“Cuối cùng ta cũng được tận mắt chứng kiến nó, thứ đao pháp kinh hồn của Nghịch Thiên Đao.”
Cố gắng giữ vững thân mình trong cơn địa chấn, Công Tôn Thư nhìn biển lửa bao trùm Chân Vũ Đại Đế và dòng huyết hà đen kịt, trong ánh mắt không thể giấu nổi vẻ rúng động, tay chân bất giác run lên nhè nhẹ.
Trong bán kính ba mươi trượng, mặt đất dưới chân Thượng Quan Cải Mệnh và La Sinh thực sự đã nứt ra, mở đường cho ngọn lửa vô tận ẩn mình trong đất mẹ tiến đến nhân gian, tìm kiếm những kẻ dám khinh nhờn Thiên Đạo.
Tuy là còn kém rất xa so với cảnh tượng dâng nước ngập Kim Sơn trong Bạch Xà Truyện, nhưng Công Tôn tiên sinh biết đấy chỉ là tiểu thuyết còn đây mới là đời thực, Thượng Quan Cải Mệnh có thể lấy đao thế ảnh hưởng thiên địa tự nhiên, thật sự khiến y kính phục vô cùng.
Nhìn không chuyển mắt khung cảnh tựa như tận thế ấy, Công Tôn Thư thở nhẹ một hơi, run giọng hỏi Từ Hiền: “Từ tiên sinh, ngài và Thượng Quan tông sư nhờ đâu mà quen biết, có thể giúp Công Tôn ta được thỏa lòng hiếu kỳ? Nếu không tiện nói thì xem như ta chưa hỏi vậy.”
Y ban nãy loáng thoáng nghe được đối thoại của Từ Hiền và Thượng Quan Cải Mệnh, vậy nên mới không nhịn được hỏi như thế.
Từ Hiền cũng giống Công Tôn Thư, hai mắt chỉ tập trung vào cảnh tượng đằng xa, thầm sinh lòng hướng tới, miệng thì lại đáp:
“Cũng chẳng có gì không tiện, nếu không tính lần này thì tại hạ mới chỉ gặp qua Thượng Quan tiền bối một lần, hơn nữa cũng chỉ là trùng hợp diện kiến tại nhà của một vị trưởng lão, trò chuyện đôi câu, lại được y chỉ điểm võ đạo, cũng không tính là thâm giao…”
‘Chỉ điểm võ đạo còn không tính thâm giao?’ Những người còn lại đều có cùng ý nghĩ này với Công Tôn tiên sinh, hơn nữa người sau còn để ý đến một chi tiết khác trong lời của Từ Hiền.
‘Nhà của một vị trưởng lão, đó lại là bậc cao nhân nào?’ Công Tôn Thư cảm thấy tò mò nhưng không dám đường đột hỏi thêm, vậy rất dễ khiến người ta chán ghét.
Nếu y chịu hỏi Hứa phu nhân thì sẽ có được câu trả lời, bởi nàng dễ dàng đoán ra được trưởng lão kia chính là Ngô Tam Âm.
Công Tôn Thư không nghĩ tới và cũng không kịp hỏi nàng, bởi Từ Hiền lúc này hỏi ngược lại y:
“Công Tôn tiên sinh, ngươi vừa rồi nói đến thứ đao pháp kinh hồn của Thượng Quan tiền bối, tại hạ rất tò mò đó là đao pháp ra sao mà lại có thể tạo ra dị tượng bậc này. Hơn nữa ngươi còn gọi y là tông sư, chẳng lẽ…”
Hứa phu nhân cũng sinh lòng hiếu kỳ giống hắn, nàng ngày xưa sinh hoạt trên Ly Vẫn Đảo, cách biệt đất liền, tin tức bế tắc, sau khi nhập Trung Nguyên chẳng bao lâu liền phản giáo ẩn cư, tuy có nghe qua đại danh Nghịch Thiên Đao nhưng cũng chỉ dừng ở việc nghe qua mà thôi.
Ở đây có lẽ chỉ có nàng và Từ Hiền là không biết mấy thông tin về Thượng Quan Cải Mệnh, những người còn lại nếu không phải dân làm báo thì cũng là nhân sĩ giang hồ kỳ cựu, hẳn là đã nghe qua rất nhiều giai thoại về y.
Không đúng, còn có Lý Tự Thành, tên đệ tử khai môn của Từ Hiền mới đúng là chẳng biết gì sất, đến cả việc Thượng Quan Cải Mệnh là người nhiều năm trước muốn thu mình làm đồ đệ cũng bị gã quên lãng hoàn toàn.
Lý Tự Thành không biết và cũng không hề tò mò muốn biết, gã lúc này chỉ cảm thấy vị đại thúc một tay kia quả thật lợi hại, còn hiểu được phép thần thông gọi lửa.
Nhưng những lời tiếp theo của Công Tôn Thư khiến gã biết rằng đó không phải thần thông gọi lửa gì, mà là một loại đao pháp.
Công Tôn tiên sinh thở dài một hơi, cảm khái nói rằng: “Như Từ tiên sinh ngài nghĩ, Thượng Quan tông sư sở dĩ được xưng tông sư, cũng bởi vì y tự sáng tạo ra một loại đao pháp cao thâm có tên Độ Kiếp Tam Đao…”
“…Độ Kiếp Tam Đao tuy xưng là tam đao, nhưng từ trước tới nay người ta chỉ thấy qua Thượng Quan tông sư thi triển hai đao là dứt. Đao thứ ba đến nay dù chưa hiện thế, nhưng đã khiến quần hùng thiên hạ phải nể sợ vô cùng, bởi y chỉ cần dùng hai đao đầu là Địa Hỏa Kiếp, Thiên Lôi Kiếp là đã có thể tung hoành thiên hạ, khiến cho ma đầu các phương nơm nớp hãi hùng.”
“Tuyệt đại đa số địch nhân đều không đỡ nổi một đao Địa Hỏa Kiếp của y, những kẻ hiếm hoi chống được thì gặp phải Thiên Lôi Kiếp cũng đành chào thua, làm nền cho thần thoại bất bại lẫy lừng của Nghịch Thiên Đao.”
Công Tôn Thư kể lại với giọng điệu vô cùng thán phục, Từ Hiền dễ dàng nhận thấy được rằng y rất là kính nể và hâm mộ Thượng Quan Cải Mệnh, có thể xem là thần tượng.
Để một người đa mưu túc trí, kiến đa thức quảng như Công Tôn Thư cũng phải hâm mộ, Thượng Quan Cải Mệnh hẳn không chỉ có võ công siêu tuyệt mà chắc chắn phải còn có những điểm siêu phàm khác.
Nhưng Từ Hiền không có thời gian để hỏi đến những điểm siêu phàm đó là gì, bởi lúc này Chân Vũ Đại Đế đã nâng thanh thần kiếm của ngài lên quá đỉnh đầu.
Huyết hà ngừng chảy như gặp phải kỷ băng hà, không có bất kỳ ai kềm giữ La Sinh nhưng y muốn nhấc chân lên cũng không được, chỉ có thể ở yên tại chỗ.
Thập nhị chính kinh, kỳ kinh bát mạch trong phút chốc liền trở nên tắc nghẽn, chỉ có thể điều động được một phần trăm nội lực trong người, toàn thân như bị gông xiềng ngàn tấn trói buộc lấy, cảm thấy nặng nề vô cùng.
Trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng đều truyền tới cảm giác đè nén, thiên địa tự nhiên như trỗi lên sát khí với La Sinh, tựa hồ đến cả ông trời cũng không muốn để y được sống tiếp.
La Sinh bắt đầu cảm nhận được sức nóng của địa hỏa, nó không chỉ thiêu đốt da thịt bên ngoài mà bắt đầu xâm nhập vào tạng phủ bên trong, nướng chín cơ nhục của y, đun sôi máu chảy trong y, thậm chí tìm đến cái gọi là thức hải mà bắt đầu thiêu đốt linh hồn của y, khiến y cảm nhận được nỗi đau tàn phá không chỉ thể xác mà cả tinh thần, quằn quại trong sự thống khổ tưởng chừng lớn nhất cõi đời này mà không có cách nào để phản kháng.
Gương mặt vặn vẹo đến ghê người nhưng chỉ có thể gào thét trong im lặng vì bị thiên địa đại thế đè ép, La Sinh không biết là lúc Thượng Quan Cải Mệnh thi triển【Độ Kiếp Tam Đao】, người độ kiếp không chỉ có y mà còn có cả Thượng Quan Cải Mệnh.
Ngươi độ kiếp ta cũng độ kiếp, kẻ thất bại vẫn là phàm nhân, người thành công chính là tiên nhân. Ta lấy đại năng của tiên nhân để giết kẻ phàm nhân, ngươi… có thể đỡ được sao?
Đó chính là áo nghĩa của【Độ Kiếp Tam Đao】, thứ đao pháp lấy việc so đấu ý chí và tâm tính để quyết định thắng bại.
Trong cuộc đấu này, một tên ma đầu ti tiện sao có thể thắng được một kẻ dám nghịch thiên cải mệnh?
Huyết hà kia bị bao phủ trong biển lửa, huyền tướng của La Sinh hoàn toàn tiêu tan.
Ngược lại, Chân Vũ Đại Đế sau khi vượt qua Địa Hỏa Kiếp đã chế ngự ngược lại nó, biến thứ lửa kia trở thành một đóa hỏa vân nâng đỡ dưới chân, giúp ngài lăng không độ hư, thần uy càng thêm sâu dày.
Thượng Quan Cải Mệnh chỉ đao lên trời, thở dài nói rằng: “Dùng một chiêu này, quả thực sai lầm. Ngươi, sao lại xứng độ kiếp cùng ta?”
Y vừa dứt lời, thanh Thiên Phạt trong tay cùng thanh thần kiếm của Chân Vũ Đại Đế đồng bộ hạ xuống, đao khí như muốn xẻ dọc sơn hà.
Hỏa vân bám vào thanh thần kiếm của Chân Vũ Đại Đế, khiến nó hóa thành một thanh thần hỏa cự kiếm, giống như chỉ cần chém ra là có thể tịnh hóa hết thảy ô trọc nhân gian, biến tất cả tà ma trong thiên địa trở thành tro bụi.
Đao không chạm người, nhưng thân hình của La Sinh trong chớp mắt đã bị cắt thành hai đoạn, sau đó là bốn đoạn, tám đoạn, mười sáu, ba hai… đến cuối cùng biến thành vô số mảnh vụn, bị thiêu rụi hoàn toàn khi rơi vào trong địa hỏa, đến cả tro cặn cũng không chừa.
Thượng Quan Cải Mệnh buông tay, thanh Thiên Phạt tựa như có ý thức của riêng mình, lộn hai vòng rồi cắm thẳng vào đất.
Trong thoáng chốc, biển lửa hừng hực giống như nghe được kèn lệnh từ dưới lòng đất, các đốm lửa to nhỏ nối đuôi nhau rút quân, khe nứt trên mặt đất cũng dần dần khép lại, trả lại hiện trường y như cũ, đến một sợi khói trắng cũng không có.
Địa hỏa rút đi, không có bất cứ thứ gì bị nó thiêu cháy dù chỉ một nhành cây ngọn cỏ, ngoại trừ La Sinh.
Tà ma đã diệt, Chân Vũ Đại Đế thu lại thanh thần kiếm của mình, giương mắt nhìn thiên địa, thân ảnh vĩ ngạn mờ dần cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Tay gác lên chuôi đao, trên khuôn mặt cương nghị của Thượng Quan Cải Mệnh. không có chút nào mừng rỡ hay tự đắc sau khi trừ hại.
Bởi đối với y mà nói, giống như ngủ thì nhắm mắt, thức thì mở mắt, trừ ma vệ đạo từ lâu đã trở thành bản năng của y, là một hành động bình thường như ăn cơm uống nước, không có gì đáng mừng hay kiêu ngạo khi làm.
Tiêu diệt được La Sinh, Thượng Quan Cải Mệnh chỉ thầm cảm thán một câu: ‘Không có chút tiến bộ nào, Thiên Nhân Tâm Kiếp, khó ngộ.’
Nhân sĩ giang hồ ai cũng biết【Độ Kiếp Tam Đao】là tuyệt kỹ của Nghịch Thiên Đao, nhưng hiếm ai hay rằng bộ đao pháp này đến giờ chỉ mới có hai đao mà thôi.
Chín năm trước, Thượng Quan Cải Mệnh trong một lần đốn ngộ sáng tạo ra【Độ Kiếp Tam Đao】, khi ấy y chỉ lĩnh hội được Địa Hỏa Kiếp, bí tịch vừa xuất thế đã là Thượng Thừa Thánh cấp.
Hai năm sau đó, trong một lần thiên địa dị tượng xảy ra, cuồng lôi loạn vũ, y lĩnh ngộ ra được đao thứ hai: Thiên Lôi Kiếp,【Độ Kiếp Tam Đao】trở thành Tuyệt Học Thiên cấp.
Truyền thuyết kể rằng, Thái Cổ thượng nhân muốn lột xác thành tiên cần trải qua ba kiếp nạn do Thiên Đạo giáng xuống: Thiên phạt là lôi, Địa phạt là hỏa, Nhân phạt là tâm.
Trực giác mách bảo Thượng Quan Cải Mệnh, một khi y lĩnh ngộ được đệ tam đao – Thiên Nhân Tâm Kiếp – tất có thể đặt chân Thần Mạch, trở thành võ lâm thần thoại.
Nhưng y tìm kiếm suốt bảy năm trời vẫn chưa ngộ ra được Thiên Nhân Tâm Kiếp, thậm chí đi khắp đại giang Nam Bắc duyệt đọc các loại Tuyệt Học, Chân Kinh để tham khảo vẫn không có ích lợi gì.
Lúc đó y đã biết, đệ tam đao không thể cưỡng cầu, chỉ có thể chờ duyên đến. Thế là y bèn tìm tới người có ân tái tạo với mình – Ngô Tam Âm – để xin lời khuyên.
Khi đó, Ngô lão tiên sinh nói với y rằng: “Chờ ngày…”
“Bao huynh cẩn thận!”
Tiếng quát của Từ Hiền thu hút sự chú ý của Thượng Quan Cải Mệnh, y quay đầu nhìn sang thì đã thấy Bao thị thế gia tứ công tử bị bắt đi, bàn tay của kẻ gian giữ lấy yết hầu gã công tử để uy hiếp những người khác.
Kẻ gian ấy chính là… La Sinh.
~o0o~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK