‘Càn Thiên Đạo?’
Một cái tên hết sức quái dị, Lý Triêu Thánh và tiểu thái giám tự hỏi đây có phải là một loại danh hiệu hay không.
Giống như có đọc tâm thuật, Càn Thiên Đạo cười hô hô, giải đáp nghi vấn của hai người: “Bần đạo chỉ có tên, không có họ, Càn Thiên Đạo là một cái tên có thể kế thừa trong Thời Vận Tứ Đạo.”
“Thời Vận Tứ Đạo? Chẳng hay chân nhân có thể giải lòng hiếu kỳ, cho Trẫm biết tam đạo kia lại là những vị chân nhân nào.”
Sau khi bước vào Tam Dương Điện, cảm giác hoảng sợ trong lòng Lý Triêu Thánh đã hoàn toàn biến mất, trực giác nói cho hắn biết, ở lại đây mình sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.
Nhưng nước không thể một ngày không có vua, hắn tạm thời còn chưa biết, nếu qua được đợt nguy cơ này, tiếp theo phải ứng đối thế nào, rời Tây lâu rồi tiếp tục bị gian tặc nhập cung hành thích, liệu hắn có còn may mắn như lần này, tẩu thoát được đến đây?
Hắn bây giờ chỉ muốn quên đi những chuyện phiền não đó, nên nổi lên hứng thú trò chuyện với vị Càn Thiên Đạo thần bí này, tự đánh lạc hướng tâm trí bản thân.
Càn Thiên Đạo giống như biết rõ mồn một tâm tư của Lý Triêu Thánh, có điều lão cũng chiều lòng hắn, vui vẻ đáp lại:
“Tiểu hoàng đế có điều hiểu lầm, nhân sinh bách tướng, người khai sáng Thời Vận Tứ Đạo là đạo sĩ, nhưng chúng ta cũng không nhất định phải là đạo sĩ. Mỗi người có thể là tăng lữ, có thể là đại nho, cũng có thể là một người mổ heo, người chăn trâu, không hề cố định. Bần đạo chẳng qua là có lòng học đạo, nên mới trở thành đạo sĩ mà thôi.”
“Nguyên lai như thế.”
Lý Triêu Thánh nghe xong gật đầu, tỏ vẻ được thêm kiến thức. Hắn trước nay chưa từng nghe qua về Thời Vận Tứ Đạo, vậy có thể thấy những người này bí ẩn đến mức nào.
Cần phải biết, hắn là người kế thừa hoàng vị, từ nhỏ đã nhận được sự dạy dỗ tốt nhất thiên hạ, lão sư đều là kẻ bác học đa tài, trong tàng thư của hoàng gia có ghi đủ loại kỳ văn bí sự trên đời, thế nhưng lại chẳng ai nhắc tới hay thư tịch nào ghi chép tin tức về Thời Vận Tứ Đạo.
Họ cũng không phải mới xuất hiện gần đây, Lý Triêu Thánh dám chắc về điều đó, bởi nếu thế thì phụ hoàng đã không dặn dò hắn đến tìm Càn Thiên Đạo khi gặp nạn.
‘E rằng chỉ có các đời tiên đế mới rõ.’
Một ý nghĩ qua trong thoáng chốc, hắn tiếp tục nghe Càn Thiên Đạo nói về Thời Vận Tứ Đạo:
“Bần đạo là Càn Thiên Đạo, ba người kia là Khôn Địa Đạo, Ly Hỏa Đạo và Thủy Khảm Đạo, trong đó…”
“Ly Hỏa Đạo võ công cao nhất, kiếm thuật thông huyền, có thể xưng võ lâm thần thoại.”
Càn Thiên Đạo phẩy quạt một cái, khói trên đỉnh lập tức tạo thành hình tượng một vị kiếm đạo tông sư, nhất kiếm đoạn sơn, nhất kiếm phân thủy.
“Khảm Thủy Đạo quan hệ nhân tế tốt nhất, đi đến đâu cũng có thể nhất hô bách ứng, hiệu lệnh quần hùng.”
Kiếm đạo tông sư tán đi, lập tức có một bóng người mơ hồ xuất hiện, giơ tay một cái liền có hàng trăm hàng ngàn người theo sau, thanh thế kỳ vĩ.
“Khôn Địa Đạo bố trận như thần, một người có thể địch thiên quân vạn mã, lấy nâng đỡ Hiệp đạo làm tôn chỉ hành sự.”
Càn Thiên Đạo phất quạt hai lần, nhưng làn khói phiêu tán, xoay chuyển nhiều lần vẫn không thể thành hình, lão chỉ đành cười nhạt bỏ qua.
Lý Triêu Thánh và Tiểu Bạch Tử vừa nghe vừa xem, đang say mê thì lão đạo sĩ bỗng nhiên dừng lại, khiến hai người bị chưng hửng.
Tiểu thái giám không dám hỏi, nhưng Lý Triêu Thánh thì chẳng mấy kiêng kỵ: “Chân nhân, thế còn ngài thì sao?”
Càn Thiên Đạo vứt quạt trong tay, nó đang giữa không trung thì bỗng nhiên biến mất, khiến hoàng đế và thái giám đều kinh ngạc quá mức, còn chưa lấy lại tinh thần đã nghe lão đạo sĩ cười nhạt bảo rằng:
“Bần đạo thì không có bản lĩnh gì lớn, chỉ có một sở thích phàm tục là sưu tập bảo bối trong thiên hạ. Ngoài ra còn mang một nhiệm vụ nhỏ là quan sát, phò trợ Đế đạo.”
Tiểu Bạch Tử nghe được câu đầu, nhìn những đồ đạc trong lầu như có điều hiểu ra, cuối cùng biết vì sao mình luôn cảm thấy mấy món đồ ở đây không bình thường, hóa ra đều là bảo bối. Bậc cao nhân như Càn Thiên Đạo gọi là bảo bối, sao có thể là vật kém cỏi cho được.
Lý Triêu Thánh không quan tâm bảo bối, thân là nhất quốc chi quân, trong quan niệm thâm căn cố đế của hắn, hiền tài trong thiên hạ đều là hiền tài của Thiên tử, bảo vật trong thiên hạ đều là bảo vật của Thiên tử, chỉ là hắn có muốn lấy đi hay không.
Thứ hắn càng quan tâm là câu nói sau cùng của lão đạo sĩ.
“Phò trợ Đế đạo? Chân nhân, ý ngài là các đời thiên tử của Đại Vĩnh đều được Càn Thiên Đạo phò trợ?”
Mặc dù tiếp xúc không lâu, nhưng những gì mà Càn Thiên Đạo vừa thể hiện đều hết sức diệu kỳ, xứng danh thế ngoại cao nhân, nếu được sự phụ tá của lão thì Lý Triêu Thánh có niềm tin chống lại bọn loạn thần tặc tử.
Nhưng câu trả lời của lão đạo sĩ lại khiến hắn trở nên hoang mang: “Phải, mà cũng không phải.”
Nhìn thấy thần sắc nghi hoặc khó giải của Lý Triêu Thánh, Càn Thiên Đạo nở nụ cười cao thâm mạt trắc, giúp hắn giải hoặc:
“Càn Thiên Đạo không phò trợ một vị quân vương hay một đế quốc riêng biệt nào, các vị tiền bối và bần đạo là phò trợ Đế đạo. Hay nói đúng hơn… là phò trợ hoàng triều, quân chủ nắm giữ Đế đạo chính thống.”
“Như thế nào là Đế đạo chính thống thưa chân nhân?” Lý Triêu Thánh tỏ vẻ hiếu học, Tiểu Bạch Tử cũng chăm chú lắng nghe.
Càn Thiên Đạo chậm rãi đáp lời: “Đóng đô tổ địa cửu châu, Đế đạo chính thống vậy.”
“Tổ địa cửu châu…”
Lý Triêu Thánh lẩm bẩm, trong đầu chợt nhớ tới một số bí sử. Hơn một nghìn sáu trăm năm trước, cửu châu nằm dưới sự thống trị của một triều đại duy nhất là Đại Diễn, kinh đô định tại Giai Châu.
Đại Diễn cường đại vô cùng, uy chấn bát hoang lục hợp.
Dù chỉ nửa bước, dị tộc ở ngoại vực không dám đặt chân lên Trung Nguyên.
Các đời anh tài lớp lớp, phát triển toàn diện các mặt, đồng hồ, giấy, thủy tinh và hằng hà sa số các phát minh đều sinh ra trong triều đại này.
Đáng tiếc, quốc vận dù cường rồi cũng có lúc tận, Đại Diễn phồn hoa tám trăm năm, kéo dài hơi tàn thêm gần hai trăm năm rồi cũng sụp đổ, thiên hạ cửu châu phân liệt, dị tộc bắt đầu kéo đến.
Lúc ấy, Vĩnh Thái Tổ thừa thế giáng sinh, liên kết các đại tộc cửu châu, suất lĩnh quần anh đánh đuổi dị tộc, được cho là có thể thống nhất Trung Nguyên, đăng cơ thành đế.
Nhưng bình ngoại loạn, tất có nội họa, Binh Châu Long thị không phục Vĩnh Thái Tổ, lại là một phen đại động can qua.
Cửu châu trải qua thêm mười năm khói lửa, cuối cùng vẫn không thể thống nhất, phân thành bốn quốc gia, trong đó:
Đại Vĩnh chiếm tứ châu, địa vực lớn nhất, đóng đô ở Giai Châu.
Kế đó là Đại Xương do Long thị thành lập chiếm ba châu, rời quê nhà Binh Châu mà đóng đô Tiền Châu.
Hai châu còn lại cũng bị hai quốc gia do đại tộc thành lập là Đại Càn và Đại Chu chiếm giữ.
Rồi đến ba trăm năm trước, ở Hành Châu, Thiên Long Quận Đoàn thị hợp mưu với Đại Xương, phản ra Đại Vĩnh, thành công chiếm đoạt Hành Châu, lưỡng quốc còn động binh với Đại Chu, Đại Càn.
Không những vậy, Đoàn thị sau đó quay giáo đâm ngược Đại Xương, mặc dù để mất đi một nửa lãnh thổ Hành Châu nhưng lại bảo toàn được nửa còn lại, dựng thành xưng đế, lập quốc Đại Lý.
Trong lúc ấy, dị tộc cũng thừa dịp cửu châu nội chiến mà xâm lược, tuy không làm gì được cường quốc như Đại Vĩnh, Đại Xương nhưng lại khiến Đại Càn và Đại Chu diệt quốc.
Cứ thế, đến nay Đại Vĩnh và Đại Xương mỗi nước chiếm ba châu, Đại Lý vẫn chiếm nửa Hành Châu, phần còn lại thì do các tiểu quốc chia cắt, có nội tộc cũng có ngoại tộc.
Lý Triêu Thánh chợt nhớ tới, sách sử có ghi, ban đầu Thái Tổ đóng đô tại Lâm Châu, nhưng ba năm sau không biết vì lý do gì mà hao tiền tốn của xây hoàng thành, dời đô đến Giai Châu.
Bây giờ coi như có lời giải, hóa ra là vì đóng đô tổ địa, chiếm cứ Đế đạo chính thống.
‘Như vậy xem ra, Thời Vận Tứ Đạo tồn tại chí ít sáu trăm năm, thậm chí có thể từ triều Đại Diễn đã xuất hiện.’
Vì ý nghĩ này mà Lý Triêu Thánh cảm thấy, Thời Vận Tứ Đạo còn ghê gớm hơn mình được chứng kiến nãy giờ qua những gì Càn Thiên Đạo đã thể hiện.
Có điều Càn Thiên Đạo càng lợi hại hắn lại càng mừng thầm trong bụng, bởi chẳng phải nhiệm vụ của lão đạo sĩ là phò trợ hắn sao.
Giống như đọc được ý nghĩ của tiểu hoàng đế, Càn Thiên Đạo tạt cho hắn một gáo nước lạnh, âm thanh mờ ảo khó nắm bắt:
“Lại nói, mặc dù phò trợ Đế đạo, nhưng sứ mệnh của bần đạo càng nhiều là đứng ngoài quan sát, bảo toàn đại thế bất biến, không thể can thiệp quá nhiều.”
Thấy Lý Triêu Thánh không nhịn được biến sắc, lão cười như không cười, cho hắn một liều an thần:
“Có điều nếu Đế đạo tiền đồ ảm đạm vô quang, nguy trong sớm tối, lão đạo cũng có thể nhúng tay, cho một ít giúp đỡ nhỏ.”
Nhìn ánh mắt hiền hòa và nụ cười tủm tỉm của Càn Thiên Đạo, Lý Triêu Thánh rất muốn nói:
“Già mà không kính, dọa Trẫm cái quỷ nha ngươi!”
~o0o~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK