Tâm ma của đối phương vốn đã rất nặng, đúng như Sở Hưu đã nói, đối mặt với tình huống như vậy, Thẩm Phi Ưng không thể cự tuyệt, cũng không có lý do gì cự tuyệt.
Lúc này trên đầu Thẩm Phi Ưng đã đầy mồ hôi, giọng nói khàn khàn: “Làm sao ngươi biết những. chuyện này?"
Sở Hưu thản nhiên nói: "Không muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm.
Thẩm bang chủ, hành động của ngươi tuy khó mà nhận ra nhưng chẳng qua do không ai tra xét, cũng không ai nghĩ tới điểm này mà thôi.
Nhưng thật trùng hợp, tính cách ta luôn thích nghĩ Về người khác theo hướng âm u,
Ngươi nên thấy may vì Phương Đại Thông thật ra không phải kẻ đa nghi, cũng không phải người kỹ tính. Nếu không những hành động nhỏ kia của ngươi trong mất Phương Đại Thông sẽ là phạm vào đại kỵ!"
Thẩm Phi Ưng chán nản ngồi xuống, mấy năm nay vốn hắn cho rằng mình đã làm rất kín kẽ, không ngờ trong mắt kẻ hữu tâm lại là sơ hở trăm ngàn chỗ.
“Ngươi định làm gì ta?” Thẩm Phi Ưng trực tiếp hỏi.
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Rất đơn giản, ta chỉ cần ngươi đứng về phía ta là được. Tất cả những lời phản đối trong Cự Linh Bang ta đều có thể giải quyết giúp ngươi. Đương nhiên, ngươi không thể phản bội.
Chờ đi, bắt đầu từ mai, Thẩm bang chủ ngươi sẽ. thật sự trở thành Thẩm bang chủ, không còn chữ phó ở đằng trước nữa”
Nói xong, thân hình Sở Hưu trực tiếp biến mất, thậm chí Thẩm Phi Ưng thất hồn lạc phách cũng. không phát giác Sở Hưu đi khỏi ra sao.
Ngắm nhìn bên ngoài, Thẩm Phi Ưng đột nhiên xiết chặt nắm đấm, gương mặt lộ biểu cảm dữ tợn, khác hẳn vẻ ôn hòa lúc thường trong Cự Linh Bang.
Hắn lựa chọn như vậy không sai!
Mấy năm gần đây rốt cuộc mình đã làm bao việc cho Cự Linh Bang? Còn nhiều hơn những việc Phương Đại Thông đã làm!
Ngoại trừ thực lực, Phương Đại Thông có tư cách gì mà làm bang chủ? Hơn nữa thực lực của hắn còn là nhờ tài nguyên của toàn bộ Cự Linh Bang cung ứng nuôi dưỡng. Hiện giờ đã tới phiên mình!
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Phi Ưng rửa mặt xong trực tiếp đi ra ngoài, tới tổng đường Cự Linh Bang.
Có điều ngay khi thấy Thẩm Phi Ưng, các bang chúng đều lấy làm lạ
Trước đó Thẩm phó bang chủ vẫn luôn hiền hòa, cho dù gặp những bang chúng phổ thông như bọn họ cũng chào hỏi, sao hôm nay thần sắc hẳn lại u ám như vậy? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Sau khi tới phòng nghị sự, Phương Đại Thông cùng trưởng lão Phùng Thiên
Dực đều có mặt, thấy Thẩm Phi Ưng tới, Phương 'Đại Thông vội vàng chào hỏi hắn một câu, cười ha hả nói: “Hiền đệ tới rồi à, mau mau ngồi xuống, có tin tốt đưa tới”
Thẩm Phi Ưng ngồi xuống, mặt không biểu cảm nói: “Ồ, tin gì vậy?”
Phương Đại Thông đáo ý nói: “Trước đó chúng ta còn đắn đo có nên tới tham gia lễ khai phủ của Trấn Võ Đường không, giờ thì hay rồi, không căn phải lo nghĩ gì nữa. Cái gọi là Trấn Võ Đường của tên Sở Hưu kia chẳng qua là bài trí mà thôi.
Toàn bộ võ lâm Bắc Yên, bang phái lớn nhỏ gì không ai tới dự, thậm chí nghe nói ngay đại tổng quản cùng thống lĩnh Trấn Võ Đường cùng Sở Hưu cũng không tới.
Loạn trong giặc ngoài, ta thấy Trấn Võ Đường của hắn cũng chẳng tồn tại được bao lâu đâu”
Phùng Thiên Dực cau mày nói: “Cho dù như vậy chúng ta vẫn nên cẩn thận mới đúng. Cự Linh Bang chúng ta không có thực lực như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không chịu nổi sóng to gió lớn”
Phương Đại Thông cau mày, đang định nói gì đó, lại thấy Thẩm Phi Ưng đứng lên mở miệng, gương mặt hắn lập tức nở một nụ cười.
Thẩm Phi Ưng là tâm phúc của hắn, là huynh đệ kết nghĩa của hắn. Phần lớn thời điểm khi bang chủ hắn không tiện trực tiếp mở miệng tranh luận luôn do Thẩm Phi Ưng lên tiếng thay.
Phương Đại Thông hết sức quen thuộc với cảnh tượng trước mắt, trước đó khi trong bang có chuyện gì cần tranh luận luôn do hẳn mở miệng trước, sau đó Thẩm Phi Ưng sẽ đứng về phía hẳn, thay hắn xông pha chiến đấu.
Đám người Phùng Thiên Dực dẫu sao cũng là trưởng lão Cự Linh Bang, hắn thân là bang chủ nếu cứ khác khẩu với bọn họ thì mất mặt quá, cho nên bình thường chuyện này luôn do Thẩm Phi Ưng làm thay.
Cho nên giờ thấy Thẩm Phi Ưng đứng ra Phương Đại Thông rất yên tâm về hắn.
Vị huynh đệ kết nghĩa này của mình trước nay chưa từng khiến mình thất vọng, hẳn có thể ngồi vững trên chức bang chủ này có công lao rất lớn là nhờ Thẩm Phi Ưng.
Có điều khi Thẩm Phi Ưng đứng dậy, hắn lại đưa mắt nhìn sang Phương Đại Thông nói: “Bang chủ cho rằng đây là chuyện tốt tư?”
Phương Đại Thông còn không kịp phản ứng, hắn ngẩn người nói: "Không phải chuyện tốt thì là gì?"
Thẩm Phi Ưng mặt không biểu cảm nói: “Trấn Võ Đường là thứ trưng bày nhưng Sở Hưu lại không phải chỉ để trưng! Ngày trước khi liên minh trừ ma bị tiêu diệt, chẳng lẽ bang chủ không thấy uy thế của tên Sở Hưu kia à?
Ngay cả Nhiếp Nhân Long cũng chết dưới tay hắn, sao ngươi lại nghĩ Sở Hưu chỉ là để trưng bày?
Triều đình Bắc Yên đã muốn động thủ với võ lâm Bắc Yên từ lâu rồi, giờ triều đình bỏ bao công sức mới kéo được Sở Hưu tới thành lập Trấn Võ Đường, sao bang chủ lại cho rằng Trấn Võ Đường là vật trưng bày được?
Cự Linh Bang ta không có căn cơ thực lực cường đại như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, một bước sai là từng bước sai. Mấy vạn người của Cự Linh Bang ta đều năm trong tay bang chủ ngươi, một câu của ngươi có thể ảnh hưởng tới an nguy tồn vong của Cự Linh Bang ta.
Lúc trước bang chủ lựa chọn gia nhập liên minh trừ ma, kết quả liên minh trừ ma thất bại, Cự Linh Bang ta vô duyên vô cớ đắc tội với một đại địch là Sởi Hưu.
Giờ Sở Hưu thành lập Trấn Võ Đường, nếu Cự Linh Bang chủ động tới nhận tội chịu đòn khi khai phủ, làm dịu thù hận có lẽ còn đường sống, còn giải quyết được.
Thế nhưng giờ tất cả đều đã qua, bang chủ vẫn nói đây là chuyện tốt. Chuyện này thật sự tốt ư?"
Thẩm Phi Ưng vừa nói xong, mọi người xung quanh đều ngây ngẩn.
Trong quá khứ khi các trưởng lão Cự Linh Bang không hợp với Phương Đại Thông thường là vì một số chuyện nhỏ, tỷ như hiện tại, Phùng Thiên Dực chỉ không ưa nhìn bộ dáng lười biếng của Phương Đại Thông mà thôi.
Thế nhưng lần này Thẩm Phi Ưng lại rất nặng lời, như vậy khác nào chỉ trích Phương Đại Thông làm việc hồ đồ không chịu suy nghĩ, đẩy Cự Linh Bang vào nguy hiểm.
Phải biết Phương Đại Thông dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, là bang chủ Cự Linh Bang.
Những trưởng lão ỷ vào bối phận cao như Phùng Thiên Dự còn không dám nói vậy với Phương Đại Thông, Thẩm Phi Ưng điên rồi hay sao?
Hơn nữa toàn bộ Cự Linh Bang ai ai cũng biết Thẩm Phi Ưng là huynh đệ kết bái của Phương Đại Thông, thậm chí nói một lời không dễ nghe, hẳn là chó săn của Phương Đại Thông, là kẻ phụ họa. Thế nhưng hôm nay hắn lại dám nói vậy với Phương Đại Thông, chẳng phải điên rồi thì là gì?
Phương Đại Thông ngạc nhiên xong cũng nổi giận bừng bừng, đột nhiên đứng bật dậy phẫn nộ quát lớn “Thẩm Phi Ưng! Ngươi điên rồi à? Có gan lặp nói lại lăn nữa không?”
Có thế nào hẳn cũng không ngờ Thẩm Phi Ưng trước nay luôn khúm núm với mình, nói gì nghe nấy, không ngờ lại làm vậy.
Thẩm Phi Ưng sắc mặt lạnh lùng nói: “Nói thì nói, Phương Đại Thông, ngươi không xứng làm bang chủ!
Lão bang chủ truyền chức cho ngươi đã nhiều năm như vậy, thực lực Cự Linh Bang có tăng cường chút nào không?
Ngược lại được ngươi dẫn dắt, Cự Linh Bang không ngừng gặp nguy cơ, ngươi có mặt mũi đâu đối mặt với lão bang chủ?”
Lúc này trên đầu Thẩm Phi Ưng đã đầy mồ hôi, giọng nói khàn khàn: “Làm sao ngươi biết những. chuyện này?"
Sở Hưu thản nhiên nói: "Không muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm.
Thẩm bang chủ, hành động của ngươi tuy khó mà nhận ra nhưng chẳng qua do không ai tra xét, cũng không ai nghĩ tới điểm này mà thôi.
Nhưng thật trùng hợp, tính cách ta luôn thích nghĩ Về người khác theo hướng âm u,
Ngươi nên thấy may vì Phương Đại Thông thật ra không phải kẻ đa nghi, cũng không phải người kỹ tính. Nếu không những hành động nhỏ kia của ngươi trong mất Phương Đại Thông sẽ là phạm vào đại kỵ!"
Thẩm Phi Ưng chán nản ngồi xuống, mấy năm nay vốn hắn cho rằng mình đã làm rất kín kẽ, không ngờ trong mắt kẻ hữu tâm lại là sơ hở trăm ngàn chỗ.
“Ngươi định làm gì ta?” Thẩm Phi Ưng trực tiếp hỏi.
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Rất đơn giản, ta chỉ cần ngươi đứng về phía ta là được. Tất cả những lời phản đối trong Cự Linh Bang ta đều có thể giải quyết giúp ngươi. Đương nhiên, ngươi không thể phản bội.
Chờ đi, bắt đầu từ mai, Thẩm bang chủ ngươi sẽ. thật sự trở thành Thẩm bang chủ, không còn chữ phó ở đằng trước nữa”
Nói xong, thân hình Sở Hưu trực tiếp biến mất, thậm chí Thẩm Phi Ưng thất hồn lạc phách cũng. không phát giác Sở Hưu đi khỏi ra sao.
Ngắm nhìn bên ngoài, Thẩm Phi Ưng đột nhiên xiết chặt nắm đấm, gương mặt lộ biểu cảm dữ tợn, khác hẳn vẻ ôn hòa lúc thường trong Cự Linh Bang.
Hắn lựa chọn như vậy không sai!
Mấy năm gần đây rốt cuộc mình đã làm bao việc cho Cự Linh Bang? Còn nhiều hơn những việc Phương Đại Thông đã làm!
Ngoại trừ thực lực, Phương Đại Thông có tư cách gì mà làm bang chủ? Hơn nữa thực lực của hắn còn là nhờ tài nguyên của toàn bộ Cự Linh Bang cung ứng nuôi dưỡng. Hiện giờ đã tới phiên mình!
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Phi Ưng rửa mặt xong trực tiếp đi ra ngoài, tới tổng đường Cự Linh Bang.
Có điều ngay khi thấy Thẩm Phi Ưng, các bang chúng đều lấy làm lạ
Trước đó Thẩm phó bang chủ vẫn luôn hiền hòa, cho dù gặp những bang chúng phổ thông như bọn họ cũng chào hỏi, sao hôm nay thần sắc hẳn lại u ám như vậy? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Sau khi tới phòng nghị sự, Phương Đại Thông cùng trưởng lão Phùng Thiên
Dực đều có mặt, thấy Thẩm Phi Ưng tới, Phương 'Đại Thông vội vàng chào hỏi hắn một câu, cười ha hả nói: “Hiền đệ tới rồi à, mau mau ngồi xuống, có tin tốt đưa tới”
Thẩm Phi Ưng ngồi xuống, mặt không biểu cảm nói: “Ồ, tin gì vậy?”
Phương Đại Thông đáo ý nói: “Trước đó chúng ta còn đắn đo có nên tới tham gia lễ khai phủ của Trấn Võ Đường không, giờ thì hay rồi, không căn phải lo nghĩ gì nữa. Cái gọi là Trấn Võ Đường của tên Sở Hưu kia chẳng qua là bài trí mà thôi.
Toàn bộ võ lâm Bắc Yên, bang phái lớn nhỏ gì không ai tới dự, thậm chí nghe nói ngay đại tổng quản cùng thống lĩnh Trấn Võ Đường cùng Sở Hưu cũng không tới.
Loạn trong giặc ngoài, ta thấy Trấn Võ Đường của hắn cũng chẳng tồn tại được bao lâu đâu”
Phùng Thiên Dực cau mày nói: “Cho dù như vậy chúng ta vẫn nên cẩn thận mới đúng. Cự Linh Bang chúng ta không có thực lực như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không chịu nổi sóng to gió lớn”
Phương Đại Thông cau mày, đang định nói gì đó, lại thấy Thẩm Phi Ưng đứng lên mở miệng, gương mặt hắn lập tức nở một nụ cười.
Thẩm Phi Ưng là tâm phúc của hắn, là huynh đệ kết nghĩa của hắn. Phần lớn thời điểm khi bang chủ hắn không tiện trực tiếp mở miệng tranh luận luôn do Thẩm Phi Ưng lên tiếng thay.
Phương Đại Thông hết sức quen thuộc với cảnh tượng trước mắt, trước đó khi trong bang có chuyện gì cần tranh luận luôn do hẳn mở miệng trước, sau đó Thẩm Phi Ưng sẽ đứng về phía hẳn, thay hắn xông pha chiến đấu.
Đám người Phùng Thiên Dực dẫu sao cũng là trưởng lão Cự Linh Bang, hắn thân là bang chủ nếu cứ khác khẩu với bọn họ thì mất mặt quá, cho nên bình thường chuyện này luôn do Thẩm Phi Ưng làm thay.
Cho nên giờ thấy Thẩm Phi Ưng đứng ra Phương Đại Thông rất yên tâm về hắn.
Vị huynh đệ kết nghĩa này của mình trước nay chưa từng khiến mình thất vọng, hẳn có thể ngồi vững trên chức bang chủ này có công lao rất lớn là nhờ Thẩm Phi Ưng.
Có điều khi Thẩm Phi Ưng đứng dậy, hắn lại đưa mắt nhìn sang Phương Đại Thông nói: “Bang chủ cho rằng đây là chuyện tốt tư?”
Phương Đại Thông còn không kịp phản ứng, hắn ngẩn người nói: "Không phải chuyện tốt thì là gì?"
Thẩm Phi Ưng mặt không biểu cảm nói: “Trấn Võ Đường là thứ trưng bày nhưng Sở Hưu lại không phải chỉ để trưng! Ngày trước khi liên minh trừ ma bị tiêu diệt, chẳng lẽ bang chủ không thấy uy thế của tên Sở Hưu kia à?
Ngay cả Nhiếp Nhân Long cũng chết dưới tay hắn, sao ngươi lại nghĩ Sở Hưu chỉ là để trưng bày?
Triều đình Bắc Yên đã muốn động thủ với võ lâm Bắc Yên từ lâu rồi, giờ triều đình bỏ bao công sức mới kéo được Sở Hưu tới thành lập Trấn Võ Đường, sao bang chủ lại cho rằng Trấn Võ Đường là vật trưng bày được?
Cự Linh Bang ta không có căn cơ thực lực cường đại như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, một bước sai là từng bước sai. Mấy vạn người của Cự Linh Bang ta đều năm trong tay bang chủ ngươi, một câu của ngươi có thể ảnh hưởng tới an nguy tồn vong của Cự Linh Bang ta.
Lúc trước bang chủ lựa chọn gia nhập liên minh trừ ma, kết quả liên minh trừ ma thất bại, Cự Linh Bang ta vô duyên vô cớ đắc tội với một đại địch là Sởi Hưu.
Giờ Sở Hưu thành lập Trấn Võ Đường, nếu Cự Linh Bang chủ động tới nhận tội chịu đòn khi khai phủ, làm dịu thù hận có lẽ còn đường sống, còn giải quyết được.
Thế nhưng giờ tất cả đều đã qua, bang chủ vẫn nói đây là chuyện tốt. Chuyện này thật sự tốt ư?"
Thẩm Phi Ưng vừa nói xong, mọi người xung quanh đều ngây ngẩn.
Trong quá khứ khi các trưởng lão Cự Linh Bang không hợp với Phương Đại Thông thường là vì một số chuyện nhỏ, tỷ như hiện tại, Phùng Thiên Dực chỉ không ưa nhìn bộ dáng lười biếng của Phương Đại Thông mà thôi.
Thế nhưng lần này Thẩm Phi Ưng lại rất nặng lời, như vậy khác nào chỉ trích Phương Đại Thông làm việc hồ đồ không chịu suy nghĩ, đẩy Cự Linh Bang vào nguy hiểm.
Phải biết Phương Đại Thông dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, là bang chủ Cự Linh Bang.
Những trưởng lão ỷ vào bối phận cao như Phùng Thiên Dự còn không dám nói vậy với Phương Đại Thông, Thẩm Phi Ưng điên rồi hay sao?
Hơn nữa toàn bộ Cự Linh Bang ai ai cũng biết Thẩm Phi Ưng là huynh đệ kết bái của Phương Đại Thông, thậm chí nói một lời không dễ nghe, hẳn là chó săn của Phương Đại Thông, là kẻ phụ họa. Thế nhưng hôm nay hắn lại dám nói vậy với Phương Đại Thông, chẳng phải điên rồi thì là gì?
Phương Đại Thông ngạc nhiên xong cũng nổi giận bừng bừng, đột nhiên đứng bật dậy phẫn nộ quát lớn “Thẩm Phi Ưng! Ngươi điên rồi à? Có gan lặp nói lại lăn nữa không?”
Có thế nào hẳn cũng không ngờ Thẩm Phi Ưng trước nay luôn khúm núm với mình, nói gì nghe nấy, không ngờ lại làm vậy.
Thẩm Phi Ưng sắc mặt lạnh lùng nói: “Nói thì nói, Phương Đại Thông, ngươi không xứng làm bang chủ!
Lão bang chủ truyền chức cho ngươi đã nhiều năm như vậy, thực lực Cự Linh Bang có tăng cường chút nào không?
Ngược lại được ngươi dẫn dắt, Cự Linh Bang không ngừng gặp nguy cơ, ngươi có mặt mũi đâu đối mặt với lão bang chủ?”