Giờ Ngọ ba khắc.
Cạch!
Từ Hiền đặt một quân đen xuống bàn cờ, vẻ mặt lạnh nhạt vô vi, hơi thở đều đều, trông thần thái bình tĩnh vô cùng.
Đây đã là ván thứ ba của Từ Hiền với Ngô Tam Âm.
Cả hai ván trước, hắn đều thua chín mục.
Trình độ của Ngô lão tiên sinh quá cao siêu, hai ván ấy lão đều thắng bằng hai cách khác nhau, nhưng số mục lại chẳng hề thay đổi.
Từ Hiền biết, chín mục chỉ là nhường, nếu muốn thì lão đầu này có thể đánh cho hắn tơi bời hoa lá.
Từ Hiền cũng muốn để Ngô lão bộc lộ chút sâu cạn, bởi vì ở ván thứ ba này, nghề【Kỳ Thủ】của hắn đã lên đến cấp ba.
Trông bộ dáng của hắn tựa như hôm nay cố ý đến để thỉnh giáo kỳ nghệ của Ngô Tam Âm, nào có giống là muốn điều tra chân tướng?
Bàn cờ là chiến trường, Từ đại nguyên soái hiện đang thống lĩnh ba đạo quân chiếm cứ hai góc Tây Bắc Tây Nam và vị trí trung ương của chiến địa.
Nhìn như thanh thế to lớn, nhưng thực trạng lại nguy hiểm trùng trùng, sắp bị quân du kích của Ngô lão tiên sinh đâm vào yếu điểm.
Cách!
Ngô Tam Âm cử tiên phong xung phá Tây Bắc quân, nếu coi một con cờ bằng một vạn binh thì thập vạn hùng binh của Từ đại soái đã quân lính tan rã, không thành trận hình.
Đúng lúc này, Từ Hiền chợt nghe lão tặc lưỡi nói:
“Hơn ba trăm năm trước, Đại Chu có một vị ma đạo cự đầu sáng tạo ra một bộ Tuyệt Học Thánh Cấp tiệm cận Chân Kinh, được gọi là Sát Lục Thần Đồ.”
Mắt trái Từ Hiền nhảy một cái, hai con ngươi vẫn tập trung vào ván cờ, giống như không nghe được lão nói gì, chỉ là Tây Bắc quân của hắn dù buông đòn phản kích, nhưng sự chống trả lại quá yếu ớt, không thể cản lại mũi nhọn tấn công của quân tiên phong.
Ngô Tam Âm ung dung nhấp một ngụm trà, tuy đã nguội từ lâu nhưng mắt lão lim dim lại như đang thưởng thức quỳnh tương ngọc dịch.
Lại hạ một chi kỳ binh đánh tan phòng tuyến Tây Bắc, Ngô Tam Âm ung dung nói tiếp:
“Năm đó Đại Chu tứ bề thọ địch, quốc vận chỉ còn trong sớm chiều, binh lực không đủ để chống lại ngoại xâm. Ác nhân cũng có ác nhân ái quốc, ma đạo cự đầu kia dốc hết tâm huyết sáng tạo Sát Lục Thần Đồ, mục đích là để bổ sung binh lực cho Đại Chu.”
“Lão binh già yếu, bình dân bá tánh, chỉ cần ở trên sa trường giết địch, chớp mắt cũng có thể đi đến đỉnh Hậu Thiên.”
Từ Hiền mặt trầm như nước, Tây Bắc quân đã bị hắn từ bỏ.
Chiến tranh là không có đúng sai, Từ Hiền coi Sát Lục Thần Đồ là tà công, nhưng hắn cũng biết, đối với con dân của Đại Chu năm ấy e rằng nó chính là thánh điển, là thiên thư, là thần công báu vật có thể bảo vệ gia viên của bọn họ.
Đứng ở góc độ khác nhau, cách nhìn lại chênh lệch như trời với đất.
Hạ một quân cờ, hắn lại nghe Ngô Tam Âm than thở:
“Chỉ là bấy nhiêu cũng không đủ, dù đã toàn dân giai binh, phụ nữ, người già đều lên chiến trường nhưng vẫn là vô lực hồi thiên. Lại nhớ lúc ấy, có một chi quân của Đại Chu bị Đại Xương quốc mai phục, cắt đứt lương đạo, vây trong hạp cốc, thân hãm tử địa.”
“Không có quân lương tiếp tế, Hậu Thiên cảnh lại chẳng thể ích cốc, xông ra thì chết vì bị giết, mà ở lại thì chết vì bị đói…”
Nghe đến đây, Từ Hiền đã đoán được nội dung tiếp theo. Nhìn Tây Nam quân bị vây khốn, hắn điều một cánh quân bên cạnh đến tiếp ứng, nhưng hiệu quả chẳng ra sao, cứu như không cứu.
Ngô Tam Âm bẻ gãy quân chi viện một cách dễ dàng, Tây Nam quân lúc này không khác gì thịt đã vào nồi, chẳng thể thoát ra được nữa.
Lão bắt đầu chuyển hướng tấn công trung ương, chuẩn bị tận diệt tam quân của Từ Hiền, biến hắn thành quang can tư lệnh.
Đắc ý hạ một quân cờ, lão lại nói tiếp chỗ còn dang dở:
“…có một tên tiểu binh đói đến dại người, không chịu được nữa, bèn nhân lúc đêm khuya giết chết người chung lều trại, xẻ thịt mà ăn. Cơn đói qua đi, hắn bất ngờ phát hiện công lực của mình thế mà tăng tiến khá nhiều, gần đạt Tiên Thiên.”
“Tiểu binh báo cáo phát hiện này cho thống lĩnh. Thế là sau đó, bọn họ bắt đầu ăn thịt lẫn nhau, mãi cho đến khi tất cả đều đến Tiên Thiên đỉnh phong, không thể tiến thêm được nữa, giết ngược trở ra, đạt được thắng lợi.”
“Trở về quân doanh, họ báo chuyện này lên trên. Thế là từ hôm ấy, toàn quân Đại Chu bắt đầu ăn thịt lẫn nhau, Tiên Thiên cảnh liên tục sinh ra.”
“Những tưởng tìm được đường sống trong chỗ chết, Đại Chu có thể lật bàn với đông đảo Tiên Thiên cảnh… nhưng không, Thiên Long Quận Đoàn thị và Binh Châu Long thị cùng phái ra võ lâm thần thoại, nghiền ép tất cả. Ma đạo cự đầu tới cứu viện nhưng vẫn không ngăn cản được sự hủy diệt của quân lính Đại Chu.”
“Cuối cùng hắn lấy một đấu hai, giết chết người Long thị, đánh cho cao thủ Đoàn thị trọng thương hấp hối, nhưng hắn cũng phải trả đại giới là tánh mạng không còn dài lâu. Trước lúc lâm chung, ma đạo cự đầu kịp để lại mật quyết chí cao của Sát Lục Thần Đồ cho môn hạ, thứ ấy được gọi là Sát Lục Huyền Đồng Luyện Chế Pháp.”
Nghe đến đó, Từ Hiền biết chân tướng sắp được phơi bày, sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Bại cục đã định, nhưng hắn còn chưa chịu vứt cờ nhận thua, quyết kéo thêm chút hơi tàn mới thôi.
Nhìn hắn quyết đoán hạ quân vào vị trí thiên nguyên, ý đồ chiếm cứ chính thống, đăng cơ xưng đế hiệu lệnh thiên hạ, kêu gọi nghĩa sĩ cần vương…
…Ngô Tam Âm chỉ cười nhạt.
Lão nhẹ nhàng đặt xuống quân cờ quyết định, hiệp thiên tử lệnh chư hầu.
Giang sơn đại định.
Trắng là Dương, đen là Âm, Dương cửu Âm lục, Ngô Tam Âm thắng mười lăm mục, Từ Hiền đại bại.
Nhưng câu chuyện của Ngô lão tiên sinh vẫn tiếp tục: “Sát Lục Huyền Đồng Luyện Chế Pháp, nó là như thế nào?”
Lão tự hỏi, tay thì nhấc các quân cờ khỏi bàn, bày lại tàn cuộc trong ván ba này, sau đó tiếp tục ra nước.
Nhưng lần này lão chấp soái kỳ của cả đen và trắng, phô diễn cách thức để tam quân của Từ Hiền chống chọi ra sao trước thế cờ của mình, giọng thản nhiên tự đắc:
“Thanh niên trai tráng, người già phụ nữ, đều lên chiến trường, mười phần chết chín. Đại Vĩnh bây giờ, trừ chút tàn quân, chỉ còn hài đồng.”
“Dựa vào phát hiện ‘ăn thịt nhau tới Tiên Thiên’ của tên tiểu binh kia, ma đạo cự đầu lúc cuối đời sáng tạo ra một loại tuyệt pháp, để bọn trẻ con giết hại lẫn nhau.”
“Bằng cách bày ra một loại sát trận, loại tuyệt pháp này tẩy não hài đồng, khiến cho tâm trí của chúng chỉ còn lại sát ý và tư tưởng giết chóc.”
“Trăm đứa trẻ bình thường tàn sát nhau trong trận, đứa cuối cùng chết sẽ trở thành Sát Đồng, chiến lực mạnh ngang Tiên Thiên đỉnh phong.”
“Trăm Sát Đồng Tiên Thiên tàn sát nhau, Sát Đồng Huyền Tàng sẽ sinh ra.”
“Mười Sát Đồng Huyền Tàng thôn tính lẫn nhau, sẽ tạo thành một Sát Đồng nửa bước Thần Mạch, vượt khỏi Huyền Tàng, được xưng là Sát Lục Huyền Đồng.”
Ngô Tam Âm liệt kê từng cấp độ, mỗi câu mỗi chữ như vẽ thành núi thây biển máu, nhưng thần thái của lão bất biến, khóe miệng tự tiếu phi tiếu trông như đang kể cổ tích chứ không phải chuyện ghê gớm gì, tay vẫn chậm rãi đặt cờ.
“Trong tuyệt pháp có ghi lại bí chú điều khiển Sát Đồng, nếu không có người khống chế thì chúng sẽ hành động theo bản năng duy nhất của mình, giết chóc và phá hoại.”
“Về bản chất Sát Đồng vốn đã chết rồi, có thể miễn cưỡng coi là bất tử bất diệt. Vậy nên mặc dù Sát Lục Huyền Đồng chỉ có chiến lực nửa bước Thần Mạch, nhưng năng lực đánh mãi không chết của nó lại khiến các bậc võ lâm thần thoại kiêng kỵ không thôi.”
Hệ thống đã báo cho Từ Hiền một lời nhắc mới, nhưng hắn không để ý đến, hắn bây giờ chỉ muốn nghe rõ kết cục của Đại Chu năm xưa, sau khi Sát Lục Huyền Đồng sinh ra thì thế nào.
Có điều để hắn phải thất vọng, sau khi mượn quân đen thắng lại quân trắng nửa mục, Ngô Tam Âm lại không kể rõ:
“Thực tế trên Sát Lục Huyền Đồng còn có Sát Lục Thần Đồng, cũng cần mười Huyền Đồng mới có thể sinh thành, nhưng năm đó Đại Chu chỉ tạo được chín thì đã diệt quốc, các Sát Lục Huyền Đồng cũng bị cao tăng Thiếu Lâm độ hóa, phong ấn ở Thiếu Thất Sơn.”
Đến đây là dừng, vì sao Đại Chu có chín Sát Lục Huyền Đồng còn bị diệt quốc, vì sao Huyền Đồng nửa bước Thần Mạch lại bị phong ấn, lão đều không nói thêm gì cả.
Từ Hiền định hỏi cho ra nhẽ, nhưng thấy Ngô Tam Âm cười mỉm vuốt râu nhìn mình, từ ánh mắt ấy hắn có thể đọc ra là lão sẽ không nói cho mình.
‘Là không biết, hay là không muốn nói?’
Thầm phỏng đoán thế, Từ Hiền đành đổi một câu hỏi mà hắn cho rằng lão sẽ giải đáp:
“Ngô lão, vãn sinh có chỗ không rõ. Nếu Đại Chu đã diệt quốc, vậy Bắc Chu hiện giờ tự xưng Đại Chu chính thống chẳng lẽ là trò bịp?”
Lại nghe Ngô Tam Âm nói một câu như không liên quan: “Ma đạo cự đầu có thể song sát, nhưng năm đó cao thủ Đoàn thị không chết.”
Tưởng chừng không liên quan, nhưng Từ Hiền lập tức đoán được tiền căn hậu quả trong đó.
Ba trăm năm trước chẳng phải là lúc Đoàn thị tự lập, dựng thành xưng đế hay sao? Lúc ấy bọn họ cấu kết Đại Xương phản ra Đại Vĩnh, sau đó lại quay giáo đâm ngược Đại Xương, minh hữu kẻ thù biến chuyển không ngừng, chỉ có lợi ích là bất biến.
Rất có thể ma đạo cự đầu đã đạt thành giao dịch gì đó với Đoàn thị, vậy nên mới có sự tồn tại của Bắc Chu ngày nay.
Nhưng chuyên gia phản bội như Đại Lý Đoàn thị có thể thủ tín sao? Từ Hiền nghĩ mãi không ra.
~o0o~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK