Chu Hồng kinh hoảng nhảy lên, vô ý thức đã thi triển ra ngón khinh công độc môn Thượng Thừa Nhân cấp【Phong Lăng Bộ Pháp】của Nga My, nhờ đó mà tránh được đống đá vụn suýt nữa rơi xuống trên đầu mình.
Hậu Thiên thập nhất trọng như gã còn có thể xoay trở kịp thời, Trần Liên Thanh và hai tên Huyền Kiếm Vệ tất nhiên còn phản ứng nhanh hơn, nhẹ nhàng thoát khỏi chỗ nguy hiểm.
“Hầm mỏ muốn sập rồi sao?!” Thoát thì thoát được, nhưng Chu Hồng lúc này chỉ cảm thấy tâm tình khủng hoảng, gã nghĩ rằng mình và sư huynh phải chết ở chỗ này mất thôi.
Cảm giác tiêu cực bao phủ tinh thần Chu Hồng, cho đến khi gã nghe được giọng nói của con trâu ngốc cứng đầu kia.
Động tĩnh to lớn như vậy, Từ Hiền đương nhiên cũng phát hiện, dù là âm thanh sạt lở của đống đá chặn cửa hay là tiếng hô của tên đệ tử khai môn nhà mình, hắn đều nghe được rõ ràng, cũng đoán được có lẽ căn hầm mỏ bỏ hoang này sẽ không sập xuống.
‘Phù, thế thì càng thoải mái, ta có thể tập trung vào cuộc chơi này.’ Từ Hiền thầm thở phào, nỗi lo sập hầm biến mất khiến tảng đá ở trong lòng hắn cũng rơi xuống, có thể chú tâm hơn trong việc đối phó Sát Đồng.
Còn chuyện Lý Tự Thành không chịu nghe lời mình, Từ Hiền chỉ có thể chờ giải quyết xong phiền phức lúc này rồi mới tính sổ với gã sau.
Nhưng nói thì nói như vậy, nhưng chờ đến lúc đó Từ Hiền chưa chắc đã có biện pháp gì với gã đệ tử nhà mình. Dù sao thì Lý Tự Thành chỉ có ý tốt, hắn có trách phạt kiểu gìthì gã cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, nhưng có hối cải hay không thì lại là một chuyện khác.
Còn trục xuất sư môn, trừ khi Lý Tự Thành làm chuyện gì khiến nhân thần cộng phẫn, bằng không Từ Hiền sẽ chẳng bao giờ nhắc đến hai chữ “trục xuất”. Thiên phú tam giai Kinh Hồng, may mắn lắm mới thu được tên đồ đệ xịn như vậy, ai lại dại gì đuổi đi.
Một thức Tiếp Thiên Vân Đào vừa ra liền bị Sát Đồng đưa ngang kiếm chắn lại, Từ Hiền không chút nao núng, lập tức biến chiêu, không chút trở ngại lấy uy thế chưa tàn của Tiếp Thiên Vân Đào làm nền cho Tinh Hà Dục Chuyển, kiếm khí sắc bén chồng chất lên nhau, hóa thành lớp lớp sóng trào ập tới trước ngực địch nhân.
Tiếp thiên vân đào liên hiểu vụ, tinh hà dục chuyển thiên phàm vũ.
So với Tố Nguyệt Phân Huy, Minh Hà Cộng Ảnh, hai thức liên kiếm Tiếp Thiên Vân Đào, Tinh Hà Dục Chuyển càng thích hợp hơn khi đối phó Sát Đồng, bởi cỗ máy giết chóc vô cảm này sẽ không bị kiếm chiêu hoa lệ đánh lừa, chỉ có lấy đao thật thương thật ra đối phó nó mới là hành động sáng suốt nhất.
Ở bên kia, Lý Tự Thành sau khi hoàn thành công trình đào hang tìm thầy của mình liền xuất hiện sau lưng bọn người Chu Hồng. Mặc kệ tro bụi dính đầy người, gặp Từ Hiền đang đối chiến với cường địch, gã lập tức rút thanh thiết côn sau lưng ra, chuẩn bị đề khí phóng tới chiến trường.
Gặp khí thế trên người Lý Tự Thành chợt dâng lên, một tên Huyền Kiếm Vệ tức khắc đứng ra ngăn trước mặt gã, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy tên thiếu niên to xác này quơ côn đập tới, côn kình hết sức uy mãnh bá đạo, lực tựa ngàn cân.
“Vị thiếu hiệp… ôi!” Trương kiếm vệ thấy Lý Tự Thành có tu vi Hậu Thiên thập nhất trọng, hơn nữa nghe xưng hô liền biết được gã chỉ là đồ đệ của Từ Hiền, còn tưởng rằng võ nghệ xoàng xĩnh nên chỉ tùy ý giơ kiếm đón đỡ.
Chờ đến lúc kiếm côn va chạm, lão Trương mới biết hối hận là gì.
‘Lực lớn như vậy, trâu cày thành tinh sao?’ Cánh tay tê rần, cảm giác của Trương kiếm vệ lúc này chẳng khác nào Từ Hiền lúc đón đỡ kiếm chiêu của Sát Đồng.
Thấy Lý Tự Thành xoay côn biến chiêu, trường côn chọc thẳng đến yết hầu của mình, Trương kiếm vệ cả kinh giơ ngang huyền kiếm, không dám khinh thường như trước nữa mà lấy hết công lực ra đón đỡ một đòn này, đồng thời gấp gáp nói rằng:
“Hiểu lầm, hiểu lầm! Vị thiếu hiệp này, chúng ta và Từ thiếu hiệp là cùng phe, chớ nên đánh nữa!”
Gọi Từ Hiền là thiếu hiệp, cũng gọi đệ tử của hắn là thiếu hiệp, Trương kiếm vệ mặc dù cảm thấy có hơi ngượng mồm, nhưng trong tình huống này không có thời gian để hắn suy nghĩ chuyện xưng hô, chỉ có thể trước tìm cách đình chiến rồi tính sau.
Lý Tự Thành nghe vậy quả nhiên thu hồi thiết côn, nhưng không vì thế mà mất cảnh giác, ánh mắt đề phòng xung quanh, thủ thế bày sẵn.
“Nếu là cùng phe, tại sao ngươi lại cản đường ta?” Trợn mắt nhìn Trương kiếm vệ, Lý Tự Thành to giọng chất vấn.
Trương kiếm vệ giấu cánh tay phải đang không ngừng run rẩy ra sau lưng, cười khổ đáp lại: “Bởi vì ta lo rằng ngươi sẽ làm ảnh hưởng đến Từ thiếu hiệp đấy thôi, trước đó hắn cũng không cho bọn ta can thiệp vào.”
“Thật ra là có thể can thiệp vào đấy, chỉ là không phải bằng võ công thôi.” Trần Liên Thành lúc này chợt xen vào một câu, nhớ tới lời dặn dò cuối cùng của Từ Hiền trước đó, nghe được tiếng sáo lúc này, hắn giống như đã hiểu tại sao Từ Hiền lại có đề nghị quái dị như thế, bảo bọn họ nên tụng niệm kinh Phật.
“Sư huynh, ta giống như nhìn thấy thế giới cực lạc, ngươi có nhìn thấy hay không, chúng ta sắp tới Tây thiên rồi sao?” Vẻ mặt của Chu Hồng lúc này hết sức an tường, ánh mắt mê ly, chìm đắm trong tiếng sáo của Từ Hiền.
“…” Mặc dù câu hỏi của gã sư đệ nhà mình nghe qua rất gở mồm, nhưng Trần Liên Thành lại không có gì để phản bác, chỉ biết im lặng chấp nhận.
‘Từ thiếu hiệp, tiếng sáo này của ngươi… quả thật tà môn.’ Hắn giống như nhìn thấy được Như Lai Phật Tổ, chư phương Phật Đà, Bồ Tát, La Hán, v.v… hiện lên trước mặt mình cùng nhau niệm tụng kinh văn, Phật âm văng vẳng chư giới, Phật quang chiếu rọi chúng sinh, khiến tâm tình của hắn trở nên yên bình đến lạ, bao nhiêu sát ý trong đầu đều bay biến.
“Sư đệ, Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh, ngươi đã thuộc nằm lòng hay chưa?” Vận nội khí vào âm thanh để đánh tỉnh Chu Hồng, Trần Liên Thành nhẹ nhàng hỏi gã sư đệ nhà mình một câu.
Tiếng sáo của Từ Hiền dù thần kỳ, nhưng để có thể duy trì ảnh hưởng lâu dài với cao thủ Tiên Thiên vẫn còn kém lắm, có lẽ phải chờ【Bách Gia Cầm Phổ】lên tới phẩm chất Hi Hữu thì mới khác.
Nghe tiếng gọi của Trần Liên Thành, Chu Hồng chẳng mấy chốc liền tỉnh táo lại, hai mắt thanh minh, gật đầu đáp: “Đương nhiên đã thuộc nằm lòng. Ta phải chép phạt bao nhiêu lần, sư huynh còn không rõ sao?”
Đưa tay ngăn lại ý định kể khổ của gã, Trần Liên Thành trầm giọng nói tiếp: “Vậy thì tốt. Chắc ngươi cũng còn nhớ lời vừa rồi của Từ thiếu hiệp, nếu hai ta cùng nhau niệm Tâm Kinh, hẳn có thể giúp đỡ được cho hắn phần nào.”
Chu Hồng nghe vậy, vẻ ấm ức trên mặt khi nhớ về ngày tháng chép phạt thoáng cái liền tan biến, vội vàng gật đầu đồng ý đề nghị của sư huynh nhà mình.
Gã vẫn luôn muốn trợ giúp vị Từ đại ca mới quen này đối chiến cường địch, lúc này đã có cơ hội, đương nhiên không thể bỏ qua.
Thế là trong tiếng sáo thanh khiết, trầm bổng du dương của Từ Hiền chợt xuất hiện tiếng niệm kinh đồng điệu của hai vị đệ tử Nga My Nam Tông.
“Quán tự tại Bồ Tát, hành thâm bát nhã ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách…”
Thấy hai người này bắt đầu niệm Tâm Kinh, Lý kiếm vệ đứng ở một bên bỗng trở nên hơi quẫn bách.
Trước khi gia nhập Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ thì hắn chỉ là con nhà nông bình thường, nào có cơ hội tiếp xúc kinh Phật gì? Sau khi trở thành Huyền Kiếm Vệ lại càng bận rộn công vụ, có thể nhín ra chút thời gian đọc báo đã là quý lắm rồi, Kim Cương Kinh, Lăng Già Kinh gì đó chỉ là biết được tên mà thôi.
Không thuộc Tâm Kinh để niệm, Lý kiếm vệ mắt đảo một vòng, lập tức biết mình cần làm gì.
Phật gia chẳng phải có một câu mà thiên hạ đều biết hay sao, Lý kiếm vệ đương nhiên cũng biết.
“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật…” Mặc kệ có tác dụng hay không, cứ tham gia trước rồi tính.
Lý Tự Thành: “…”
Trương kiếm vệ: “…”
Thấy ba người kia bắt đầu tụng kinh niệm Phật, lão Trương tra kiếm vào vỏ, giang tay ra bày vẻ mặt bất đắc dĩ mà rằng: “Thiếu hiệp cũng thấy đó, Từ thiếu…”
Nhớ tới cách mà Lý Tự Thành gọi Từ Hiền, mặc dù không rõ vì sao không gọi “sư phụ” mà lại gọi “tiên sinh”, nhưng Trương kiếm vệ coi như cũng tìm ra xưng hô thích hợp hơn rồi, thế là nói tiếp:
“…Từ tiên sinh không cho bọn ta nhúng tay, chỉ để bọn ta ở một bên niệm kinh mà thôi.”
“Có lẽ là do mấy người quá yếu, cho nên tiên sinh mới nói như vậy chăng?” Lý Tự Thành chợt đưa tay gãi đầu, lộ vẻ mặt hỏi dò.
“…” Trương kiếm vệ lúc này thật muốn biết Từ Hiền đã dùng phương thức gì để dạy dỗ ra cái tên này.
Lý Tự Thành không quan tâm vị đại thúc áo đen này muốn biết cái gì, gã chỉ biết là bản thân mình muốn giúp tiên sinh một tay mà thôi.
Thấy Trương kiếm vệ im lặng như đã cam chịu, dưới chân Lý Tự Thành chợt xuất hiện một làn sương nhạt màu đỏ cam, dấu hiệu cho thấy gã sắp thi triển【Trục Nhật Thần Bộ】với công suất cao nhất.
Oành một tiếng, Lý Tự Thành trong khoảnh khắc đã vọt qua đỉnh đầu lão Trương, thiết côn trong tay theo động tác vung vẫy của gã mà gào thét liên hồi, khí lưu quanh người thi thoảng lại xẹt lên mấy tia lửa điện, 【Long Tượng Bát Nhã Công】tầng bốn đỉnh phong phát huy đến mức tối đa, thần lực kinh người phối hợp cùng mười thành công lực, một chiêu Bình Địa Long Phi lấy uy thế hung mãnh vô song quét đến sau lưng Sát Đồng, thể hiện rõ ý đồ cướp quái ngay trước mặt tiên sinh của gã.
Nếu có thể, Từ Hiền chỉ muốn nói với tên đồ đệ nhà mình một tiếng “ngươi còn non lắm” nhưng không được, bởi miệng lưỡi của hắn lúc này phải dùng để nói một câu khác.
Một câu chú pháp.
“Thiên tính, Nhân dã. Nhân tâm, cơ dã. Lập thiên chi đạo, dĩ định nhân dã!”
~o0o~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK