Mục lục
Kì Tài Giáo Chủ - Phong Thất Nguyệt (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người ở đây không khỏi cau mày. Rốt cuộc tên Lâm Diệp này có ý gì, tu luyện ma công tới hỏng cả đầu óc rồi à?

Có điều không đợi mọi người phản ứng lại, Sở Hưu đã bước ra một bước, quanh người ma diễm ngập trời. Một quyền đánh ra, ma diễm vô biên bao phủ lấy cương khí vàng nhạt ập xuống, tôn lên Sở Hưu như thần như ma.

Một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đứng phía trước y lập tức cảm thấy áp lực cường đại như ngọn núi lớn đề xuống.

Đối mặt với lực lượng cường đại như vậy, võ giả đứng mũi chịu sào kia rất muốn trốn, nhưng một quyền của Sở Hưu đã phong tỏa tất cả mọi đường né tránh xung quanh hắn, khiến hân có muốn trốn cũng chẳng trốn được, tránh cũng chẳng tránh xong.

Võ giả kia cũng quyết định rất nhanh chóng. Thấy mọi phương vị né tránh đều bị phong tỏa, hẳn không lùi mà tiến, quanh người bộc phát huyết khí nồng đậm dung nhập vào cương khí bản thân, phát ra lực lượng cực hạn của bản thân muốn ngăn cản thế quyền này của Sở Hưu.

Nhưng rất đáng tiếc, hẳn vẫn đánh giá thấp lự lượng hiện tai của Sở Hưu...

Một quyền đánh xuống, chấn động mạnh mẽ tới mức mặt đất rung động hai lần. Một làn sương máu bùng lên, võ giả kia bị Sở Hưu đánh chết tại chỗ!

Vừa rồi trong Linh Bảo Quan, Sở Hưu thông qua vài lời giảng đạo trong nhật ký đền bù căn cơ Đạo môn của bản thân. Chuyện này không chỉ khiến tai họa ngầm về nguyên thần của Sở Hưu được loại bỏ mà còn khiến căn cơ cùng cảnh giới võ đạo của y tiến thêm một bước.

Sở Hưu đồng tu cả đạo phật ma, như tạo thành thùng nước ba mặt. Mặt nào thấp nhất chính là giới hạn của thùng nước.

Còn giờ Sở Hưu đã bù đắp hạn cuối của bản thân cho nên thực lực của y cũng tăng thêm nhiều.

Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu thản nhiên nói: “Người trong Ma đạo chúng ta làm việc tương đối gọn gàng linh hoạt. Nếu các ngươi muốn cướp đồ của ta, vậy ta chỉ có thể giết sạch các ngươi thôi.

Vừa rồi ta đã cho các ngươi cơ hội, để các ngươi tự đi khỏi. Giờ nếu các ngươi không đi, được, ta tự mình tiễn các ngươi lên đường!"

Nếu đổi thành một đám người ô hợp, một quyền lập uy vừa rồi của Sở Hưu có thể dọa lui không ít người.

Có điều đám người này đều là tuấn kiệt trẻ tuổi trong các phái hoặc tinh nhuệ trong các thế lực lớn của võ lâm. Tố chất bọn họ đương nhiên hơn xa đám ô hợp kia.

Sở Hưu lớn tiếng dọa người như vậy không những không khiến đám người lùi bước, ngược lại làm cho bọn họ càng thêm phẫn nộ vì hành động bá đạo của y.

Cho nên lập tức có người giận dữ hét lớn: “Hung đồ Ma đạo dám ngông cưỡng như vậy, đúng là vô pháp vô thiên!

Chư vị, cùng tiến lên, trước tên giết chết tên hung đồ Ma đạo này đã rồi cùng nhau tranh đoạt Hắc Ma Tháp này!"

Vài chục võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đồng loạt đánh tới, hơn nữa không ai là hạng tầm thường. Uy thế tạo thành cho dù tông sư võ đạo bình thường cũng cảm thấy sợ hãi khó giải quyết. Thế nhưng Sở Hưu lại không hề e ngại.

Không phải Sở Hưu quá mức tự tin mà võ công Ma đạo của y am hiểu nhất chính là cục diện quần chiến như hiện tại!

Nhan Phi Yên đứng bên cạnh cũng định xuất thủ.

Trước đó mặc dù nàng bị Trình Viễn Đông chèn ép nhưng dẫu sao nàng cũng là đệ tử Việt Nữ Cung, cũng có trách nhiệm trừ ma vệ đạo. Nếu không động thủ, sau này ra ngoài không biết những người trong. giang hồ sẽ nói nàng ra sao.

Có điều không đợi Nhan Phi Yên đông thủ, Lã Phụng Tiên đã kịp thời cản lại.

“Nhan cô nương, nếu ngươi tin ta xin chớ xuất thủ. Nếu không ngay cả ta cũng không cứu được ngươi”

Nhan Phí Yên chỉ vào giữa trận kinh ngạc nói “Lâm Diệp kia làm việc quá mức điên cuồng, dám lấy một địch vài chục người như vậy, cho dù có là tông sư võ đạo cũng chẳng dễ chịu gì. Chắc chẩn hẳn sẽ chết.

Lã huynh, giờ ngươi không tính là Chính đạo cũng không tính là Ma đạo. Nhưng chỉ cần ngươi cùng ta giết chết vài tên hung đồ Ma đạo trong Tiểu Phàm Thiên, sau khi thanh danh lan truyền ngươi cũng sẽ có thêm chút uy danh trên giang hồ. Dù sao cũng tốt hơn đi theo cái tên Sở Hưu tiếng xấu khắp nơi kia!”

Lã Phụng Tiên trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

“Lã Phụng Tiên ta không đi theo đường chính cũng chẳng theo đường tà, chỉ đi con đường của chính ta, không quan tâm người khác nói thế nào."

Về phần Lâm Diệp. Ta chỉ có thể nói đối phương còn mạnh hơn ta gấp mười lần, thậm chí trăm lần. Ta không hề khoa trương đâu. Nhan cô nương tốt nhất nghĩ ký rồi hãng làm.”

Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy, Nhan Phi Yên lập tức biến sắc.

Nàng và Lã Phụng Tiên mới chỉ tiếp xúc vài lần, có điều nàng cũng đã hiểu khá rõ về Lã Phụng Tiên.

Lã Phụng Tiên là người rất kiêu ngạo, trong thiên hạ số người khiến hẳn thừa nhận bản thân không bằng, rất ít.

Hơn nữa Nhan Phi Yên cũng biết thực lực của Lã Phụng Tiên, thế nhưng giờ Lã Phụng Tiên lại nói tên Lâm Diệp kia mạnh hơn hắn gấp mười, thậm chí gấp trăm lần. Rốt cuộc thực lực tên Lâm Diệp này cường đại tới mức nào?

Có điều mạnh đến đâu Nhan Phi Yên cũng nhanh chóng chứng kiến.

Đối mặt với đám võ giả lao tới, tỉnh thần lực trong đầu Sở Hưu ngưng tụ thành thực chất, hóa thành bảy dây đàn huyền cầm.

Tiếng đàn êm tai lan truyền, nhưng những võ giả xung quanh nghe được lại như ma âm rót vào tai, lao nhao kêu rên. Bọn họ kẻ chậm lại người ngưng bặt, tu vi yếu một chút, thậm chí lỗ tai đã chảy máu.

Trước đó Sở Hưu dùng Trấn Hồn U Minh Khúc đối phó với người của Hạ Hầu thị, do bản thân bọn họ là người sử dụng tỉnh thần lực nên Sở Hưu mới có thể khiến tỉnh thần lực của đối phương phản phệ. Không cần mình ra tay cũng khiến đối phương tự sụp đổ.

Cho nên hiện giờ Trấn Hồn U Minh Khúc của Sở Hưu không giết được nhiều người như vậy, nhưng thủ đoạn giết người của y không chỉ có một!

Trong lúc mọi người xung quanh đều bị Trấn Hồn U Minh Khúc chấn cho thất điên bát đảo, Sở Hưu lại dùng hai tay kết ấn, chỉ trong chớp mắt ma khí vô biên bao phủ một phần lực lượng tỉnh thần của y, ngưng tụ thành hình người lao về phía võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất gần nhất.

Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia hoảng hốt định thiêu đốt tinh huyết liều mạng, có điều không đợi hắn hành động, tấm lưới tỉnh thăn lực vô biên đã bao phủ lấy hắn, cưỡng ép kéo nguyên thần của hẳn ra, khiến võ giả kia gào lên đau đớn thê lương.

Khiên Ti Hồn Võng!

Bị Khiên Ti Hồn Võng kéo như vậy, hình người màu đen trực tiếp xông vào cơ thể đối phương. Chỉ trong chớp mắt, thân hình võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia cứng đờ tại chỗ, thăn sắc đờ đẫn.

Đây là Đoạt Phách Di Hồn trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức, cũng là thủ đoạn bá đạo nhất, cần phối hợp với Khiên Ti Hồn Võng sử dụng.

Trước tiên dùng Khiên Tí Hồn Võng lôi kéo một phần nguyên thần đối phương ra, sau đó dùng tỉnh thần lực bản di hồn đoạt phách, khiến đối phương hoàn toàn trở thành con rối của mình.

Hơn nữa Sở Hưu cũng phát hiện đặc tính của chiêu này cùng loại với Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp. Không biết lúc trước tổ sư Côn Luân Ma Giáo sáng tạo ra Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức này rốt cuộc có tham khảo Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp hay không.

Có điều giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này. Võ giả kia dưới sự điều khiển của Sở Hưu đã trực tiếp xoay người đánh tới người phía sau. Hẳn không chết, vẫn giữ lại bản năng chiến đấu, hơn nữa hung hãn không sợ tử vong, chẳng khác gì lấy mạng đổi mạng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi hẳn đã trả giá bằng thân thể trọng thương đổi lại hai mạng người, hoàn toàn không để ý tới thương thế bản thân, không để mọi người tới gần Sở Hưu một bước.

Có điều hẳn chỉ có một người, rõ ràng không đối phó với tất cả được. Ngay lúc hắn phát hiện áp lực của bản thân càng lúc càng lớn, Sở Hưu cũng cảm thấy bộ thân thể này sắp tới lúc đầu hết đèn tắt, cho nên y trực tiếp điều khiển võ giả này tự bạo!

Một tiếng nố lớn vang lên, sương máu bắn ra đầy trời. Những võ giả gần nhất không tránh kịp bị chấn đông tới mức hộc máu trọng thương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK