• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Anh Anh

Tề Tĩnh An bình tĩnh tiễn Tần Liên Hoành đang liên tục bày tỏ thán phục với mình đi, trong lòng cũng không có gợn sóng quá lớn. Tại kỳ vị mưu kỳ chính*, hắn đã đứng vị trí này, thì phải có dũng khí dám nghĩ dám làm.

*Tại kỳ vị mưu kỳ chính: Ở trên vị trí đó thì phải xem xét sự việc của vị trí đó

Hơn nữa, tuy là thời điểm khẩn cấp thì không thể máy móc, nhưng Tề Tĩnh An cũng có chỗ dựa dẫm... Đừng quên, ở trong hậu viện của phủ phò mã, còn có một vị Thái Thượng Hoàng đấy.

"Phụ hoàng, khí trời hôm nay rất tốt, nắng sớm sau tuyết, chúng ta cùng đến sân phơi nắng thôi."

Tề Tĩnh An đích thân đỡ Thái Thượng Hoàng từ trên giường xuống một ghế gỗ có bánh xe được chế tạo đặc biệt, sau đó đẩy ông cụ ra sân. Dưới ánh nắng ngày đông chiếu rọi xuống, bọn họ một già một trẻ, người ngồi người đi, chậm rãi tản bộ. Hồ nước trong sân đã bị bao trùm bởi một lớp băng mỏng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng cá bơi thoáng qua mặt băng, cảnh trí này hình như mang theo chút "Sức sống trong truyệt cảnh", khiến người ta rất xúc động.

Khí sắc lúc này của Thái Thượng Hoàng khá tốt, thậm chí so với khi ông làm Hoàng đế uống thuốc bậy bạ còn thoải mái hơn, có thể thấy Tề Tĩnh An thật sự để tâm chăm sóc ông.


"Hôm trước con vừa lấy được một thoại bản hay, đã cho Vương tổng quản đi tập, tới hôm nay mới có thể ra sân khấu diễn thử, phụ hoàng có nhã hứng xem một chút không?"

Tề Tĩnh An hiền huệ bao nhiêu, thật sự không nói quá, kể từ khi đón Thái Thượng Hoàng về bên cạnh, hắn không chỉ mất công phu lớn, mời nhiều lương y đến chăm sóc thân thể của đối phương, còn sắp xếp nhiều hoạt động giải trí phong phú chăm sóc thế giới tinh thần của Thái Thượng Hoàng, thật sự làm được "Thân tâm hợp nhất, hai bút cùng vẽ", chẳng trách sắc mặt Thái Thượng Hoàng càng ngày càng hồng nhuận, tinh thần cũng càng ngày càng tốt hơn.

"Không, không xem hí kịch, muốn, muốn đánh cờ." Thái Thượng Hoàng lẩm bẩm lắp bắp biểu đạt suy nghĩ của mình, mặc dù vẫn chưa nói được rõ, nhưng đã có chút tiến bộ, nhất là ông còn kiếm được phương thức biểu đạt "Đơn giản rõ ràng", khiến người ta ngày càng có thể hiểu đúng suy nghĩ của ông.

Tề Tĩnh An gật đầu, khá tùy ý nói: "Dù sao hôm nay con cũng không còn việc gì khác, theo ngài giết mấy ván thôi."

Theo thói quen càng ngày càng dùng mấy chữ đơn gian để biểu đạt suy nghĩ của Thái Thượng Hoàng, lúc Tề Tĩnh An nói chuyện với lão nhân gia cũng càng ngày càng tự nhiên mà tùy tiện, gì mà lời nói kính trọng, lời nói khách sáo, Phò Mã có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, đỡ phải tốn nhiều nước miếng.

Mà Thái Thượng Hoàng mất đi đại quyền nằm liệt trên giường cũng không thích nghe những lời nịnh nọt kia nữa, Tề Tĩnh An đối với ông như vậy, ngược lại còn khiến ông càng cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn, tình cảm giữa nhạc phụ và con rể cũng càng ngày càng thân thiết.

"Mấy, mấy ván sao mà đủ, phải mấy, mấy chục ván..."

"Ha ha, mười mấy ván, đối với con thì không thành vấn đề, chỉ xem ngài thôi, nếu giống như mấy lần trước sau khi thua liên tục mấy ván rồi lại ầm ĩ không muốn chơi với con nữa, vậy thì sau này con không đánh cờ với ngài nữa đâu."

Dưới cái nhìn của Tề Tĩnh An, Thái Thượng Hoàng lúc này trở lại nguyên trạng, biến thành lão con nít, hiển nhiên nhạc phụ như vậy so với nhạc phụ suốt ngày lên mặt, động một chút là khiến hắn phải lãng phí rất nhiều nước miếng cộng thêm quỳ tới quỳ lui trước kia tốt hơn bao nhiêu, vì thế hắn thân làm con rể cũng nhiều hơn mấy phần hiếu tâm thật lòng thật dạ.

Tình cảm ấy à, đều ở chung mà ra, nói thật, khi thái thượng hoàng còn là hoàng đế, thời gian ông ở chung với con trai con dâu, con gái con rể có thể có bao nhiêu? Vốn đã rất ít rồi, còn lúc nào cũng mang nụ cười dối trá và sự cung kính giả dối, dần dà, tình cảm người thân cũng cạn sạch, chẳng trách chuyện bất hiếu lại liên tiếp xuất hiện trong hoàng cung.

Còn bây giờ thì sao, Thái Thượng Hoàng rời hoàng cung, đến ở trong nhà con gái con rể, cảm nhận được cuộc sống sinh hoạt của người bình thường, tâm trạng thả lỏng, người cũng tỉnh táo ra không ít... Càng tỉnh táo, ông càng cảm thấy con rể thật sự là người tốt, đối xử với ông lão bị liệt là ông vừa hiếu thuận vừa thân thiết, quả thật tốt hơn tất cả đám con trai ruột của ông cộng lại gấp mấy chục lần!

Chỉ là, đối với chuyện nhi tử bất hiếu, trước đây Hoàng đế chỉ biết nổi giận oán hận, nhưng bây giờ Thái Thượng Hoàng lại biết ngẫm lại: Nhìn cuộc đời hơn hai mươi năm làm Hoàng đế của ông, bản thân không chỉ mơ mơ màng màng trên chuyện chính sự, đối với việc nuôi dạy con cái cũng hoàn toàn thất bại, ông căn bản không phải một Quân Phụ hợp cách...

Đáng tiếc chuyện tới bây giờ, tỉnh ngộ và đền bù đều đã không kịp rồi, Thái Thượng Hoàng chỉ có thể hồi tưởng lại, thổn thức cảm khái, cũng may mà mình hiếm có được một lần mở tuệ nhãn, chọn được một người con rể tốt như vậy...

Nhân lúc buổi trưa mùa đông là thời điểm dễ làm cho người ta sinh lười biếng nhất, Tề Tĩnh An chậm rãi đẩy Thái Thượng Hoàng đi tới đình bát giác trong sân, trên bàn đá trong đình bày một bộ cờ tướng, các quân cờ vẫn còn được xếp trùng trùng điệp điệp trên bàn cờ, từ đó có thể thoáng phân biệt được hướng đi của nước cờ trong lần chơi trước.

Thấy thế, Thái Thượng Hoàng lóng ngóng cười nói: "Vợ không ở nhà, ngươi... Tiểu tử ngươi ngay cả bàn cờ cũng lười dọn..."

"Đúng vậy ạ, thế nên hắn vẫn mau nhanh nhanh trở về thì tốt hơn, nếu không thì chẳng biết trong nhà này loạn thành cái gì rồi." Nhắc tới người yêu, khóe miệng Tề Tĩnh An không khỏi cong lên.

Thái Thượng Hoàng không nói gì, lặng lẽ nhìn Tề Tĩnh An ngồi xuống đối diện mình, chờ hắn dọn xong bàn cờ, lúc này mới chần chừ mở miệng: "Ngươi...ngươi... Lời của ngươi còn có ý gì khác?"

Quả nhiên nhạc phụ có tiến bộ, Tề Tĩnh An nhún vai một cái, chỉ vào bàn cờ nói: "Quả thật có chút chuyện muốn nói với ngài, chúng ta vừa chơi cờ vừa trò chuyện." Nói xong, hắn đi muộn nước Pháo nhị bình ngũ. Đam Mỹ H Văn

Thái Thượng Hoàng trừng mắt, "Giúp ta đi mã, mã nhị tiến tam."

Cứ như vậy, đôi cha vợ con rể liên tục hạ cờ, mặc dù Thái Thượng Hoàng không thể cử động, nhưng ông dùng miệng chỉ huy con rể giúp mình "Làm việc" cũng rất vui vẻ.

Tuy nhiên, sau khi nghe Tề Tĩnh An phân tích rõ ràng tình thế hiện tại của Đại Ngụy, Thái Thượng Hoàng hoàn toàn không vui vẻ nổi nữa, ông trừng to mắt, lắp ba lắp bắp nói: "Ta... Triều đình ta không ngờ lại, xảy ra chuyện này?!"

Trước đó, mặc dù Thái Thượng Hoàng đã ý thức được, dưới sự "Giày vò" của mấy đời Ngụy Đế, trên dưới Đại Ngụy đã xuất hiện một vài vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất khó giải quyết. Nhưng ông thật sự chưa từng nghĩ tới, đường đường là một đất nước rộng lớn mênh mông, cuối cùng lại sắp bị kẻ địch giết đến tận kinh đô?!

Trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác hổ thẹn, Thái Thượng Hoàng chợt nghĩ đến sau này mình mà nhắm mắt xuôi tay, gặp được liệt tổ liệt tông dưới suối vàng, chỉ sợ ông sẽ bị các lão tổ tông đang tức giận ném thẳng vào chảo dầu nấu lên luôn?

"Ngươi... Tiểu tử ngươi, thông minh như vậy, nhất định là có, có biện pháp ứng, ứng phó với nguy cơ này chứ?" Thái Thượng Hoàng dùng đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn con rể tài giỏi của mình, chột dạ nhụt chí, nói chuyện càng ấp úng hơn rồi.

"Vậy phải xem nguy cơ lớn nhỏ thế nào," Tề Tĩnh An nghiêm túc nhìn bàn cờ, cũng không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Trải qua trận đánh với Trần Hầu gia, quân chính quy của cả Bắc Yến cũng chỉ còn lại năm mươi sáu mươi vạn, nếu quốc chủ của bọn họ chia ra một nửa binh lực trở xuống để tập kích kinh đô Đại Ngụy, bằng vào hơn mười vạn ngươi trong đại doanh Kinh Giao, muốn chống đỡ đến khi Điện hạ rút quân từ Tây Man về đối phó thì không thành vấn đề."

Nói tới đây, không đợi Thái Thượng Hoàng thở phào nhẹ nhõm, Tề Tĩnh An nói tiếp: "Nhưng nếu quốc chủ Bắc Yến dám đập nồi dìm thuyền, phái cả bốn mươi năm mươi vạn quân tới đây, còn để toàn bộ mười mấy vạn dân phu tráng đinh lên chiến trường liều chết kéo bước chân của quân Trấn Bắc về chi viện, vậy thì thật sự xong rồi, không chỉ ta chưa chắc có thể gánh vác được, mà cho dù chống đỡ được đến khi Điện hạ trở lại, chúng ta cũng không nhất định có thể đánh thắng được đám Yến tặc 'Hồi sinh từ chỗ chết'... Chênh lệch hai ba trăm nghìn binh lực không phải chuyện đùa, huống chi vẫn còn có câu nói 'Quân đau thương tất chiến thắng'?"

"Vậy, vậy chúng ta nhanh chóng chuẩn bị trước đi, chúng ta cũng thu, thu mấy mươi vạn tráng đinh, lại điều binh từ phương Nam tới!" Thái Thượng Hoàng nóng nảy, nói chuyện cũng trôi chảy hơn rất nhiều.

Tề Tĩnh An khẽ cười, giang tay, "Phụ hoàng à, đừng nói đến cái gì mà chiêu mộ tráng đinh, hay điều binh từ phương Nam, tất cả đều là nước xa không cứu được lửa gần. Bây giờ quan trọng nhất là ngay cả đại doanh Kinh Giao cũng không thuộc quyền quản lý của con đâu, các tướng sĩ cũng không nghe sự chỉ huy của con, bảo con phải chuẩn bị trước thế nào đây?" Hắn dừng một chút, lại cười hả hê, "Nhưng mà, con sẽ bó tay chịu chết sao? Thật ra con cũng đã làm một chuyện, chỉ là không thể tuyên dương với bên ngoài được... Nhưng thấy lão nhân gia ngài gấp gáp như thế, con sẽ len lén nói cho ngài biết."

Vì vậy Tề Tĩnh An liền nói chuyện hắn giả mạo chỉ dụ vua cho Thái Thượng Hoàng nghe...

Đừng thấy giọng điệu Phò Mã nhẹ nhàng thoải mái, trên thực tế dưới đáy lòng hắn vẫn đang siết chặt. Hắn làm như vậy, hiển nhiên là muốn thử thăm dò cha người yêu: Nếu Thái Thượng Hoàng có thể hiểu được chuyện hắn giả mạo chỉ dụ vua này, vậy thì chuyện người yêu hắn giả nữ kia... Có phải cũng có cơ hội "Được hiểu" không?

Thái Thượng Hoàng ngơ ngác nghe hết hành vi tày trời của con rể, lại ngớ ra một hồi, cuối cùng thở dài nói: "Nếu ngươi là con trai ruột của ta thì tốt rồi..."

Tề Tĩnh An thật sự không ngờ Thái Thượng Hoàng lại đột nhiên nói như vậy, đây là mạch não kiểu gì thế? Nhưng hắn lập tức phản ứng kịp, nhướng mày lên, cười nói: "Phải thì sao, ngài muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho con à?"

...Hừ, đã có cơ hội tốt này rồi, hắn dứt khoát thả lá gan ra sức thăm dò!

Thái Thượng Hoàng cũng không ngờ Tề Tĩnh An lại không biết giữ miệng đến mức này, phản ứng của ông đã chậm hơn nhiều, sau một lúc khá lâu mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bớt, bớt nói lời vô nghĩa đi, đấy là chuyện đương nhiên, ta... Mấy thằng nhi tử không nên thân kia của ta, sao, sao có thể so được với ngươi..."

"Aizzz, mặc dù lời này của phụ hoàng khiến con rất cảm động, nhưng ngài cũng không cần phải tự coi nhẹ mình như vậy, A Tuyên lợi hại hơn ta nhiều." Tề Tĩnh An cười híp mắt nói.


Hiển nhiên Thái Thượng Hoàng hiểu được ý ẩn giấu trong lời Tề Tĩnh An, càng không chú ý tới con rể gọi là "A Tuyến" chứ không phải "Tuyên muội", ông vẫn tiếc nuối nói: " 'Tuyên', 'Tuyê''... Nàng, nàng cũng rất tốt, tiếc lại là một nữ hài tử..." Hiện tại ông thật lòng cảm thấy, nếu nữ nhi duy nhất của ông có thể biến thành nhi tử, vậy thì cũng tốt, như thế ông có thể hoàn toàn không cần lo sẽ bị liệt tổ liệt tông tính sổ rồi!


Tề Tĩnh An nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Thái Thượng Hoàng, con ngươi đảo hai vòng, cười nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao nhưng chuyện con có thể làm sẽ đều cố gắng làm, cuối cùng thành hay bại, phải xem ý trời thôi... Còn bây giờ ấy, chúng ta vẫn nên tiếp tục đánh cờ đi, ừm, con chiếu tướng, đến lượt ngài rồi."


"..."


Tác giả có lời muốn nói: Công chúa điện hạ: Cưới được một phò mã hiều huệ có bao nhiêu lợi ích mọi người có biết không không không không không? Vấn đề nan giải nhất cũng sắp bị đánh hạ rồi! [Vẻ mặt đắc chí]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK