Tường thành Ninh Kinh cao hơn sáu trượng, bên trong chân tường đều được đúc bê tông, bên ngoài thì được xây bằng những tảng đá lớn nặng nghìn cân; lỗ châu mai trên tường thành rộng khoảng bốn trượng, có thể bày hai hàng xe bắn đá và sàng nỏ, còn trang bị những vũ khí thủ thành thực dụng mà hiệu quả như gậy xiên, sào chống, lôi dạ xoa, đập răng sói; dưới tường thành còn có sông hộ thành, hố bẫy ngựa, hàng rào tre nhọn*, vậy nên thành Ninh Kinh có thể được xem là một trong những thành trì kiên cố khó phá nhất hiện nay.
*Từ gốc: 鹿砦 (Lộc trại): Chỉ hàng rào có tre nhọn và cành cây xếp thành hình sừng hươu để ngăn chặn quân địch
Vậy nhưng, như người ta nói, không có thành nào là không thể phá được, tường thành có vững chắc đến đâu cũng phải sợ kẻ địch có lòng.
Vào lúc này, ánh bình minh vừa ló rạng, dưới thành Ninh Kinh đang bắt đầu trình diễn một cuộc đại chiến công thành: Chỉ thấy trên đồng hoang ngoài sông hộ thành, trong phạm vi bán kính vài dặm, có khoảng hai mươi vạn quân sĩ Bắc Yên trải rộng, cờ hiệu rợp trời, khói bụi mù mịt; giương mắt nhìn ra xa, quân trận khổng lồ kia gần như không thấy biên giới, bọn binh tốt ào ào ùa tới như thủy chiều, bước chân dày đặc mang theo khí thế kinh thiên động địa!
Tiến đến cách tường thành khoảng một dặm rưỡi, đại quân Bắc Yến mới dừng lại. Ngay sau đó kèn hiệu thổi lên, trống trận khai màn, tiếng la giết xông thẳng đến tận trời xanh!
Đứng đầu chính là đội quân tiên phong, những tráng sĩ không sợ chết chĩa mũi tên vào tường thành như châu chấu, vác theo mấy chục cái cầu bay bắc qua sông hộ thành; ở phía sau bọn họ, xe công thành, thang mây, xe nỏ và xe ném đá tất cả đều vận sức chờ phát động... Mà lui về phía sau nữa, là các chắn binh, cung binh, đao binh, thương binh đứng dày đặc, bọn họ đều đã sắp xếp thế trận xong, có thể chuẩn bị khởi xướng xung phong bất cứ lúc nào!
"Nâng nồi đốt dầu!" "Mau lên dây sàng nỏ!" "Cung tiễn đừng hoảng sợ, nhắm chuẩn rồi bắn!" "Dùng xe ném đá đánh nát cầu bay của bọn họ trước!" Trên tường thành Ninh Kinh, đám Thủ tướng khàn giọng rít gào, gấp rút hạ hết lệnh này đến lệnh khác... Đến rồi! Rốt cuộc người Bắc Yến cũng bắt đầu chính thức công thành rồi!
Trước ngày hôm nay, đại quân Bắc Yến đã bao vây thành Ninh Kinh bảy tám ngày rồi, cũng không ít lần thăm dò công thành và dạ tập, nhưng thế trận lớn như hôm này vẫn là lần đầu tiên, điều này chứng tỏ đối phương đã chuẩn bị xong xuôi, đã đến lúc phát động một cuộc tấn công mạnh mẽ để cướp lấy thành Ninh Kinh rồi!
"Chúng ta vẫn đến chậm một bước, nếu mai phục ở đây trước khi trời sáng, thì có thể nhân lúc quân trận bọn họ còn đang di chuyển thì xông lên đánh giết, tranh thủ phá hủy cầu bay và xe công thành của bọn họ..."
Ngoài thành Ninh Kinh, trên một gò đất phía tây, có mấy trăm tướng sĩ đầu đội vòng cỏ mặt trát bùn nằm sấp ở đó, trong đó có cả đám người Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An... Khi đội ngũ bọn họ đi suốt đêm tới cách thành mười mấy dặm thì các thám báo giác quan nhạy bén đã mai phục dò xét được động tĩnh của đại quân Bắc Yến, vì vậy Hạ Hầu Tuyên quyết định thật nhanh, đích thân dẫn mấy trăm cấm vệ quân cưỡi ngựa chạy tới thăm dò tình hình chiến trận, còn lại hơn bảy nghìn binh sĩ thì bọc vải bố vào móng ngựa, miệng ngựa ngậm sắt chạy chầm chậm đợi lệnh ở cách đó vài dặm, miễn cho thám báo của phe địch phát hiện.
Hiện tại, tận mắt thấy đội quân chỉnh tề và thanh thế lớn mạnh của người Bắc Yến, lấy dũng khí và tự tin của Hạ Hầu Tuyên thì trong lòng cũng không khỏi hơi trùng xuống... "Cho dù chúng ta tới sớm một bước, chỉ bằng 7000 kỵ binh cũng rất khó để phá hủy vũ khí của đối phương, các ngươi nhìn kỹ cách sắp xếp trung quân và hậu quân của bọn họ, quả thật phòng ngự tương đối kín kẽ."
Bởi vì lúc này bọn họ đang ở phía Tây chiến trường, ánh mặt trời gần như chiếu thẳng vào mắt, cho nên Tề Tĩnh An phải giơ tay lên che trước chân mày, hơi nheo mắt nhìn một lúc, mới nặng nề gật đầu: "Đúng vậy, quân trận của đối phương chặt chẽ cẩn thận, quá trình tiến lên cũng không có chút hỗn loạn nào, hơn nữa hậu quân cũng sắp xếp khiên trận và cung trận, cho dù chúng ta bất ngờ xông ra quấy phá bọn họ thì cũng không chiến được bao nhiêu lợi ích... Số lượng binh mã của chúng ta vẫn còn quá ít, chỉ có thể cố gắng hết mức có thể trợ giúp thủ quân của Ninh Kinh cầm cự được thêm một hồi, giữ vững đến ngày đại quân triều đình gấp rút tiếp viện mà thôi."
"Vậy bây giờ chúng ta không làm gì cả?" Kỷ Ngạn Bình dụi dụi đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu ra đốm sao, cực kỳ buồn bực nói: "Đuổi nhanh đuổi chậm mới đuổi kịp đợt công thành đầu tiên của Yến tặc, chẳng lẽ chúng ta cứ đợi ở cái chỗ khô cằn này nhìn bọn họ đánh nhau cả ngày, đợi đến khi màn đêm buông xuống, hai bên nghỉ chiến, chúng ta lại lặng lẽ tiến vào thành Ninh Kinh, gia nhập đội ngũ thủ thành à?"
Hạ Hầu Tuyên trầm ngâm chốc lát, dò hỏi: "Tĩnh An, ngươi xem chúng ta có thể đi vòng ra sau đánh úp doanh địa của đại quân Bắc Yến không? Nếu có thể thiêu hủy lương thảo của bọn họ, có lẽ có thể ngăn cản thế tiến công mãnh liệt của bọn họ."
"Có thể thử một lần, nhưng hiệu quả chưa chắc sẽ tốt." Tề Tĩnh An nhíu mày, trầm giọng lên tiếng: "Từ cách sắp xếp quân trận là có thể nhìn ra phong cách của chủ tướng đối phương thiên về chặt chẽ cẩn thận, vậy thì hẳn sẽ để lại ít nhất hai ba vạn binh mã để canh giữ doanh địa. Hơn nữa những nơi gần doanh địa là những nơi phân bổ thám báo dày đặc nhất, thế nên đợt đánh úp của chúng ta e rằng khó mà thành công. Còn lương thảo, ta đoán đối phương không dự trữ quá nhiều lương thảo trong doanh trại, bởi vì Kỳ Hàm Quan phía sau quận Trác Thủy mới là vị trí tích trữ lương thực tốt nhất của đối phương, khoảng cách vừa không xa, lại nằm trong lãnh thổ của Bắc Yến, còn có địa thế có thể phòng thủ, thế nên bọn họ không cần thiết phải chở tất cả lương thảo tới doanh trại lâm thời."
"Ồ!" Sau khi nghe phân tích của Tề Tĩnh An, trong mắt Kỷ Ngạn Bình lại xuất hiện thêm nhiều ngôi sao nhỏ, hắn chóng mặt hỏi: "Vậy rốt cuộc chúng ta phải làm gì?" >
"Không vội, xem tình hình trước rồi nói, mặc dù chủ tướng của quân địch bày trận chặt chẽ cẩn thận, nhưng cũng không có nghĩa là đại quân của hắn đánh tới say sưa cũng không có chút sơ hở nào, điều đó đòi hỏi năng lực điều binh cực kỳ mạnh, mà hình như Bắc Yến cũng không có danh tướng bậc này... Thế nên chúng ta cứ theo dõi tình hình chiến đấu rồi thừa cơ hành động!" Hạ Hầu Tuyên tỉnh táo đưa ra kết luận, sau đó trầm ngâm thảnh thơi nhìn chằm chằm vào chiến trường...
Đến lúc này trận chiến công thành của người Bắc Yến đã phát động toàn diện, chỉ thấy vài chục cái cầu bay của bọn họ đã được dựng thành công hơn một nửa, mấy chiếc xe công thành đã tới cổng thành, còn có vài nhánh tiểu đội lên trước cố gắng dựng thang mây lên chân tường thành, ném dây móc... Còn trên tường thành, thủ quân của Đại Ngụy bắt đầu đổ dầu nóng xuống phía dưới, cũng thả cỏ khô và đuốc xuống, cố gắng phá hỏng quân giới của đối phương; xe bắn đá và sàng nỏ cũng "Rầm rầm", "Leng keng" bắn ra đá lớn và mũi tên, đập đám kẻ địch có ý đồ leo lên thành thành bánh thịt, xiên thành xâu thịt!
Woo woo woo, tùng tùng tùng...
Tiếng kèn và trống trận của phe địch kêu lên vang dội, trung quân khiên binh và cung binh nhanh chóng tiến gần sông hộ thành, đến tầm bắn của cung tên, yểm trợ cho tiểu đội trèo lên thang mây... Cứ như vậy, nhóm cung tiễn trên thành dưới thành bắt đầu bắn nhau, mũi tên dày đặc trút xuống hơn cả mưa to; xe bắn đá cũng lái tới dưới thành, có xe bắn đá còn chưa kịp khởi động đã bị đá lớn và bó đuốc trên tường thành rơi xuống đập bể, thiêu hủy, mà có cái may mắn sống sót, thì lại đập các tướng sĩ thủ thành bên trên thành một đống bọt máu và thịt vụn...
Khi mặt trời càng ngày càng lên cao, tình hình chiến đấu cũng càng ngày càng nghiêm trọng, nước của sông hộ thành cũng trở nên sền sệt và vẩn đục: Mũi tên, đá lớn, chân tay gãy nát, tàn tích của cầu bay và xe bắn đá bị hư hỏng còn sót lại, cùng với bao cát túi đất mà quân tiên phong Bắc Yến liều mạng khiêng đến sông hộ thành... Đủ loại tạp vật trộn lẫn một chỗ với nhau, làm cho nhiều cầu và đường được dựng lên, khiến tác dụng của sông hộ thành dần dần giảm bớt, tiếng trống trận của phe địch vì vậy mà vang lên mạnh mẽ một lần nữa, trung quân đao binh và thương binh cũng phát đọng tấn công!
... Giết! Giành lại kinh đô! Rửa sạch sỉ nhục trước kia!
Mắt thấy mười bảy mười tám vạn quân Bắc Yến tràn tới dưới thành như ong như kiến, nhóm Thủ tướng Ninh Kinh càng cảm thấy áp lực khổng lồ: mặc dù đã đánh mấy canh giờ, thương vong của người Bắc Yến lớn hơn thủ quân Đại Ngụy gấp mười lần, nhưng vũ khí thủ thành lại không phải là vô tận, một khi cạn kiệt, tình thế chắc chắn sẽ nghịch chuyển, mà đây mới chỉ là ngày công thành chính thức đầu tiên của quân địch, nghĩ đến ngày thứ hai, ngày thứ ba... Chiến tranh tiêu hao liên miên, thật sự khó khăn và đáng sợ đến cỡ nào?!
Thời gian trôi qua, cổng thành vừa dày vừa nặng bị xe đụng vào liên tục mà lung lay sắp đổ; càng ngày càng nhiều binh đao Bắc Yến leo lên lỗ châu mai, mặt đối mặt chém giết với thủ quân Đại Ngụy... Máu chảy như hồ, rửa sạch tường thành hết lần này đến lần khác, thậm chí khiến cả mặt trời treo nơi chân trời cũng nhuộm thành tà dương màu máu.
Đột nhiên, "Ầm" một tiếng thật lớn... Cổng thành bị phá! Mấy chục cỗ xe công thành nối tiếp nhau, cuối cùng phá vỡ cổng thành! <
Mặc dù tất cả mọi người đều biết phía sau cổng thành chắn chắn còn vài bức tường chắn mái nữa, thủ quân Đại Ngụy cũng lập tức đẩy xe dao tới chặn cổng thành lại, nhưng binh tốt Bắc Yến vẫn phát ra âm thanh hoan hô!. truyện tiên hiệp hay
Tiếng hoan hô truyền ra tin tức cổng thành bị phá, quét sạch hết cảm giác mỏi mệt vì chiến đấu kịch liệt trong thời gian dài của tướng sĩ Bắc Yến, tinh thần bọn họ lần nữa dâng lên tới đỉnh điểm!
Trống trận đánh vang, tùng tùng! Tùng tùng! Đồng nhất với tiếng tim đập dồn dập của Tướng sĩ: Tiến lên...! Toàn quân tiến lên!
Đao binh, thương binh, khiên binh thậm chí cả cung binh Bắc Yến đều nhao nhao lao tới dưới thành, ra sức chém giết chỗ cổng thành bị phá, giống như thắng lợi đang ngay trước mắt, giống như vinh dự và công lao to lớn đã nằm trong tầm tay, vì vậy người người đều giết đỏ cả mắt, ngay cả hậu quân khiên binh và cung binh cũng rục rịch ngóc đầu dậy, chen chen chúc chúc lao về phía trước...
Chẳng ai nghĩ tới, đúng lúc này, một nhánh kỵ binh đột nhiên lao ra từ phía tây, như một thanh đao nhọn cắm thẳng vào trung quân Bắc Yến!
Woo woo... Tiếng kèn lệnh đột nhiên chuyển gấp, quan truyền lệnh ra sức vung cờ, gần như muốn vung gãy cả tay... Quân địch đánh úp! Hậu quân đề phòng! Bảo vệ chủ tướng!
Vậy nhưng vào lúc này, phần lớn lực lượng quan trọng của đại quân Bắc Yến đã vọt tới cổng thành Ninh Kinh chém giết, sau đó khiên trận và cung trận cũng trở nên rối loạn lộn xộn, trăm nghìn chỗ hở... Nào còn chống đỡ được cuộc tấn công bất ngờ của đội kỵ binh tinh nhuệ do Hạ Hầu Tuyên chỉ huy?
... Xung phong! Xung phong! Phá trung quân! Chém chủ tướng!
Lần này đội hình mũi đao không do Hạ Hầu Tuyên dẫn đầu nữa, mà do Lăng Viễn cưỡi Tiểu Hắc xung trận tiên phong, quơ gậy răng sói dữ tợn đập thật mạnh; theo sát phía sau là hơn hai nghìn huynh đệ của Lục Thiên Thạch... Bởi vì các huynh đệ do hai anh em họ thống lĩnh huấn luyện nhiều năm tinh nhuệ hơn năm nghìn kỵ binh Hạ Hầu Tuyên mới dẫn theo một tháng nhiều, mà bộ phận tiên phong của đội hình mũi đao là phải dùng những binh lính tinh nhuệ nhất! Phải là mũi đao sắc bén nhất!
Húuuuuuuu... Khi trận giết chóc bắt đầu, Lăng Viễn rú lên như một con sói đói, khơi dậy toàn bộ huyết tính của đội ngũ! Như cuồng phong quét tới trung tâm chiến trường!
"Bảo vệ chủ tướng!" "Nhanh, mau cho trung quân quay lại viện trợ!" "Hậu quân tập hợp!" "Khiên thủ dàn trận ngăn cản! Ngăn cản!" "Cung tiễn bắn ngựa! Bắn chết người dẫn đầu của quân địch!" Mắt thấy một nhánh kỵ binh tinh nhuệ dùng tốc độ cực nhanh giết tới trước mặt, bộ phận trung tâm của đại quân Bắc Yến nhất thời lộn xộn, cũng bắt đầu tổ chức lực lượng chống lại trận đánh úp.
Không bao lâu sau, binh sĩ Bắc Yến bắt đầu áp sát trung bộ, sức cản càng lúc càng lớn, tốc độ tiên phong cũng chậm lại, nhưng Lăng Viễn vẫn cắn răng chịu đựng áp lực, giết ra một con đường máu!
Tiếp tục vọt tới trước! Biểu hiện của Lăng Viễn thật sự không tầm thường, nhưng Hạ Hầu Tuyên ở giữa "Mũi đao" mới là trụ cột của cả đội ngũ... Khi mũi đao bắt đầu trì trệ, hắn bình tĩnh chỉ huy hai cánh đội ngũ vọt tới trước thành hình răng cưa, bổ sung cho sự hao tổn của mũi đao; đồng thời dần dần thay đổi đội hình mũi đao thành đội hình cánh bướm, trì hoãn quân địch trước sau chi viện, cũng cố gắng tranh thủ cơ hội cho hắn đến gần chủ tướng phe địch.
Gần! Thấy được rồi! Nơi quan trọng nhất của đại quân Bắc Yến, là hai người mặc áo giáp vàng sáng chói: Người đầu tiên đang ở tuổi tráng niên, người thứ hai hình như chỉ mới ngoài hai mươi!
Theo lẽ thường, người đang tuổi tráng niên kia hẳn là chủ tướng của Bắc Yến, vì vậy Tề Tĩnh An vẫn luôn đi theo bên cạnh Hạ Hầu Tuyên trong giây phút cấp bách đã không chút do dự giương cung lắp tên... Vút!
Phập! Mắt thấy tên tướng lĩnh tráng niên của quân địch trúng tên ngã ngựa, đám thân binh xung quanh ào ào lộ ra vẻ mặt kinh hãi muốn chết, tay chân luống cuống chạy tới tạo thành tường người ngăn trước tướng lĩnh, đề phòng tập kích lần hai.
Nhưng trên thực tế, đám người Hạ Hầu Tuyên phải không ngừng xông về phía trước để tránh bị viện quân quay lại bao vây chém giết, vậy nên cơ hội bắn tên của Tề Tĩnh An cũng chỉ có lần này, bất kể là bắn trúng hay không... Vì thế đám thân binh Bắc Yến hiển nhiên là bận rộn toi công.
Nhưng Tề Tĩnh An thật sự bắn trúng chủ tướng quân địch cách bọn họ khoảng hai ba trăm bước chân, điều này quả thật là một sự ngạc nhiên mừng rỡ cực lớn... Thấy cảnh tượng này, bất kể là các kỵ binh bên cạnh Hạ Hầu Tuyên, hay thủ quân trên tường thành Ninh Kinh đều cao giọng hoan hô, sĩ khí nhiệt liệt gần như sôi trào!
Nhưng trong phút chốc Tề Tĩnh An bắn tên, Hạ Hầu Tuyên đã nhạy bén chú ý tới tướng địch khoảng chừng hai mươi tuổi đó... Bởi vì người nọ có một đôi mắt cực kỳ sắc bén, còn sắc hơn cả sói hoang! Bén hơn cả chim ưng!
Có lẽ... Người thật sự đáng giết là người này!
Trong lòng Hạ Hầu Tuyên vừa động, cũng ra tay không hề chậm trễ... Hắn nâng Thương Lê Hoa nằm ngang, mũi thương nhắm thẳng vào người nọ, sau đó đột nhiên xoay mạnh một cơ quan trên phần đuôi của cán thương, đầu thương nhanh chóng bắn ra như mũi tên, thậm chí còn mang theo cả tiếng rít!
Hoàn toàn không ngờ trong Thương Lê Hoa của Hạ Hầu Tuyên còn có huyền cơ như vậy, tên tướng địch kia suýt chút nữa thì bị đầu thương bắn chết! Nhưng có lẽ vì mệnh chưa đến đường cùng, rốt cuộc trong lúc nguy cấp nhất hắn vẫn có thể hơi nghiêng đầu, đầu thương xẹt qua sườn mặt và vành tai của hắn... Rầm!
Trùng hợp là, mặc dù đầu thương Hạ Hầu Tuyên bắn ra không thể giết chết người nọ, lại đụng gãy cán cờ lớn của trung quân sau lưng hắn!
Một khắc trước chủ tướng trúng tên ngã ngựa, một khắc sau quân kỳ phấp phới rơi xuống, sĩ khí của đại quân Bắc Yến lập tức tuột dốc, đám người Hạ Hầu Tuyên liền nhân cơ hội vọt ra khỏi vòng vây, chạy tới khu rừng phía đông. Mà sàng nỏ và xe bắn đá trên thành Ninh Kinh cũng nhân cơ hội khởi động, giải quyết một phần quân địch rút lui không kịp.
Tuy nhiên tên tướng địch trẻ tuổi đó cũng tập hợp được đại quân trong thời gian rất ngắn, chỉ huy các tướng sĩ kết thành trận phòng ngự ngoài lỏng trong chặt chậm rãi lùi về phía sau, hoàn toàn xóa bỏ ý định dẫn quân ra khỏi thành đuổi theo của nhóm Thủ tướng Ninh Kinh.
"Người đó quả nhiên không đơn giản." Hạ Hầu Tuyên đứng ở một nơi cao phía đông thành Ninh Kinh, nhìn về phía quân địch dày đặc đang dần rút lui dưới ánh nắng chiều, trầm giọng nói: "Hắn là ai? Tướng lĩnh mới xuất hiện của Bắc Yến? Phải tìm cơ hội khác giết chết hắn!" Vừa nói, hắn vừa lấy một đầu thương mới từ túi vải bên hông ra, sau đó động tác nhuần nghuyễn ấn vào lò xo trên cán Thương Lê Hoa, vặn nó lại.
Cùng lúc đó, tướng địch được đại quân vây lại ở giữa cũng đang quan sát đầu thương màu bạc trong tay hắn... Hắn sờ sờ vết máu ấm trên mặt và vết thương trên vành tai, nhỏ giọng thì thầm: "Bình Man Hữu tướng quân? Đến nhanh như vậy... Muốn làm Hạ Hầu Bình Ninh thứ hai à?!"
Tác giả có lời muốn nói: Tề Tiểu An: Thất sách QAQ Nên bắn rớt tình địch trước mới đúng...