Mục lục
Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự xuất hiện của đám người Bao công tử tạo thành cục diện giằng co, ba bên chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng quan sát và thăm dò đối phương.



‘Ừm, tên này mặc đồ đen thui, đội mũ che che giấu giấu, bộ dạng âm binh chướng khí, vừa nhìn đã biết là phường tà đạo.’



Bao Ngạo Thiên lướt qua Triệu Hác với ánh mắt ghét bỏ, trái lại lúc nhìn thấy Từ Hiền thì coi như hài lòng.



‘Kẻ này vẫn được, mặc dù không sánh bằng bổn công tử về sự anh tuấn, nhưng bộ dạng cũng không khó coi. Võ công kém thì kém chút, nhưng thái độ chẳng hề sợ hãi, bị đánh tới hộc máu mà tóc tai không loạn, rất có phong cách, bổn công tử thích.’



Bao công tử lấy tay vuốt cằm, dựa vào Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong Chi Thuật, y cảm thấy kẻ hữu duyên chính là Từ Hiền.



Vậy mới thấy, dù là ở bất cứ thế giới nào thì vẻ bề ngoài vẫn luôn rất quan trọng.



‘Hưm, cũng có thể không phải người hữu duyên mà là vật hữu duyên? Tên áo đen vừa nhìn đã biết là đang đuổi giết tên áo trắng, có lẽ nào trên người hắn mang theo bảo bối gì chăng?’



Ánh mắt của Bao Ngạo Thiên liên tục đảo qua đảo lại giữa Triệu Hác và Từ Hiền, dù có chiếc kính【Dạ Thị Nghi】che lại nhưng cả hai vẫn có thể cảm nhận được được điều đó.



Từ Hiền bình chân như vại, tĩnh tọa hồi khí.



Họ Triệu thì không kiên nhẫn như vậy.



Mặc dù hắn biết, một tên công tử tu vi yếu kém lại có Tiên Thiên theo hầu bên người, chắc hẳn thân phận không hề tầm thường. Nhưng ỷ vào Sát Đồng, Triệu Hác cũng cũng không phải quá là kiêng kỵ, cho nên hắn trầm giọng tiễn khách:



“Ba vị, đây là ân oán cá nhân, chớ nên xen vào!”



Công Tôn Thư và Triển Ngọc Đường mặt không đổi sắc, vẫn bình tĩnh như không nghe thấy. Chỉ có Bao Ngạo Thiên khá khó chịu trước giọng điệu bề trên của họ Triệu, y khép nửa mắt lại nhìn người sau, ngáp một cái rồi hỏi với giọng ngái ngủ:



“Ừa hử? Nếu xen vào thì thế nào?”



Y vừa dứt lời, Công Tôn tiên sinh và Triển hộ vệ liền ăn ý tỏa ra khí thế Tiên Thiên cảnh, ngầm đe dọa Triệu Hác.



Vẻ mặt của họ Triệu lập tức có phần khó coi, trong mắt ẩn hiện sát khí.



Nhưng nếu tình thế không ép buộc thì hắn cũng không muốn điều động Sát Đồng ra tay, cho nên hạ giọng xuống một chút mà bảo rằng:



“Là Triệu mỗ thái độ không đúng, ta xin nhận lỗi với công tử. Nhưng công tử ngài đây thân phận sang quý, chắc cũng không muốn dính vào mấy chuyện thị phi vụn vặt này chứ?”



Nghe vậy, Bao Ngạo Thiên bất động thanh sắc liếc Công Tôn Thư một cái, chỉ thấy y lắc đầu khe khẽ.



‘Bổn công tử đúng là không muốn dính vào, nhưng Công Tôn đại thúc lại không muốn bỏ qua cho ngươi, ta cũng chẳng muốn nghe y nhắc Bao thị tứ kiệt, ngũ kiệt gì đó nữa, nên chỉ có thể xin lỗi ngươi rồi.’



Nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, Bao Ngạo Thiên nhe răng đáp lại: “Thật ngại quá, bổn công tử lại thích nhất là dính vào mấy chuyện thị phi này!”



“Vị công tử này, ngươi xác định?”



Giọng nói của Triệu Hác đột ngột lạnh lẽo hơn, ánh mắt dần lộ vẻ bất thiện.



Gặp thái độ của hắn bỗng trở nên cứng rắn, Công Tôn tiên sinh bất thình lình cảm thấy tim mình đập nhanh mà không rõ nguyên do, vội vàng đưa tay lên bấm quẻ.



Được một lúc, thần sắc của y khẽ biến, trong lòng hoảng hốt.



‘Hung sát chi địa, độc âm vô dương, từ giờ Tí đến giữa giờ Dần, nếu tụ tập nơi đây, ắt có người phải… chết? Ta nên làm thế nào, cơ duyên đã ở ngay đây…’



Công Tôn Thư khi thì nhìn bàn tay nhăn nheo già cỗi của mình, khi thì ngó Bao Ngạo Thiên và Triển Ngọc Đường, mặt hiện vẻ do dự bất quyết.



Tưởng chừng như đã đấu tranh tư tưởng mất nửa đời người, nhưng thực ra chỉ trong khoảnh khắc, y chợt nở nụ cười khổ sở.



‘Thôi, thôi, nghịch thiên tất không có quả tốt. Thọ cũng tổn rồi, có lãng phí cơ hội lại tính là gì. Bôn ba gần nửa đời, thời gian mà ta phí hoài cũng không ít, quá lắm lại thêm một lần.’



So với việc một nửa thọ nguyên của mình bị mất đi vô ích, Công Tôn tiên sinh lại càng không muốn để mất đi tánh mạng của ba người bọn họ.



Nhưng y chưa kịp nhắc nhở công tử nhà mình nên rời khỏi chỗ này, Từ Hiền đã giành nói trước:



“Ba vị, lòng tốt tại hạ xin nhận, nhưng chuyện này các vị chớ nên can thiệp, mau mau rời khỏi đi thôi.”



Đây là lời thật lòng của Từ Hiền, lúc đầu hắn còn có ý định kéo nhóm ba người Bao Ngạo Thiên xuống nước, mượn bọn họ để đối phó Triệu Hác, nhưng ngay sau đó lập tức từ bỏ ý nghĩ này.



Bởi nếu làm vậy, hắn nào khác gì một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, còn mặt mũi đâu để tự xưng hiệp giả?



Từ Hiền có thể vì hành hiệp trừ ác mà chẳng ngại giở chút thủ đoạn, nhưng khiến người vô tội bị liên lụy vào chắc chắn không nằm trong số đó.



Mặc niệm một tiếng “mua”, 2000 điểm Thiện Ác của Từ Hiền đã như nước đổ khó hốt, trong không gian trữ vật chợt có thêm một viên đan dược.



【Giá Y Thần Công (Trung)】chỉ còn là ảo mộng khi mà hắn đã dùng mất quyền mua cuối cùng.



Trong lòng Từ Hiền không có bất kỳ sự hối hận nào. Nếu có thay đổi gì, thì đó chỉ là chiếc gương hiệp đạo của hắn càng trở nên sáng hơn mà thôi.



Có điều Bao Ngạo Thiên lại không lĩnh tình, liếc hắn bảo rằng: “Tiểu tử, chuyện bây giờ không phải là bổn công tử muốn cứu ngươi, mà là bọn ta muốn dính…”



Bao công tử còn chưa nói hết liền bị Công Tôn Thư níu tay áo cản lại, đồng thời nghe y nói rằng: “Công tử, vị thiếu hiệp này đã không biết lòng tốt, chúng ta cũng không cần phung phí hảo tâm, rời đi là hơn.”



Bao Ngạo Thiên nghe xong, vẻ mặt lúc này giống như không còn tin được vào tai mình, trợn to hai mắt quay sang nhìn Công Tôn tiên sinh, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa khó hiểu, như thể đang gào thét trong lòng:



“Nói đi tìm cơ duyên là ngươi, giờ tới nơi rồi thì từ bỏ cũng là ngươi, đùa ta vui lắm sao?!”



Bao nhiêu nộ khí tích tụ vì không được đi ngủ yên lành bùng phát ngay lúc này, Bao công tử không thèm nghe lời của Công Tôn Thư nữa, trực tiếp phất tay ra lệnh:



“Ta mặc kệ hắn có nhận lòng tốt hay không. Triển hộ vệ, lên!”



Viu… viu…



Chỉ có gió nhẹ nhàng thổi qua, Triển Ngọc Đường vẫn đứng im bất động tại chỗ như pho tượng, ôm kiếm trong ngực, hai mắt không chớp một cái.



Công Tôn Thư vỗ trán cười khổ, Triệu Hác đã thủ sẵn kiếm thế nhưng hoàn toàn vô ích, Từ Hiền cũng bó tay với vị công tử dở hơi và hai tên tùy tùng của y.



Bao Ngạo Thiên giận lắm, hai mắt híp lại, thái độ trở nên nghiêm trọng cực kì, giọng không nghe ra cảm xúc: “Triển Ngọc Đường, ngươi phản rồi sao? Bổn công tử nói… lên!”



“Ầyy.” Triển hộ vệ thở hắt ra một hơi, vẻ mặt như bị táo bón, nhưng cuối cùng cũng chịu nhúc nhích.



Kiếm ra khỏi vỏ, Triển Ngọc Đường dậm chân một cái, thân hình lập tức vọt lên không trung lộn một vòng, trong chớp mắt đã ra xa mấy trượng, cách Triệu Hác chỉ chừng mười bước chân.



Họ Triệu lẫn Từ Hiền đều có hơi ngạc nhiên bởi trình độ khinh công của Triển hộ vệ, người trước lộ vẻ ngưng trọng đề phòng, người sau thì vẫn muốn khuyên lui bọn Bao Ngạo Thiên, bởi hắn biết Triệu Hác vẫn còn đồng bọn quanh đây.



“Vị công tử kia, ngươi vẫn nên rời khỏi đi thôi. Nếu đã là người trong võ lâm, tại hạ cũng không ngại nói cho ngươi biết, kẻ này thuộc một thế lực gọi Sát Thần Môn, võ công chúng luyện gọi là Sát Lục Thần Đồ, có thể thông qua giết người để tăng tiến công lực, tà dị vô cùng.”



“Bọn chúng còn vì luyện chế cỗ máy giết người , hãm hại vô số hài đồng, táng tận lương tâm. Nếu có đọc qua báo chí, chư vị hẳn cũng hay tin rất nhiều trẻ nhỏ bị mất tích, chính thị sở tác sở vi của chúng vậy. Bây giờ tại hạ sẽ đứng ra chặn hậu, ba vị mau mau đi cho. Nếu có thể, xin hãy truyền tin tức này cho các chí sĩ võ lâm cùng biết, Từ Hiền cảm kích bất tận.”



Từ Hiền trầm giọng nói những lời này, thái độ như đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc tử trận.



Chỉ vì không muốn Sát Thần Môn tiếp tục lộng hành, hắn mới nói ra bí mật về bọn chúng cho ba người lạ mặt vừa mới gặp, chí ít thì sau khi dùng【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】, hắn biết tên công tử thái độ xấc xược kia cũng coi như một thiện nhân.



Kỳ thực dựa vào bản lĩnh của Vong Đức và Lý Nhất Nguyên đã thừa giải quyết La Sinh và môn hạ của y. Nhưng Từ Hiền không biết điều đó, vậy nên mới tựa như bàn giao hậu sự, nhờ bọn Bao Ngạo Thiên báo tin cho những người có tâm trong giang hồ, ý đồ mượn sức bọn họ diệt trừ Sát Thần Môn.



Rốp… rộp…



Từ Hiền vừa dứt lời, tay của Triển Ngọc Đường liền xiết chặt chuôi kiếm, ánh mắt nhìn Triệu Hác vô cùng sắc bén, giống như chỉ cần xác định lời của Từ Hiền là thật thì sẽ lập tức xông tới.



‘Sao hắn có thể biết đến việc chế tạo Sát Đồng?’



Tim Triệu Hác nhảy một cái, việc Từ Hiền biết được Sát Lục Thần Đồ cũng không quá bất ngờ, bởi trên người đám môn đồ kiểu gì cũng có mang theo tâm pháp, rất dễ bị phát hiện.



Nhưng họ Triệu không ngờ rằng, Sát Đồng là bí mật mà chỉ môn chủ và số ít đường chủ như hắn mới biết, thế mà Từ Hiền cũng rõ chân tướng.



La Sinh đã dặn đi dặn lại rằng không được để lộ tin tức về Sát Đồng, nếu đã như vậy…



“Chưởng thiên chi đạo, chấp thiên chi hành…”



Sát khí dâng lên cùng cực, Triệu Hác bắt đầu đọc chú ngữ.



Trong khi đó, trên mặt Bao Ngạo Thiên chẳng còn chút ngả ngớn nào, ánh mắt trở nên cực kì nghiêm túc, quay sang hỏi Công Tôn Thư:



“Lời của hắn, thật hay giả?”



Công Tôn tiên sinh có một môn kỳ công bát phẩm gọi【Cảm Tâm Quyết】, công dụng chắc ai cũng đoán được.



Nhìn vẻ mặt của công tử nhà mình, Công Tôn Thư biết ba người bọn họ phải thân hãm nơi hung sát này, nhắm mắt thở dài:



“Là thật…”



~o0o~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK