Mục lục
Kì Tài Giáo Chủ - Phong Thất Nguyệt (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng giờ sự tình rõ ràng không ổn, Quảng Ninh đạo nhân không thể bó tay bàng quan như trước được.

Mặc dù hẳn và Chân Dương Tử không có giao tình gì, có điều hai bên đều là người trong Tam Đại Đạo Môn, Quảng Ninh đạo nhân không thể đứng nhìn Chân Dương Tử chết ở đây được.

Có điều không đợi Quảng Ninh đạo nhân ra tay, Sở Hưu đã hành động.

Nhân lúc tinh thần lực Chân Dương Tử bị trọng thương, Sở Hưu đã rút đao.

Đao vừa rời vỏ, hận ý ngập trời!

Hận thiên hận địa, hận người hận mình!

Một đao kia chém ra, lực lượng tiêu cực ầm ầm bộc phát, thù hận là thứ dễ khiến người ta bộc phát tiềm lực không gì sánh được, cũng là lực lượng rất dễ khiến người ta sa vào điên cuồng!

Bảy thanh ma đao hại người hại mình, Hận Đao vừa xuất đã dẫn phát hận ý trong lòng Sở Hưu, hận ý trong lòng Chân Dương Tử, cũng kéo theo hận ý trong lòng tất cả mọi người xung quanh.

Ngay khi Hận Đao vừa rời khỏi vỏ, tâm cảnh những võ giả chứng kiến Hận Đao đã lập tức bị ảnh hưởng, ánh mắt hơi ửng đỏ, hơi thở hổn hển.

Người trong giang hồ, chém giết thù hận là không thể tránh khỏi. Chỉ cần trong lòng có hận đều sẽ bị Hận Đao ảnh hưởng!

Hận đao chém ra, ánh đao xé tan không gian. Thuần Dương Cương Khí vàng kim quanh người Chân Dương Tử đã bị nhuộm thành màu đen, thậm chí hai mất hẳn dần đần mất đi thần thái, chỉ còn lại hận ý điên cuồng.

Điểm cường đại nhất của bảy thanh ma đao không phải ở lực công kích của bản thân chúng mà do. chúng dẫn phát một loại lực lượng cảm xúc cực hạn.

Chân Dương Tử mặc dù là người trong Đạo môn nhưng trong lòng hắn có hận, còn là rất nhiều hận thủ.

Hận Lý Phi Liêm giết đệ tử thiên tài của Thuần Dương Đạo Môn bọn hẳn. Hận Sở Hưu giết chết tất cả tình nhuệ Thuần Dương Đạo Môn tới đây lần này. Hận bản thân mình kém cỏi. Hận thế hệ mình Thuần Dương Đạo Môn dần dần xuống dốc, không cách nào tái hiện huy hoàng tổ tiên, khiến các tổ sư hổ thẹn.

Đây là chấp niệm, lại thêm lúc trước hắn đã bị Sở Hưu đánh trọng thương, những chấp niệm thâm căn cố đế này lập tức bộc phát, khiến hắn như điên như cuồng, mất đi lý trí, không hề phòng ngự gì, liều mạng lao về phía Hận Đao của Sở Hưu.

Ánh đao màu đen phá tan hết thảy, chém rách cương khí hộ thể quanh người Chân Dương Tử, lưu lại một vết đao lớn dữ tợn trên ngực hẳn, lại trực tiếp đánh Chân Dương Tử bay xa hơn trăm trượng, rơi xuống đất như con búp bê vải.

Lực lượng của Hận Đao, ngươi càng hận, lực lượng Hận Đao càng lớn. Thậm chí có thể nói lực lượng một đao này cường đại như vậy phân nửa là nhờ bản thân Chân Dương Tử.

Chân Dương Tử nắm trên mặt đất, ánh mắt hiện lên chút thanh tỉnh cuối cùng. Nhưng một đao vừa rồi của Sở Hưu đã cướp đoạt tất cả sinh cơ của hẳn, Chân Dương Tử thậm chí không thốt nên được một câu ra khỏi miệng đã không còn hơi thở nữa!

Sở Hưu hít sâu 1hơi, dùng nghị lực cực lớn mới thu Hận Đao về vỏ, chế ngự hận ý vô biên đột nhiên xuất hiện trong lòng mình.

Chỉ trong chớp mắt, xung quanh lặng ngắt như tờ. Ngay cả Hạ Hầu Trấn đang giao thủ cùng Lục tiên sinh cũng chậm lại. Tất cả mọi người kinh hãi nhìn Sở Hưu.

Không ngờ Lâm Diệp này lại chém chết Chân Dương Tử!

Mặc dù cái chết của Chân Dương Tử có một phần công lao của Lý Phi Liêm. Có điều giờ Chân Dương Tử đã chết dưới đao của Lâm Diệp. Rõ ràng Lâm Diệp mới là người khiến bọn họ chấn động nhất.

Thiên Nhân Hợp Nhất giết chết tông sư võ đạo cũng không hiếm có gì. Xa thì có Trương Thừa Trinh, gần thì có Sở Hưu. Thậm chí vài vị trên Long Hổ Bảng như Tông Huyền hay Phương Thất Thiếu, Doanh Bạch Lộc cũng có thực lực giết chết tông sư võ đạo bình thường.

Nhưng giữa tông sư võ đạo và tông sư võ đạo cũng có khoảng cách. Trên giang hồ Chân Dương Tử có uy danh hiển hách, cho dù trong số võ giả thế hệ trước cũng là người nối bật. Thế nhưng hôm nay hẳn lại chết dưới tay Lâm Diệp, hay nói chính xác hơn là chết trong tay hai võ giả tiền bối Lâm Diệp và Lý Phi Liêm. Chuyện này đã đủ khiến mọi người xung quanh kinh hãi không nói nên lời.

Đúng lúc này, mọi người lại thấy Lý Phi Liêm chậm rãi lấy chín thanh phi đao từ trong hộp báu không gian ra, cắm vào dây lưng. Cảnh tượng này khiến đám người đứng xem lập tức sửng sốt. Chẳng lẽ Lý Phi Liêm không phải chỉ có mười thanh đao?

Sở Hưu lại thấy rất rõ phi đao của Lý Phi Liêm thật ra rất bình thường, thậm chí còn không phải bảo binh.

Sự cường đại của hân không ở bản thân phi đao mà là người dùng phi đao.

Hắn chỉ mang theo mười thanh đao bên người là vì với thực lực của hẳn hiện giờ chỉ có thể phóng mười đao. Sau mười đao đó cho dù trên người hẳn còn một trăm thanh phi đao cũng vô dụng.

Sau khi thu thập xong, Lý Phi Liêm trực tiếp quay người bỏ đi. Mọi người xung quanh không ai ngăn cản hắn, cũng không ai nói gì.

Nhưng mãi tới lúc này mọi người mới nhận ra Lý Phi Liêm này cũng là một kẻ hung ác.

Từ khi xuất hiện đến lúc rời đi, thực ra Lý Phi Liêm chỉ có một mục đích, đó là giết Chân Dương Tử. Thậm chí hắn không nói một chữ dư thừa.

Giờ người đã bị giết, hẳn cũng đi, quả thật gọn ghẽ linh hoạt tới cực điểm.

Sở Hưu âm thầm đánh mắt với Lã Phụng Tiên, bản thân trực tiếp quay người lui lại, rời khỏi Cực Lạc Ma Cung.

Trước mắt mặc dù Sở Hưu giết chết Chân Dương Tử nhưng bản thân y cũng tiêu hao cực lớn, không đến mức đầu hết đèn tắt nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Đặc biệt là tinh thần lực của y, do vận dụng Diệt Hồn Tiễn và Hận Đao, lúc này đã tiêu hao cạn kiệt.

Từ sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu vận dụng tỉnh thần lực rất nhiều, cũng liên tục tiêu hao nhiều lần. Thậm chí phần lớn thời gian Sở Hưu đều phải khôi phục tinh thần lực.

Giờ trạng thái của Sở Hưu rất không tốt, cho nên dù y biết rõ trong Cực Lạc Ma Cung còn không ít bảo vật nhưng Sở Hưu cũng không có thời gian tìm tòi. Y chỉ có thể nhắc nhở Lã Phụng Tiên xuất thủ ngay lúc này, giành trước tiên cơ.

Quảng Ninh đạo nhân còn tính là người phúc hậu, nhưng mình đã giết Chân Dương Tử cùng trong Tam Đại Đạo Môn với hắn.

Còn Uất Trì Phong cùng Hoàng Phủ Duy Minh kia đều không phải hạng dễ đối phó. Nếu Sở Hưu tiếp tục lưu lại tranh đoạt với bọn họ, đám người này sẽ không lưu thủ.

Quả nhiên khi Sở Hưu đi khỏi, Quảng Ninh đạo nhân tay nắm phất trần và đạo kiếm, vô thức định chặn đường. Có điều cuối cùng hẳn thở dài một cái, từ bỏ.

Người chết cũng chết rồi, giờ chặn đường còn tác dụng gì?

Thật ra trước đó Quảng Ninh đạo nhân định ra tay cứu viện, nhưng ai ngờ Lâm Diệp kia xuất thủ nhanh như vậy, chỉ một đao đã giết chết Chân Dương Tử, căn bản không cho hẳn cơ hội cứu viện.

Uất Trì Phong cùng Hoàng Phủ Duy Minh ngược lại vui lòng chứng kiến cảnh này.

Lâm Diệp trọng thương bỏ đi, khiến hai tông sư võ đạo một chết một còn đang giao đấu với Lục tiên sinh, tính thế nào bọn họ cũng không thiệt

Có điều lúc này bên dưới lại vô cùng hỗn loạn, hóa ra không biết từ lúc nào Lã Phụng Tiên và Lạc Phi Hồng đã ra tay trước tấn công trận pháp võ khố, cướp đoạt công pháp và bảo vật trong đó.

Uất Trì Phong cùng Hoàng Phủ Duy Minh hừ lạnh một tiếng. Đám tiểu bối này ra tay đúng là rất nhanh,

có điều đại đa số bảo vật trong Cực Lạc Ma Cung này vẫn thuộc về mấy tông sư võ đạo bọn họ.

Nghĩ vậy ba người Uất Trì Phong cũng tiến tới tham gia tranh đoạt, toàn bộ Cực Lạc Ma Cung lập tức trở nên lộn xộn.

Lục tiên sinh cùng Hạ Hầu Trấn không hẹn mà cùng ngừng tay. Lục tiên sinh cười lạnh với Hạ Hầu Trấn nói: "Hạ Hầu gia chủ, chẳng hay giờ ngươi còn cho rằng ta không có tư cách giao thủ với ngươi hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK