Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ!
Lực lượng của chỉ pháp này vốn mang theo tử khí tịch diệt, nhưng dưới sự gia trì của ma khí vô biên kia, nó ngưng tụ hầu hết lực lượng tiêu cực vào.
Lấy một điểm phá mặt phẳng, giữa hư không màu đen như văng sáng từ từ tỏa ra. Những nơi nó đi qua, bất luận trường kiếm hay kiếm khí đều lao nhao tiêu biến, cuối cùng trên người Thẩm Bạch chỉ còn một thanh kiếm, chính là Bạch Hồng mà sư phụ hắn để lại
Si Kiến vừa giao đấu với hóa thân Ngạ Quỷ Đạo ở bên cạnh vừa cảm thấy không đúng. Có vẻ mọi chuyện phát triển ngoài dự liệu của hẳn.
Lực bộc phát của Sở Hưu quả thật kính người, kinh khủng tới mức ma khí hùng hồn như vậy truyền vào cơ thể mà y vẫn có thể khống chế, tìm đủ cách để tiêu hao.
Tiếp tục như vậy, bọn họ còn chưa ép chết Sở Hưu, Sở Hưu đã dùng Tụ Ma Trận giết chết bọn họ, cuối cùng chủ động dừng trận pháp. Làm vậy mặc dù sẽ chịu phản phệ nhất định nhưng chắc chắn giữ được mạng.
Si Kiến hét lớn với bên dưới: “Đừng dây dưa với những người khác, ra tay toàn lực đối phó với tên Sở Hưu kia!”
'Vốn theo tính toán bọn họ là một phần số người ngăn cản Sở Hưu, một phần khác đối phó với đám thủ hạ của Sở Hưu. tranh thủ thời gian giết chết hết thủ hạ của Sở Hưu, cuối cùng ngưng tụ hết lực lượng đồng loạt giải quyết Sở Hưu
Nhưng giờ xem ra mọi chuyện có biến, ba người bọn họ không cản nổi Sở Hưu!
Đám người bên kia cũng thấy tình hình của Sĩ Kiến. Trình Đình Sơn không cùng Tịch Vân Tử vây công Chử Vô Kỵ nữa, lập tức cầm kiếm lao về phía Sở Hưu.
Bên phía Lạc Cửu Niên của Lạc gia thấy vậy của vận dụng toàn lực đẩy lùi Lạc Phi Hồng. Nếu không có Thủy Vô Tướng cùng Viêm Xích Tiêu ở bên cạnh bảo hộ thậm chí nàng đã bị lão tổ Lạc gia đánh trọng thương.
Lạc Cửu Niên dù sao cũng là tông sư võ đạo, của òn Lạc Phi Hồng chỉ mới bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Cho dù nàng có mạnh hơn nữa vẫn kém hơn Lạc Cửu Niên.
Quan trọng nhất là Lạc Cửu Niên là lão tổ Lạc gia, tu luyện võ công Lạc gia cả đời. Xét theo mức độ quen thuộc đương nhiên hắn khá hơn Lạc Phi Hồng, vừa vặn áp chế nàng.
Thấy Lạc Cửu Niên định tới cùng vây giết Sở Hưu, Lạc Phi Hồng cần răng định xông lên lần nữa. Tuy nhiên ngay lúc này bên tai nàng lại vang lên tiếng truyền âm của Sở Hưu: “Không cần động thủ, ta có nắm chắc.”
Lạc Phi Hồng chần chừ nhìn bốn tông sư võ đạo cùng Thẩm Bạch không kém hơn tông sư võ đạo vây công Sở Hưu. Đã như vậy rồi ngươi còn bảo có nắm chắc?
Có điều Sở Hưu đã nói vậy, Lạc Phi Hồng không tiếp tục ra tay mà quay sang tấn công những võ giả khác.
Giao thủ với tông sư võ đạo, Lạc Phi Hồng còn kém rất nhiều, nhưng trong số võ giả cùng cấp bậc, trừ những vị mười hạng đầu Long Hổ Bảng, nếu không Lạc Phi Hồng thật sự không sợ ai.
Còn bên phía Lã Phụng Tiên thấy cảnh này cũng định bứt khỏi Hạ Hầu Trấn tới giúp Sở Hưu, nhưng bị Hạ Hầu Trấn cuốn chặt lấy, không thoát thân nổi.
Thực lực của Lã Phụng Tiên đủ mạnh, hơn nữa hắn còn có thần binh Vô Song, tông sư võ đạo bình thường e rằng không phải đối thủ của hẳn.
Nhưng kẻ địch của hắn lại là Hạ Hầu Trấn có tên trên Phong Vân Bảng. Lã Phụng Tiên muốn đánh bại Hạ Hầu Trấn trong thời gian ngắn là không thể. Cho nên hắn chỉ có thể nhìn Sở Hưu bị vây công.
Sở Hưu đã bị người ta vây công rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Sở Hưu bị nhiều tông sư võ đạo như vậy vây công.
Trước đó khi Sở Hưu bị người khác vây công, đám người đó nói trắng ra thì chỉ là hạng ô hợp à thôi. Chỉ cần Sở Hưu giết chết đám người thực lực mạnh nhất, những kẻ khác sẽ tự tan tác.
Nhưng giờ năm đối thủ của Sở Hưu, không ai là người đơn giản.
Cho dù Vương Song Quân danh tiếng không lớn cũng từng chém giết bao lâu ở Đông Tê mới lên tới cảnh giới tông sư võ đạo. Sĩ Kiến mặc dù không phải người trong hai tông môn lớn của Phật môn nhưng, phật công lại vô cùng thâm hậu.
Vừa rồi Sở Hưu phát lực đẩy lùi ba người, nhưng lúc này Trình Đình Sơn và Lạc Cửu Niên gia nhập, Sở Hưu lập tức gặp nguy hiểm.
Thêm một tông sư võ đạo nhúng tay vào, Sở Hưu lại nguy hiểm hơn gấp đôi.
Song quyền nan địch tứ thủ. Nếu chỉ là một người, Sở Hưu có thể tùy ý giết chết, hai người phải phí sức hơn chút, ba người cũng có thế áp đảo. Nhưng giờ năm người đồng thời xuất thủ, bên bị áp đảo lại là Sở Hưu.
Năm người hợp lực điên cuồng tấn công, Sở Hưu từ từ lui lại phía sau. Nhưng lúc này Sở Hưu đột nhiên niết ấn quyết, trên mặt đất lại có một lưỡng sáng trận pháp bừng lên, không ngờ vẫn là Tụ Ma Trận. Lập tức có một lưỡng ma khí càng thêm mãnh liệt tiến vào cơ thể Sở Hưu. Khoảnh khắc này gương mặt Sở Hưu bị ma khí vô biên kia che phủ, như ma thần hàng lâm, kinh khủng tới cực điểm.
Nhưng thấy cảnh này, Sỉ Kiến lại cười lạnh một tiếng, mọi người xung quanh cũng lao nhao lắc đầu. E là Sở Hưu đã bị ép tới cực hạn.
Cho dù trong trong Côn Luân Ma Giáo năm xưa cũng không có ai bày liên tục hai Tụ Ma Trận, làm vậy chẳng khác gì tự sát.
Lúc này trong mật thất của Quan Trung Hình Đường, Ngụy Thư Nhai đang uống trà cảm nhận được ông tĩnh bên ngoài, cánh tay run tẩy, nước trà thiếu chút nữa tràn ra, lông mày nhíu sâu lại.
Sở Hưu không nói với hẳn mình định làm gì. Nếu hắn biết Sở Hưu lựa chọn cách nguy hiểm như vậy, chắc chắn hẳn sẽ ngăn cản.
Có hẳn ở đây, có thể bảo đảm cho Sở Hưu không chết. Quan Trung Hình Đường thì cứ diệt thôi, thủ hạ bị giết cùng lắm thì sau này báo thủ là được. Tiểu tử này rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, làm việc quá nông nổi.
Lúc này ở bên ngoài, thấy Sở Hưu bộc phát ra lực lượng cấp bậc này, đám người không lùi mà tiến, tấn công càng mãnh liệt điên cuồng. Bọn họ càng ép mạnh, Sở Hưu càng thu nạp ma khí nhanh hơn, chết cũng càng nhanh.
Thân trong ma khí vô biên kia, Sở Hưu cảm thấy cơ thể bị ma khí bao phủ, mỗi đường kinh mạch cũng tràn ngập ma khí cùng sát khí cường đại.
Tới lúc này Sở Hưu còn chưa nổ tung mà chết là nhờ thân thể y cường đại, hơn nữa y có Thiên Tử Vọng Khí Thuật, có thể nhìn vào trong cơ thể mình. Nơi nào nhận áp lực lớn, y lại dùng lực lượng tu bổ, như vậy mới chống đỡ được tới lúc này.
Hành động mạo hiểm này không phải Sở Hưu đang tìm đường chết, y là người rất tiếc mạng mình.
Kiếp trước Sở Hưu đã chết một lần, nhưng chính do y đã chết một lần nên y càng quý trọng sinh mệnh, càng không muốn chết.
Mặc dù theo phần lớn mọi người thấy, Sở Hưu làm việc hết sức điên cưỡng, có đôi lúc thậm chí là liều mạng. Nhưng chỉ có Sở Hưu tự biết, y điên cuồng như thế, liều mạng như vậy thực tế là vì không muốn chết.
Lần này cũng vậy, nếu Sở Hưu muốn liều mạng, với thực lực của y hiện tại y có thể bày một sát cục lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó những người ở đây chí ít cũng chết phân nửa.
Giờ Sở Hưu làm vậy chỉ vì y muốn cô đọng Bất Diệt Ma Đan!
Lực lượng của chỉ pháp này vốn mang theo tử khí tịch diệt, nhưng dưới sự gia trì của ma khí vô biên kia, nó ngưng tụ hầu hết lực lượng tiêu cực vào.
Lấy một điểm phá mặt phẳng, giữa hư không màu đen như văng sáng từ từ tỏa ra. Những nơi nó đi qua, bất luận trường kiếm hay kiếm khí đều lao nhao tiêu biến, cuối cùng trên người Thẩm Bạch chỉ còn một thanh kiếm, chính là Bạch Hồng mà sư phụ hắn để lại
Si Kiến vừa giao đấu với hóa thân Ngạ Quỷ Đạo ở bên cạnh vừa cảm thấy không đúng. Có vẻ mọi chuyện phát triển ngoài dự liệu của hẳn.
Lực bộc phát của Sở Hưu quả thật kính người, kinh khủng tới mức ma khí hùng hồn như vậy truyền vào cơ thể mà y vẫn có thể khống chế, tìm đủ cách để tiêu hao.
Tiếp tục như vậy, bọn họ còn chưa ép chết Sở Hưu, Sở Hưu đã dùng Tụ Ma Trận giết chết bọn họ, cuối cùng chủ động dừng trận pháp. Làm vậy mặc dù sẽ chịu phản phệ nhất định nhưng chắc chắn giữ được mạng.
Si Kiến hét lớn với bên dưới: “Đừng dây dưa với những người khác, ra tay toàn lực đối phó với tên Sở Hưu kia!”
'Vốn theo tính toán bọn họ là một phần số người ngăn cản Sở Hưu, một phần khác đối phó với đám thủ hạ của Sở Hưu. tranh thủ thời gian giết chết hết thủ hạ của Sở Hưu, cuối cùng ngưng tụ hết lực lượng đồng loạt giải quyết Sở Hưu
Nhưng giờ xem ra mọi chuyện có biến, ba người bọn họ không cản nổi Sở Hưu!
Đám người bên kia cũng thấy tình hình của Sĩ Kiến. Trình Đình Sơn không cùng Tịch Vân Tử vây công Chử Vô Kỵ nữa, lập tức cầm kiếm lao về phía Sở Hưu.
Bên phía Lạc Cửu Niên của Lạc gia thấy vậy của vận dụng toàn lực đẩy lùi Lạc Phi Hồng. Nếu không có Thủy Vô Tướng cùng Viêm Xích Tiêu ở bên cạnh bảo hộ thậm chí nàng đã bị lão tổ Lạc gia đánh trọng thương.
Lạc Cửu Niên dù sao cũng là tông sư võ đạo, của òn Lạc Phi Hồng chỉ mới bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Cho dù nàng có mạnh hơn nữa vẫn kém hơn Lạc Cửu Niên.
Quan trọng nhất là Lạc Cửu Niên là lão tổ Lạc gia, tu luyện võ công Lạc gia cả đời. Xét theo mức độ quen thuộc đương nhiên hắn khá hơn Lạc Phi Hồng, vừa vặn áp chế nàng.
Thấy Lạc Cửu Niên định tới cùng vây giết Sở Hưu, Lạc Phi Hồng cần răng định xông lên lần nữa. Tuy nhiên ngay lúc này bên tai nàng lại vang lên tiếng truyền âm của Sở Hưu: “Không cần động thủ, ta có nắm chắc.”
Lạc Phi Hồng chần chừ nhìn bốn tông sư võ đạo cùng Thẩm Bạch không kém hơn tông sư võ đạo vây công Sở Hưu. Đã như vậy rồi ngươi còn bảo có nắm chắc?
Có điều Sở Hưu đã nói vậy, Lạc Phi Hồng không tiếp tục ra tay mà quay sang tấn công những võ giả khác.
Giao thủ với tông sư võ đạo, Lạc Phi Hồng còn kém rất nhiều, nhưng trong số võ giả cùng cấp bậc, trừ những vị mười hạng đầu Long Hổ Bảng, nếu không Lạc Phi Hồng thật sự không sợ ai.
Còn bên phía Lã Phụng Tiên thấy cảnh này cũng định bứt khỏi Hạ Hầu Trấn tới giúp Sở Hưu, nhưng bị Hạ Hầu Trấn cuốn chặt lấy, không thoát thân nổi.
Thực lực của Lã Phụng Tiên đủ mạnh, hơn nữa hắn còn có thần binh Vô Song, tông sư võ đạo bình thường e rằng không phải đối thủ của hẳn.
Nhưng kẻ địch của hắn lại là Hạ Hầu Trấn có tên trên Phong Vân Bảng. Lã Phụng Tiên muốn đánh bại Hạ Hầu Trấn trong thời gian ngắn là không thể. Cho nên hắn chỉ có thể nhìn Sở Hưu bị vây công.
Sở Hưu đã bị người ta vây công rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Sở Hưu bị nhiều tông sư võ đạo như vậy vây công.
Trước đó khi Sở Hưu bị người khác vây công, đám người đó nói trắng ra thì chỉ là hạng ô hợp à thôi. Chỉ cần Sở Hưu giết chết đám người thực lực mạnh nhất, những kẻ khác sẽ tự tan tác.
Nhưng giờ năm đối thủ của Sở Hưu, không ai là người đơn giản.
Cho dù Vương Song Quân danh tiếng không lớn cũng từng chém giết bao lâu ở Đông Tê mới lên tới cảnh giới tông sư võ đạo. Sĩ Kiến mặc dù không phải người trong hai tông môn lớn của Phật môn nhưng, phật công lại vô cùng thâm hậu.
Vừa rồi Sở Hưu phát lực đẩy lùi ba người, nhưng lúc này Trình Đình Sơn và Lạc Cửu Niên gia nhập, Sở Hưu lập tức gặp nguy hiểm.
Thêm một tông sư võ đạo nhúng tay vào, Sở Hưu lại nguy hiểm hơn gấp đôi.
Song quyền nan địch tứ thủ. Nếu chỉ là một người, Sở Hưu có thể tùy ý giết chết, hai người phải phí sức hơn chút, ba người cũng có thế áp đảo. Nhưng giờ năm người đồng thời xuất thủ, bên bị áp đảo lại là Sở Hưu.
Năm người hợp lực điên cuồng tấn công, Sở Hưu từ từ lui lại phía sau. Nhưng lúc này Sở Hưu đột nhiên niết ấn quyết, trên mặt đất lại có một lưỡng sáng trận pháp bừng lên, không ngờ vẫn là Tụ Ma Trận. Lập tức có một lưỡng ma khí càng thêm mãnh liệt tiến vào cơ thể Sở Hưu. Khoảnh khắc này gương mặt Sở Hưu bị ma khí vô biên kia che phủ, như ma thần hàng lâm, kinh khủng tới cực điểm.
Nhưng thấy cảnh này, Sỉ Kiến lại cười lạnh một tiếng, mọi người xung quanh cũng lao nhao lắc đầu. E là Sở Hưu đã bị ép tới cực hạn.
Cho dù trong trong Côn Luân Ma Giáo năm xưa cũng không có ai bày liên tục hai Tụ Ma Trận, làm vậy chẳng khác gì tự sát.
Lúc này trong mật thất của Quan Trung Hình Đường, Ngụy Thư Nhai đang uống trà cảm nhận được ông tĩnh bên ngoài, cánh tay run tẩy, nước trà thiếu chút nữa tràn ra, lông mày nhíu sâu lại.
Sở Hưu không nói với hẳn mình định làm gì. Nếu hắn biết Sở Hưu lựa chọn cách nguy hiểm như vậy, chắc chắn hẳn sẽ ngăn cản.
Có hẳn ở đây, có thể bảo đảm cho Sở Hưu không chết. Quan Trung Hình Đường thì cứ diệt thôi, thủ hạ bị giết cùng lắm thì sau này báo thủ là được. Tiểu tử này rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, làm việc quá nông nổi.
Lúc này ở bên ngoài, thấy Sở Hưu bộc phát ra lực lượng cấp bậc này, đám người không lùi mà tiến, tấn công càng mãnh liệt điên cuồng. Bọn họ càng ép mạnh, Sở Hưu càng thu nạp ma khí nhanh hơn, chết cũng càng nhanh.
Thân trong ma khí vô biên kia, Sở Hưu cảm thấy cơ thể bị ma khí bao phủ, mỗi đường kinh mạch cũng tràn ngập ma khí cùng sát khí cường đại.
Tới lúc này Sở Hưu còn chưa nổ tung mà chết là nhờ thân thể y cường đại, hơn nữa y có Thiên Tử Vọng Khí Thuật, có thể nhìn vào trong cơ thể mình. Nơi nào nhận áp lực lớn, y lại dùng lực lượng tu bổ, như vậy mới chống đỡ được tới lúc này.
Hành động mạo hiểm này không phải Sở Hưu đang tìm đường chết, y là người rất tiếc mạng mình.
Kiếp trước Sở Hưu đã chết một lần, nhưng chính do y đã chết một lần nên y càng quý trọng sinh mệnh, càng không muốn chết.
Mặc dù theo phần lớn mọi người thấy, Sở Hưu làm việc hết sức điên cưỡng, có đôi lúc thậm chí là liều mạng. Nhưng chỉ có Sở Hưu tự biết, y điên cuồng như thế, liều mạng như vậy thực tế là vì không muốn chết.
Lần này cũng vậy, nếu Sở Hưu muốn liều mạng, với thực lực của y hiện tại y có thể bày một sát cục lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó những người ở đây chí ít cũng chết phân nửa.
Giờ Sở Hưu làm vậy chỉ vì y muốn cô đọng Bất Diệt Ma Đan!