ra một ấn quyết.
Khoái Mạn Cửu Tự Quyết liên tiếp kết thành trong tay Sở Hưu, cuối cùng Cửu Ấn Hợp Nhất, bộc phát ra uy năng kinh thiên động địa.
Ấn pháp Mật Tông là cương mãnh bá đạo nhất, dưới Cửu Ấn Hợp Nhất, chín thức ẩn pháp như vòng. xoay liên tiếp đánh ra, cuối cùng phát ra một tiếng nổ lớn, Phật Quốc Tịnh Thổ ầm ầm tan vỡ!
Hư Hành đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đầy không tin tưởng và không cam lòng.
Lần thứ ba, đây đã là lần thứ ba hẳn bị thương dưới tay Sở Hưu!
Hai lần trước thì cũng thôi, nhưng lần này là thực lực hẳn thăng tiến nhiều mới chủ động tới gây sự với Sở Hưu, thế nhưng người bị thương vẫn lại là hắn.
Hư Hành không để ý tới một điểm, đúng là thực lực hắn tăng tiến nhiều, nhưng Sở Hưu lại đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, đây đã không chỉ đơn giản là thực lực tăng cường nữa nữa, quả thật là long trời lở đất.
Sân Đao được Sở Hưu nắm trong tay, ma khí vô biên hội tự trong Sân Đao, dưới ma khí ngập trời lại toát lên ánh sáng đỏ quỷ dị.
Hư Hành vẫn nhớ rất rõ đao này, thực tế cho dù hắn tu luyện rất nhiều bí pháp ngưng thần tĩnh khí nhưng chỉ cần hẳn không thể áp chế hoàn toàn sân niệm của bán thân, hân cũng không cách nào chống cự lại lực lượng của Sân Đao.
Gòn đối với Sở Hưu hiện tại, hẳn đã gần khống. chế được Sân Đao, không đến mức như trước đó chỉ có thể chém một đao, tiếp đó bị lực lượng phản phệ kiệt sức.
Một đao chém ra, thế đao còn chưa hạ xuống đã dẫn phát sân niệm trong lòng Hư Hành, khiến hai mắt hắn thoáng hiện màu đỏ.
Nổi giận gầm lên một tiếng, Hư Hành tay niết phật ấn, đã định dùng lực lượng khí huyết ngăn cản.
Nhưng đúng lúc này, một hồ lô rượu đột nhiên từ không trung rơi xuống, tỏa ra kim quang sâm thẳm.
Rõ ràng chỉ là một hồ lô rượu nhưng lại nặng tựa vạn quân, trấn áp một đao của Sở Hưu!